Ta Bị Hoàng Đế Nghe Thấy Tiếng Lòng
Chương 41
2024-11-21 20:12:20
Lâm Nam Tích vừa tỏ ra ghét bỏ xách theo vớ, vừa lặng lẽ đánh giá.
【Trời ạ! Đôi vớ này để bao lâu rồi không biết! Chắc là không có giặt quá!】
【Không ngờ vẫn còn giữ lại mùi hương nguyên vị của cẩu hoàng đế!】
Lâm Nam Tích không khỏi tò mò nghĩ:【Mỗi ngày đều đặt dưới gối đầu, thật sự không hôi sao? Lúc săn thú hẳn là ra rất nhiều mồ hôi mới đúng?】
【Một hán tử cao lớn mạnh mẽ, trong đêm khuya tĩnh lặng, khi mà ngàn nhà vạn hộ đều đi vào giấc ngủ, lại bậc lửa một cây nến tối tăm, lén từ dưới gối móc ra một đôi vớ, nhìn vật nhớ người……】
Lý Thừa Tiển xanh cả mặt, hướng Lâm Nam Tích phất phất tay, ý bảo cách hắn xa chút.
Lâm Nam Tích yên lặng xách theo vớ đứng ở cạnh cửa.
Lý Thừa Tiển im lặng trong chốc lát, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Hắn sinh ra ở hoàng gia, mặc dù từ nhỏ không được sủng ái, nhưng người ngoài nhìn thấy hắn cũng đều phải kính trọng chín phần. Sau khi đăng cơ, các thần tử càng thêm không dám vượt quá giới hạn.
Có từng bị người mạo phạm như vậy bao giờ!
Còn là, là một nam nhân!
Lý Thừa Tiển nghiến răng nghiến lợi nói: “Tần Phóng, trẫm niệm ngươi đã từng có công hộ giá, miễn ngươi chịu nỗi khổ da thịt, từ hôm nay trở đi, phạt ngươi cấm túc ba tháng, năm sau lặp tức đi biên cảnh Tây Nam đóng giữ, không có ý chỉ, không được hồi kinh.”
Con ngươi kiên nghị của Tần Phóng khó có thể tin mà nhìn về phía hoàng đế.
Giây tiếp theo, Tần Phóng liền phác về phía trước ôm lấy đùi của Lý Thừa Tiển.
“Hoàng Thượng, thần trung tâm như một, có trời đất chứng giám, mong Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”
“Thần nguyện ý ở chiếu ngục chịu đựng nỗi khổ da thịt, chỉ cầu Hoàng Thượng ngàn vạn lần đừng đuổi thần đi!”
“Hu hu hu hu!”
Hai hàng nước mắt như hạt đậu của Tần Phóng theo hai má chảy xuống, thấm ướt quần Lý Thừa Tiển.
Lâm Nam Tích trợn mắt há hốc mồm, ai có thể nghĩ đến một hán tử phương bắc cao to, giết địch vô số như đại tướng quân, lúc này lại khóc như đứa trẻ hai trăm cân.
【…A, không hổ danh là đại tướng quân, thượng triều bị mắng, trở về còn muốn ôm vớ khóc.】
Lý Thừa Tiển cũng sợ ngây người.
Có cần làm đến vậy không?
Tần Y Lan nhíu mày.
Thật kỳ quái.
Đặc biệt là cặp vớ kia, nàng đã quan sát rất lâu, từ sau khi thu săn, Hoàng Thượng cũng chưa từng mang lại, làm nàng thương tâm thật lâu.
Cũng không biết như thế nào lại ở chỗ của huynh trưởng.
Trong nháy mắt, sợi dây trong đầu bỗng nhiên được nối liền.
Tần Y Lan khó có thể tin mà nhìn về phía huynh trưởng, sắc mặt tái nhợt, lảo đảo hai bước.
Tần Phóng vẫn còn đang lải nhải: “Thần đối Hoàng Thượng là thật tình, nhật nguyệt chứng giám!”
Thật tình?
Là loại thật tình nào?
Trong lòng Tần Y Lan bỗng nhiên có đáp án.
Nàng không nói gì, xoay người đi ra ngoài, lúc trở lại, trong tay nhiều ra hai cây dao phay.
“A —— muội muội, muội làm gì vậy! Dừng tay ——”
Tần Y Lan cầm lấy hai cây thanh dao phay, ở phía sau đuổi theo Tần Phóng, chạy loạn khắp phủ.
Toàn thân Lý Thừa Tiển đều đã tê rần.
Lâm Nam Tích:【Oa! Nghe nói trước khi Quý phi vào cung, võ nghệ cũng không kém hơn tướng quân bao nhiêu, hôm nay rốt cuộc cũng được nhìn thấy!】
【Nếu như nữ nhân có thể lên chiến trường giết địch, nói không chừng Quý phi nương nương cũng có thể giết sạch quân địch từ trong ra ngoài!】
Lý Thừa Tiển thật sự cảm thấy mê man, hậu cung của hắn đều là người nào không biết?
Hai mắt Tần Y Lan bốc hỏa: “Rốt cuộc huynh đối Hoàng Thượng tồn tâm tư gì! Huynh mau nói rõ ràng cho ta biết!”
Tần Phóng ấp úng: “Dù sao chính, chính là như vậy.”
【Trời ạ! Đôi vớ này để bao lâu rồi không biết! Chắc là không có giặt quá!】
【Không ngờ vẫn còn giữ lại mùi hương nguyên vị của cẩu hoàng đế!】
Lâm Nam Tích không khỏi tò mò nghĩ:【Mỗi ngày đều đặt dưới gối đầu, thật sự không hôi sao? Lúc săn thú hẳn là ra rất nhiều mồ hôi mới đúng?】
【Một hán tử cao lớn mạnh mẽ, trong đêm khuya tĩnh lặng, khi mà ngàn nhà vạn hộ đều đi vào giấc ngủ, lại bậc lửa một cây nến tối tăm, lén từ dưới gối móc ra một đôi vớ, nhìn vật nhớ người……】
Lý Thừa Tiển xanh cả mặt, hướng Lâm Nam Tích phất phất tay, ý bảo cách hắn xa chút.
Lâm Nam Tích yên lặng xách theo vớ đứng ở cạnh cửa.
Lý Thừa Tiển im lặng trong chốc lát, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Hắn sinh ra ở hoàng gia, mặc dù từ nhỏ không được sủng ái, nhưng người ngoài nhìn thấy hắn cũng đều phải kính trọng chín phần. Sau khi đăng cơ, các thần tử càng thêm không dám vượt quá giới hạn.
Có từng bị người mạo phạm như vậy bao giờ!
Còn là, là một nam nhân!
Lý Thừa Tiển nghiến răng nghiến lợi nói: “Tần Phóng, trẫm niệm ngươi đã từng có công hộ giá, miễn ngươi chịu nỗi khổ da thịt, từ hôm nay trở đi, phạt ngươi cấm túc ba tháng, năm sau lặp tức đi biên cảnh Tây Nam đóng giữ, không có ý chỉ, không được hồi kinh.”
Con ngươi kiên nghị của Tần Phóng khó có thể tin mà nhìn về phía hoàng đế.
Giây tiếp theo, Tần Phóng liền phác về phía trước ôm lấy đùi của Lý Thừa Tiển.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hoàng Thượng, thần trung tâm như một, có trời đất chứng giám, mong Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”
“Thần nguyện ý ở chiếu ngục chịu đựng nỗi khổ da thịt, chỉ cầu Hoàng Thượng ngàn vạn lần đừng đuổi thần đi!”
“Hu hu hu hu!”
Hai hàng nước mắt như hạt đậu của Tần Phóng theo hai má chảy xuống, thấm ướt quần Lý Thừa Tiển.
Lâm Nam Tích trợn mắt há hốc mồm, ai có thể nghĩ đến một hán tử phương bắc cao to, giết địch vô số như đại tướng quân, lúc này lại khóc như đứa trẻ hai trăm cân.
【…A, không hổ danh là đại tướng quân, thượng triều bị mắng, trở về còn muốn ôm vớ khóc.】
Lý Thừa Tiển cũng sợ ngây người.
Có cần làm đến vậy không?
Tần Y Lan nhíu mày.
Thật kỳ quái.
Đặc biệt là cặp vớ kia, nàng đã quan sát rất lâu, từ sau khi thu săn, Hoàng Thượng cũng chưa từng mang lại, làm nàng thương tâm thật lâu.
Cũng không biết như thế nào lại ở chỗ của huynh trưởng.
Trong nháy mắt, sợi dây trong đầu bỗng nhiên được nối liền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Y Lan khó có thể tin mà nhìn về phía huynh trưởng, sắc mặt tái nhợt, lảo đảo hai bước.
Tần Phóng vẫn còn đang lải nhải: “Thần đối Hoàng Thượng là thật tình, nhật nguyệt chứng giám!”
Thật tình?
Là loại thật tình nào?
Trong lòng Tần Y Lan bỗng nhiên có đáp án.
Nàng không nói gì, xoay người đi ra ngoài, lúc trở lại, trong tay nhiều ra hai cây dao phay.
“A —— muội muội, muội làm gì vậy! Dừng tay ——”
Tần Y Lan cầm lấy hai cây thanh dao phay, ở phía sau đuổi theo Tần Phóng, chạy loạn khắp phủ.
Toàn thân Lý Thừa Tiển đều đã tê rần.
Lâm Nam Tích:【Oa! Nghe nói trước khi Quý phi vào cung, võ nghệ cũng không kém hơn tướng quân bao nhiêu, hôm nay rốt cuộc cũng được nhìn thấy!】
【Nếu như nữ nhân có thể lên chiến trường giết địch, nói không chừng Quý phi nương nương cũng có thể giết sạch quân địch từ trong ra ngoài!】
Lý Thừa Tiển thật sự cảm thấy mê man, hậu cung của hắn đều là người nào không biết?
Hai mắt Tần Y Lan bốc hỏa: “Rốt cuộc huynh đối Hoàng Thượng tồn tâm tư gì! Huynh mau nói rõ ràng cho ta biết!”
Tần Phóng ấp úng: “Dù sao chính, chính là như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro