Ta Bị Hoàng Đế Nghe Thấy Tiếng Lòng
Chương 36
2024-11-21 20:12:20
Cung nữ nơm nớp lo sợ nói: “Quần áo lót của Quý phi nương nương sau khi được giặt sạch đều phải ngâm qua nước lan hương, sau đó mới treo lên phơi khô, cuối cùng là dùng phấn thơm để huân hương. Hôm nay phơi khô, nô tỳ đi thu, mới phát hiện bị gió thổi bay, không nghĩ tới lại quấy nhiễu đến Thái Tử.”
Lâm Nam Tích:【A, đây rõ ràng là biết Thái Tử sẽ đi ngang qua, cho nên mới ném nó đi.】
Lý Thừa Tiển nghe vậy, sắc mặt lạnh lẽo: “Còn dám nói dối!”
Cung nữ sợ tới mức cả người run lên, quỳ xuống đất xin tha: “Hoàng Thượng tha mạng! Nô tỳ biết sai rồi! Nô tỳ chỉ là bị người sai sử thôi!”
Uông Đức Hải: “Bị ai sai sử, còn không mau nói ra!”
Cung nữ nơm nớp lo sợ nhìn về phía thị nữ A Huệ bên cạnh Tần Quý phi.
Sắc mặt của A Huệ thay đổi: “Ngươi đừng có mà ngậm máu phun người!”
Tần Y Lan cắn chặt răng.
Không nghĩ tới lại thất bại trong gang tấc!
Nàng nhìn về phía bà vú bên cạnh nói: “Tiểu Thái Tử còn có tính cách bạo ngược.”
Lâm Nam Tích lại nhìn về phía bà vú nghĩ:【Ồ quên mất, còn có bà vú nữa, rõ ràng là bà vú này tay chân không sạch sẽ, lấy trộm tài vật của Đông Cung. Bị tiểu Thái Tử phát hiện mới cắn bà ta.】
Lý Thừa Tiển: "……"
Lý Thừa Tiển ý bảo Uông Đức Hải: “Kéo bà vú xuống, kêu người kiểm tra chỗ ở của bà ta.”
Sắc mặt bà vú tái nhợt, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất: “Hoàng Thượng tha mạng! Hoàng Thượng tha mạng!”
Lúc bị kéo xuống còn nhìn về phía tiểu Thái Tử: “Thái Tử cứu ta!”
Tiểu Thái Tử quay mặt sang chỗ hoàng đế, đưa lưng về phía bà vú.
Lý Thừa Tiển chỉ chỉ cái trán của tiểu Thái Tử nói: “Không thích người nào thì cứ nói cho phụ hoàng biết, lần sau không được cắn người, biết chưa.”
Tiểu Thái Tử nghe lời gật đầu.
Lâm Nam Tích:【A, chuyện này giống như còn có ẩn tình, để hắn nghĩ lại xem.】
Lý Thừa Tiển dựng đứng lỗ tai, còn có ẩn tình sao?
【A! Biện pháp này là đại tướng quân trong lúc vô ý tiết lộ cho Tần Quý phi!】
Cái gì!
Nội tâm của Lý Thừa Tiển lặp tức nổi lên gợn sóng, Tần tướng quân cũng tham dự việc này?
Hắn muốn mưu hại con vua hay sao!
【Lúc tướng quân vào cung vấn an Quý phi, không cẩn thận nói lỡ miệng, nói mình lỡ tay lấy đi một kiện đồ vật của Hoàng Thượng, rất khó có thể dứt bỏ. Còn nói, nếu để bị phát hiện, nhất định sẽ bị định tội.】
【Vốn dĩ chỉ là tự mình lải nhải tự mình nghe, không ngờ lại chỉ dẫn cho Quý phi nương nương?】
Lý Thừa Tiển buồn bực, Tần tướng quân trộm đồ vật của hắn?
Tên kia quyền cao chức trọng như vậy rồi, còn cần trộm đồ vật sao?
【Đúng rồi, nhất định là như vậy, rốt cuộc đại tướng quân đã lấy đi thứ gì của Hoàng Thượng, mà lại khó có thể dứt bỏ.】
Lý Thừa Tiển: Hắn cũng rất muốn biết!
Là vàng bạc châu báu mới được tiến cống bị lấy đi hay là trân bảo trong Nội Vụ Phủ bị thất lạc?
Không đúng, mấy thứ đó Tần Phóng sao có thể nhìn trúng được?
Lâm Nam Tích:【A, đây rõ ràng là biết Thái Tử sẽ đi ngang qua, cho nên mới ném nó đi.】
Lý Thừa Tiển nghe vậy, sắc mặt lạnh lẽo: “Còn dám nói dối!”
Cung nữ sợ tới mức cả người run lên, quỳ xuống đất xin tha: “Hoàng Thượng tha mạng! Nô tỳ biết sai rồi! Nô tỳ chỉ là bị người sai sử thôi!”
Uông Đức Hải: “Bị ai sai sử, còn không mau nói ra!”
Cung nữ nơm nớp lo sợ nhìn về phía thị nữ A Huệ bên cạnh Tần Quý phi.
Sắc mặt của A Huệ thay đổi: “Ngươi đừng có mà ngậm máu phun người!”
Tần Y Lan cắn chặt răng.
Không nghĩ tới lại thất bại trong gang tấc!
Nàng nhìn về phía bà vú bên cạnh nói: “Tiểu Thái Tử còn có tính cách bạo ngược.”
Lâm Nam Tích lại nhìn về phía bà vú nghĩ:【Ồ quên mất, còn có bà vú nữa, rõ ràng là bà vú này tay chân không sạch sẽ, lấy trộm tài vật của Đông Cung. Bị tiểu Thái Tử phát hiện mới cắn bà ta.】
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Thừa Tiển: "……"
Lý Thừa Tiển ý bảo Uông Đức Hải: “Kéo bà vú xuống, kêu người kiểm tra chỗ ở của bà ta.”
Sắc mặt bà vú tái nhợt, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất: “Hoàng Thượng tha mạng! Hoàng Thượng tha mạng!”
Lúc bị kéo xuống còn nhìn về phía tiểu Thái Tử: “Thái Tử cứu ta!”
Tiểu Thái Tử quay mặt sang chỗ hoàng đế, đưa lưng về phía bà vú.
Lý Thừa Tiển chỉ chỉ cái trán của tiểu Thái Tử nói: “Không thích người nào thì cứ nói cho phụ hoàng biết, lần sau không được cắn người, biết chưa.”
Tiểu Thái Tử nghe lời gật đầu.
Lâm Nam Tích:【A, chuyện này giống như còn có ẩn tình, để hắn nghĩ lại xem.】
Lý Thừa Tiển dựng đứng lỗ tai, còn có ẩn tình sao?
【A! Biện pháp này là đại tướng quân trong lúc vô ý tiết lộ cho Tần Quý phi!】
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái gì!
Nội tâm của Lý Thừa Tiển lặp tức nổi lên gợn sóng, Tần tướng quân cũng tham dự việc này?
Hắn muốn mưu hại con vua hay sao!
【Lúc tướng quân vào cung vấn an Quý phi, không cẩn thận nói lỡ miệng, nói mình lỡ tay lấy đi một kiện đồ vật của Hoàng Thượng, rất khó có thể dứt bỏ. Còn nói, nếu để bị phát hiện, nhất định sẽ bị định tội.】
【Vốn dĩ chỉ là tự mình lải nhải tự mình nghe, không ngờ lại chỉ dẫn cho Quý phi nương nương?】
Lý Thừa Tiển buồn bực, Tần tướng quân trộm đồ vật của hắn?
Tên kia quyền cao chức trọng như vậy rồi, còn cần trộm đồ vật sao?
【Đúng rồi, nhất định là như vậy, rốt cuộc đại tướng quân đã lấy đi thứ gì của Hoàng Thượng, mà lại khó có thể dứt bỏ.】
Lý Thừa Tiển: Hắn cũng rất muốn biết!
Là vàng bạc châu báu mới được tiến cống bị lấy đi hay là trân bảo trong Nội Vụ Phủ bị thất lạc?
Không đúng, mấy thứ đó Tần Phóng sao có thể nhìn trúng được?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro