Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo
Có Vài Người Kh...
Bạo Tạc Tiểu Nã Thiết
2024-10-19 22:47:15
"Ta nghĩ, biết đâu trên cơ thể người này còn có bí mật gì đó, cho nên tự mình đuổi bắt hắn, cũng không vì hả giận..."
Mãi không đợi được câu trả lời của Lệ tiên tử, giọng điệu của Trịnh Kinh Sơn càng lo lắng hơn, "Cho nên xin hỏi sư tỷ, có thể cho ta thời gian ba ngày, tìm hắn ra, lại nghiền xương thành tro hay không?"
Bùi Lăng không dám lên tiếng, nhìn trộm Lệ tiên tử.
Lệ tiên tử mặt không biểu tình, đột nhiên bấm tay một cái, đánh văng cửa lớn tinh xá, chậm rãi đi ra ngoài.
Ở bên ngoài, vốn Trịnh Kinh Sơn ép Bùi Hồng Niên tới dò đường, đang sợ hãi vì bị Lệ tiên tử nói toạc ra, thấy sư tỷ đi ra mới hơi thả lòng, còn tưởng sư tỷ định hỏi rõ chi tiết, thế là bước nhanh về phía trước muốn nói chuyện, lại ngạc nhiên thấy Bùi Lăng do dự đứng bên trong cánh cửa.
"Khá lắm Bùi Lăng! Ngươi lại dám can đảm đến quấy rầy sư tỷ?!" Trịnh Kinh Sơn giật mình, vội vàng nói với Lệ tiên tử, "Sư tỷ, người này lời lẽ giả dối..."
Còn chưa nói hết câu, đã thấy Lệ tiên tử đột nhiên giơ tay, tát một cái thật mạnh lên mặt hắn ta.
Mặc dù nàng bị trọng thương chưa lành, một tát này lại đánh Trịnh Kinh Sơn bay ngược ra, không có sức đánh trả đập mạnh vào tường sân.
Trượt xuống từ bức tường bị nứt ra, há mồm phun ra hai cái răng, không quan tâm hai gò má sưng lên thật cao, sợ hãi nhìn về phía Lệ tiên tử, vẻ hốt hoảng lại mờ mịt.
Vốn Bùi Hồng Niên đứng bên cạnh cũng thấy ngạc nhiên không biết tại sao Bùi Lăng lại ở đây, lúc này đâu dám lên tiếng nữa?
Thậm chí nhìn từ góc độ của Bùi Lăng, vị tông tử Bùi thị được công nhận là thiếu niên thiên tài xuất sắc nhất trong thế hệ tuổi trẻ này lại run rẩy như muốn chạy đi.
Lệ tiên tử không để ý đến bọn họ, không biết lấy ra một chiếc thuyền nhỏ bằng mặc ngọc từ chỗ nào, bắt pháp quyết, thuyền nhỏ lớn lên theo gió, trong nháy mắt đã hóa thành một chiếc thuyền lâu cao ba tầng, lơ lửng giữa không trung.
Độc Lâu Phong Linh không cần Lệ tiên tử thao tác, chủ động bay xuống phát ra một chuỗi tiếng vang êm tai, trong lúc Bùi Lăng còn hoảng hốt đã thấy nó treo ở dưới mũi thuyền lâu.
Lệ tiên tử đi lên trước, vung tay áo một cái, lạnh giọng phân phó: "Hồi tông!"
Bùi Lăng thở phào, đang hy vọng mọi người đi hết mình cũng tiện giấu Dưỡng Nguyên Đan đi, ai biết sau khi Bùi Hồng Niên đỡ Trịnh Kinh Sơn đi cà nhắc lên thuyền, thuyền lâu lại không nhúc nhích tí nào.
Ngay lúc Bùi Lăng đang buồn bực, đã thấy Trịnh Kinh Sơn sợ run, chợt quay đầu nhìn về hắn quát lớn: "Đồ khốn! Còn ngẩn ngơ cái gì? Nhanh cút lên đây!"
Sau một lúc lâu, thuyền lâu mặc ngọc hóa thành một đạo độn quang bay ra khỏi Lộc Tuyền thành.
Lần đầu tiên Bùi Lăng được cảm nhận phi hành ở thế giới này, lại không hề có tâm trạng thưởng thức phong cảnh xung quanh, mà là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm đứng trên boong thuyền, cố gắng khiến mình nhỏ bé hơn.
Trước khi ra khỏi thành Lệ tiên tử đã phất tay áo đi vào khoang thuyền, ba người còn lại hai mặt nhìn nhau một lát, trên trán Trịnh Kinh Sơn hiện ra một vòng sát khí, trầm giọng quát: "Ai cho ngươi lá gan dám xông vào chỗ ở của ta!"
"..." Bùi Lăng vắt hết óc nghĩ lý do: Mẹ nó, ta cũng không muốn, ngươi tin không?
Trịnh Kinh Sơn thấy hắn không trả lời, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, nếu là lúc trước hắn ta hỏi cũng không hỏi, trực tiếp đánh một chưởng qua.
Dù sao Bùi Lăng là do sư tỷ mang lên thuyền, nhưng lại không biết sư tỷ có tính toán gì với hắn không...
Suy nghĩ của hắn ta đảo quanh, đột nhiên ý thức được một chuyện, nói: "Vì sao ấn ký của Diễm Cốt La Sát Đồ biến mất rồi?! Là sư tỷ ra tay?"
Bùi Lăng nghe vậy khẽ giật mình, lúc này mới phát hiện, tu vi của mình đột nhiên tăng lên một tầng, bây giờ đã là Luyện Khí tầng bốn.
Hắn lấy lại bình tĩnh, đang muốn mở miệng, Bùi Hồng Niên lại kêu lên trước: "Luyện Khí tầng bốn?!"
Trịnh Kinh Sơn không biết nội tình của Bùi Lăng, nhưng Bùi Hồng Niên là tông tử Bùi thị, bị đưa vào ngoại môn Trọng Minh tông từ thuở nhỏ, mỗi khi về nhà luôn có trách nhiệm chỉ điểm người cùng thế hệ, sao lại không biết mấy ngày trước hắn ta hồi phủ, Bùi Lăng mới chỉ Luyện Khí tầng hai.
Tính toán thời gian, còn chưa đầy một tháng, vị tộc đệ này lại im hơi lặng tiếng liên tục tăng hai tầng?
"Ừm?" Trịnh Kinh Sơn nghe Bùi Hồng Niên nói vậy, lập tức nghĩ tới điều gì, nhanh chóng kiểm tra vật tùy thân một chút, chợt thay đổi sắc mắt: Thiếu mất mười viên Thối Cốt Đan!
Thối Cốt Đan là đan dược phù hợp với Đoán Cốt quyết, bình thường sau mỗi lần sẽ dùng thêm một viên, bây giờ đột nhiên thiếu mấy mười viên, điều này cũng có nghĩa Bùi Lăng không chỉ chui vào phòng hắn ta tu luyện một lần, mà ít nhất là mười lần.
Bùi Hồng Niên chỉ là một con chó dưới tay hắn ta, không, toàn bộ Bùi gia chỉ là con chó ở trước mặt hắn ta, Bùi Lăng lại không hề nổi bật ở Bùi gia, còn không có cả tư cách đến gần Bích Ngô viện.
Mãi không đợi được câu trả lời của Lệ tiên tử, giọng điệu của Trịnh Kinh Sơn càng lo lắng hơn, "Cho nên xin hỏi sư tỷ, có thể cho ta thời gian ba ngày, tìm hắn ra, lại nghiền xương thành tro hay không?"
Bùi Lăng không dám lên tiếng, nhìn trộm Lệ tiên tử.
Lệ tiên tử mặt không biểu tình, đột nhiên bấm tay một cái, đánh văng cửa lớn tinh xá, chậm rãi đi ra ngoài.
Ở bên ngoài, vốn Trịnh Kinh Sơn ép Bùi Hồng Niên tới dò đường, đang sợ hãi vì bị Lệ tiên tử nói toạc ra, thấy sư tỷ đi ra mới hơi thả lòng, còn tưởng sư tỷ định hỏi rõ chi tiết, thế là bước nhanh về phía trước muốn nói chuyện, lại ngạc nhiên thấy Bùi Lăng do dự đứng bên trong cánh cửa.
"Khá lắm Bùi Lăng! Ngươi lại dám can đảm đến quấy rầy sư tỷ?!" Trịnh Kinh Sơn giật mình, vội vàng nói với Lệ tiên tử, "Sư tỷ, người này lời lẽ giả dối..."
Còn chưa nói hết câu, đã thấy Lệ tiên tử đột nhiên giơ tay, tát một cái thật mạnh lên mặt hắn ta.
Mặc dù nàng bị trọng thương chưa lành, một tát này lại đánh Trịnh Kinh Sơn bay ngược ra, không có sức đánh trả đập mạnh vào tường sân.
Trượt xuống từ bức tường bị nứt ra, há mồm phun ra hai cái răng, không quan tâm hai gò má sưng lên thật cao, sợ hãi nhìn về phía Lệ tiên tử, vẻ hốt hoảng lại mờ mịt.
Vốn Bùi Hồng Niên đứng bên cạnh cũng thấy ngạc nhiên không biết tại sao Bùi Lăng lại ở đây, lúc này đâu dám lên tiếng nữa?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thậm chí nhìn từ góc độ của Bùi Lăng, vị tông tử Bùi thị được công nhận là thiếu niên thiên tài xuất sắc nhất trong thế hệ tuổi trẻ này lại run rẩy như muốn chạy đi.
Lệ tiên tử không để ý đến bọn họ, không biết lấy ra một chiếc thuyền nhỏ bằng mặc ngọc từ chỗ nào, bắt pháp quyết, thuyền nhỏ lớn lên theo gió, trong nháy mắt đã hóa thành một chiếc thuyền lâu cao ba tầng, lơ lửng giữa không trung.
Độc Lâu Phong Linh không cần Lệ tiên tử thao tác, chủ động bay xuống phát ra một chuỗi tiếng vang êm tai, trong lúc Bùi Lăng còn hoảng hốt đã thấy nó treo ở dưới mũi thuyền lâu.
Lệ tiên tử đi lên trước, vung tay áo một cái, lạnh giọng phân phó: "Hồi tông!"
Bùi Lăng thở phào, đang hy vọng mọi người đi hết mình cũng tiện giấu Dưỡng Nguyên Đan đi, ai biết sau khi Bùi Hồng Niên đỡ Trịnh Kinh Sơn đi cà nhắc lên thuyền, thuyền lâu lại không nhúc nhích tí nào.
Ngay lúc Bùi Lăng đang buồn bực, đã thấy Trịnh Kinh Sơn sợ run, chợt quay đầu nhìn về hắn quát lớn: "Đồ khốn! Còn ngẩn ngơ cái gì? Nhanh cút lên đây!"
Sau một lúc lâu, thuyền lâu mặc ngọc hóa thành một đạo độn quang bay ra khỏi Lộc Tuyền thành.
Lần đầu tiên Bùi Lăng được cảm nhận phi hành ở thế giới này, lại không hề có tâm trạng thưởng thức phong cảnh xung quanh, mà là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm đứng trên boong thuyền, cố gắng khiến mình nhỏ bé hơn.
Trước khi ra khỏi thành Lệ tiên tử đã phất tay áo đi vào khoang thuyền, ba người còn lại hai mặt nhìn nhau một lát, trên trán Trịnh Kinh Sơn hiện ra một vòng sát khí, trầm giọng quát: "Ai cho ngươi lá gan dám xông vào chỗ ở của ta!"
"..." Bùi Lăng vắt hết óc nghĩ lý do: Mẹ nó, ta cũng không muốn, ngươi tin không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trịnh Kinh Sơn thấy hắn không trả lời, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, nếu là lúc trước hắn ta hỏi cũng không hỏi, trực tiếp đánh một chưởng qua.
Dù sao Bùi Lăng là do sư tỷ mang lên thuyền, nhưng lại không biết sư tỷ có tính toán gì với hắn không...
Suy nghĩ của hắn ta đảo quanh, đột nhiên ý thức được một chuyện, nói: "Vì sao ấn ký của Diễm Cốt La Sát Đồ biến mất rồi?! Là sư tỷ ra tay?"
Bùi Lăng nghe vậy khẽ giật mình, lúc này mới phát hiện, tu vi của mình đột nhiên tăng lên một tầng, bây giờ đã là Luyện Khí tầng bốn.
Hắn lấy lại bình tĩnh, đang muốn mở miệng, Bùi Hồng Niên lại kêu lên trước: "Luyện Khí tầng bốn?!"
Trịnh Kinh Sơn không biết nội tình của Bùi Lăng, nhưng Bùi Hồng Niên là tông tử Bùi thị, bị đưa vào ngoại môn Trọng Minh tông từ thuở nhỏ, mỗi khi về nhà luôn có trách nhiệm chỉ điểm người cùng thế hệ, sao lại không biết mấy ngày trước hắn ta hồi phủ, Bùi Lăng mới chỉ Luyện Khí tầng hai.
Tính toán thời gian, còn chưa đầy một tháng, vị tộc đệ này lại im hơi lặng tiếng liên tục tăng hai tầng?
"Ừm?" Trịnh Kinh Sơn nghe Bùi Hồng Niên nói vậy, lập tức nghĩ tới điều gì, nhanh chóng kiểm tra vật tùy thân một chút, chợt thay đổi sắc mắt: Thiếu mất mười viên Thối Cốt Đan!
Thối Cốt Đan là đan dược phù hợp với Đoán Cốt quyết, bình thường sau mỗi lần sẽ dùng thêm một viên, bây giờ đột nhiên thiếu mấy mười viên, điều này cũng có nghĩa Bùi Lăng không chỉ chui vào phòng hắn ta tu luyện một lần, mà ít nhất là mười lần.
Bùi Hồng Niên chỉ là một con chó dưới tay hắn ta, không, toàn bộ Bùi gia chỉ là con chó ở trước mặt hắn ta, Bùi Lăng lại không hề nổi bật ở Bùi gia, còn không có cả tư cách đến gần Bích Ngô viện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro