Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo
Hoàn Toàn Không...
Bạo Tạc Tiểu Nã Thiết
2024-10-19 22:47:15
Tôn Ánh Lan cũng là Luyện Khí tầng bốn, vùng vẫy một lúc lại không giãy được, sắc mặt hơi thay đổi nhìn về phía Bùi Hồng Niên, "Hắn là ai?! Ngươi cứ đứng nhìn người trong tộc ngươi bắt nạt ta vậy sao?!"
"Bùi Lăng, ngươi nhanh buông tay!" Bùi Hồng Niên không để nàng thất vọng, lập tức mở miệng quát lớn, "Không được vô lễ với Ánh Lan sư muội!"
Lại quay sang lấy lòng Tôn Ánh Lan, "Đây là tộc đệ nhánh bên của nhà ta, hắn còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, Ánh Lan sư muội đừng chấp nhặt với hắn!"
Mẹ nó, sao cho tới bây giờ hắn không phát hiện tông tử trong tộc lại liếm cẩu (1) như thế?!
(1) 舔狗/liếm cẩu: ý chỉ những người không có chủ kiến, phấn đấu chỉ chực chờ nịnh nọt, tâng bốc người khác
Bùi Lăng buông tay ra, trong mắt Tôn Ánh Lan kia lóe lên vẻ tàn khốc, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, còn muốn tát hắn một cái.
Chỉ là thấy Bùi Lăng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn mình, nghĩ đến lời nói và hành động của người này, sắc mặt không có chút thay đổi nào với mình, trong lòng e sợ, cuối cùng không dám nữa, lại đẩy hết lửa giận ngập trời về phía Bùi Hồng Niên: "Ngươi là Bùi gia tông tử, lại không quản được một tộc đệ nhánh bên sao? Ngươi căn bản đang cố ý!!!"
Bùi Lăng kiềm chế tính tình đứng ở bên cạnh, nhìn Bùi Hồng Niên nhẫn nhục phục tùng cả nửa ngày, cuối cùng đồng ý một tháng tiếp theo sẽ không tu luyện, đặc biệt chuyên tâm vẽ phù lục cho Tôn Ánh Lan mới miễn cưỡng giải quyết được rắc rối... Hắn cũng hiểu được nguyên nhân, rõ ràng tộc huynh này có thiên phú không kém, lại được gia tộc đưa vào Trọng Minh tông từ sớm, hàng năm gia tộc sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để dành được tài nguyên giúp đỡ hắn ta tu hành, lại bị mình tuỳ tiện đuổi kịp tu vi...
Mẹ nó, tên ngu này, không cứu nổi!
"Ngươi đi dọc theo khu rừng này ra ngoài, sẽ nhìn thấy một con đường, đi dọc theo con đường lên núi sẽ thấy Chư Sự đường ở Hòe Âm phong này, tới đó tự chọn chỗ ở là được." Bùi Hồng Niên dỗ dành Tôn Ánh Lan, cũng không có tâm trạng quản tộc đệ, thuận miệng nói cho hắn biết, "Ta ở khu Phong Nam, trong viện có một cây hòe lớn, có việc gì thì đi tìm ta, ta đưa Ánh Lan sư muội về trước."
Bùi Lăng đã sớm chờ không nổi không cần hắn ta nói lần thứ hai, vội xoay người rời đi.
Đi ra ngoài một quãng, còn có thể nghe thấy Tôn Ánh Lan cố ý lớn tiếng hờn dỗi: "Ta không thích tộc đệ này của ngươi, sau này không cho phép ngươi giúp hắn nữa!"
Bùi Hồng Niên: "Được được được... Tất cả đều nghe theo ngươi!"
Bùi Lăng: "..."
Ngươi mẹ nó thật sự không cứu nổi!
Sau một lúc lâu, hắn tìm tới Chư Sự đường, nam đệ tử phụ trách nghe hắn nói xong, đầu tiên đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng mới đưa hắn đến trước một sa bàn khổng lồ ở bên trong, vừa cười vừa nói: "Vị sư đệ này, bây giờ không phải thời điểm đệ tử mới nhập tông, dù có chỗ ở nhưng cao thấp không đều, trông sư đệ tuấn tú lịch sự, chỗ ở bình thường không đủ linh khí, sợ sẽ chậm trễ việc tu luyện của sư đệ?"
"Đa tạ sư huynh." Đương nhiên Bùi Lăng muốn ở chỗ tốt một chút, nhưng bây giờ trong túi của hắn không có một viên linh thạch nào, chỉ có thể giả vờ không hiểu ám chỉ của đối phương, "Ta xuất thân bần hàn, chỉ cần có chỗ ở là được."
Nam đệ tử chưa từ bỏ ý định hỏi: "Một viên linh thạch cũng không có? Có nhiều chỗ trông không khác biệt lắm, nhưng thật ra ở lâu mới biết được chỗ khác biệt, không phải sư huynh nói khoác, từ trên xuống dưới Hòe Âm phong này..."
"Nếu không sư huynh cho ta mượn một viên linh thạch?" Bùi Lăng suy nghĩ, hỏi, "Ta cam đoan về sau nhất định..."
"Vậy ngươi ở nơi này đi, sau khi đi qua cứ dùng minh bài mở cấm chế là được." Nam đệ tử không nói hai lời chỉ một vị trí trên sa bàn, bấm niệm pháp quyết đánh vào minh bài của Bùi Lăng, "Vậy được rồi, không có chuyện gì khác thì ngươi có thể đi!"
Bùi Lăng thấy thái độ của vị sư huynh này, chuẩn bị sẵn tâm lý bị sắp xếp cho một căn phòng đổ nát, ai biết đến lúc xem xét, mặc dù cách các căn phòng khác một đoạn đường, nhưng bốn phía cỏ cây xanh um, trước cửa có dòng suối róc rách, ong bay bướm múa, cũng có vẻ tĩnh mịch xinh đẹp.
Lại thấy phòng ốc cũng sáng sủa sạch sẽ, quét dọn không có chút bụi.
Chẳng lẽ mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử?
Hay là Trọng Minh tông tài đại khí thô, chỗ ở kém nhất cũng là tiêu chuẩn này?
Bùi Lăng hơi nghi hoặc, nhưng cũng lười suy nghĩ nhiều, lấy minh bài mở cấm chế đi vào trong, chỉ thấy bên trong bày biện xinh đẹp, nhìn từ đồ vật bày biện, nơi này đã có ba người, lúc này đều không ở đây.
Hắn đi vòng quanh một lượt, lại không kịp chờ đợi lấy môn quy ra.
Phần mở đầu của môn quy Trọng Minh tông đại khái giới thiệu lai lịch tông môn, lúc mới bái kiến tổ sư đã nghe bà lão kia nhắc đến mấy câu về việc này, Bùi Lăng lại trực tiếp nhảy qua, tiếp theo nói đến một vài phúc lợi của ngoại môn đệ tử.
"Bùi Lăng, ngươi nhanh buông tay!" Bùi Hồng Niên không để nàng thất vọng, lập tức mở miệng quát lớn, "Không được vô lễ với Ánh Lan sư muội!"
Lại quay sang lấy lòng Tôn Ánh Lan, "Đây là tộc đệ nhánh bên của nhà ta, hắn còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, Ánh Lan sư muội đừng chấp nhặt với hắn!"
Mẹ nó, sao cho tới bây giờ hắn không phát hiện tông tử trong tộc lại liếm cẩu (1) như thế?!
(1) 舔狗/liếm cẩu: ý chỉ những người không có chủ kiến, phấn đấu chỉ chực chờ nịnh nọt, tâng bốc người khác
Bùi Lăng buông tay ra, trong mắt Tôn Ánh Lan kia lóe lên vẻ tàn khốc, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, còn muốn tát hắn một cái.
Chỉ là thấy Bùi Lăng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn mình, nghĩ đến lời nói và hành động của người này, sắc mặt không có chút thay đổi nào với mình, trong lòng e sợ, cuối cùng không dám nữa, lại đẩy hết lửa giận ngập trời về phía Bùi Hồng Niên: "Ngươi là Bùi gia tông tử, lại không quản được một tộc đệ nhánh bên sao? Ngươi căn bản đang cố ý!!!"
Bùi Lăng kiềm chế tính tình đứng ở bên cạnh, nhìn Bùi Hồng Niên nhẫn nhục phục tùng cả nửa ngày, cuối cùng đồng ý một tháng tiếp theo sẽ không tu luyện, đặc biệt chuyên tâm vẽ phù lục cho Tôn Ánh Lan mới miễn cưỡng giải quyết được rắc rối... Hắn cũng hiểu được nguyên nhân, rõ ràng tộc huynh này có thiên phú không kém, lại được gia tộc đưa vào Trọng Minh tông từ sớm, hàng năm gia tộc sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để dành được tài nguyên giúp đỡ hắn ta tu hành, lại bị mình tuỳ tiện đuổi kịp tu vi...
Mẹ nó, tên ngu này, không cứu nổi!
"Ngươi đi dọc theo khu rừng này ra ngoài, sẽ nhìn thấy một con đường, đi dọc theo con đường lên núi sẽ thấy Chư Sự đường ở Hòe Âm phong này, tới đó tự chọn chỗ ở là được." Bùi Hồng Niên dỗ dành Tôn Ánh Lan, cũng không có tâm trạng quản tộc đệ, thuận miệng nói cho hắn biết, "Ta ở khu Phong Nam, trong viện có một cây hòe lớn, có việc gì thì đi tìm ta, ta đưa Ánh Lan sư muội về trước."
Bùi Lăng đã sớm chờ không nổi không cần hắn ta nói lần thứ hai, vội xoay người rời đi.
Đi ra ngoài một quãng, còn có thể nghe thấy Tôn Ánh Lan cố ý lớn tiếng hờn dỗi: "Ta không thích tộc đệ này của ngươi, sau này không cho phép ngươi giúp hắn nữa!"
Bùi Hồng Niên: "Được được được... Tất cả đều nghe theo ngươi!"
Bùi Lăng: "..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngươi mẹ nó thật sự không cứu nổi!
Sau một lúc lâu, hắn tìm tới Chư Sự đường, nam đệ tử phụ trách nghe hắn nói xong, đầu tiên đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng mới đưa hắn đến trước một sa bàn khổng lồ ở bên trong, vừa cười vừa nói: "Vị sư đệ này, bây giờ không phải thời điểm đệ tử mới nhập tông, dù có chỗ ở nhưng cao thấp không đều, trông sư đệ tuấn tú lịch sự, chỗ ở bình thường không đủ linh khí, sợ sẽ chậm trễ việc tu luyện của sư đệ?"
"Đa tạ sư huynh." Đương nhiên Bùi Lăng muốn ở chỗ tốt một chút, nhưng bây giờ trong túi của hắn không có một viên linh thạch nào, chỉ có thể giả vờ không hiểu ám chỉ của đối phương, "Ta xuất thân bần hàn, chỉ cần có chỗ ở là được."
Nam đệ tử chưa từ bỏ ý định hỏi: "Một viên linh thạch cũng không có? Có nhiều chỗ trông không khác biệt lắm, nhưng thật ra ở lâu mới biết được chỗ khác biệt, không phải sư huynh nói khoác, từ trên xuống dưới Hòe Âm phong này..."
"Nếu không sư huynh cho ta mượn một viên linh thạch?" Bùi Lăng suy nghĩ, hỏi, "Ta cam đoan về sau nhất định..."
"Vậy ngươi ở nơi này đi, sau khi đi qua cứ dùng minh bài mở cấm chế là được." Nam đệ tử không nói hai lời chỉ một vị trí trên sa bàn, bấm niệm pháp quyết đánh vào minh bài của Bùi Lăng, "Vậy được rồi, không có chuyện gì khác thì ngươi có thể đi!"
Bùi Lăng thấy thái độ của vị sư huynh này, chuẩn bị sẵn tâm lý bị sắp xếp cho một căn phòng đổ nát, ai biết đến lúc xem xét, mặc dù cách các căn phòng khác một đoạn đường, nhưng bốn phía cỏ cây xanh um, trước cửa có dòng suối róc rách, ong bay bướm múa, cũng có vẻ tĩnh mịch xinh đẹp.
Lại thấy phòng ốc cũng sáng sủa sạch sẽ, quét dọn không có chút bụi.
Chẳng lẽ mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử?
Hay là Trọng Minh tông tài đại khí thô, chỗ ở kém nhất cũng là tiêu chuẩn này?
Bùi Lăng hơi nghi hoặc, nhưng cũng lười suy nghĩ nhiều, lấy minh bài mở cấm chế đi vào trong, chỉ thấy bên trong bày biện xinh đẹp, nhìn từ đồ vật bày biện, nơi này đã có ba người, lúc này đều không ở đây.
Hắn đi vòng quanh một lượt, lại không kịp chờ đợi lấy môn quy ra.
Phần mở đầu của môn quy Trọng Minh tông đại khái giới thiệu lai lịch tông môn, lúc mới bái kiến tổ sư đã nghe bà lão kia nhắc đến mấy câu về việc này, Bùi Lăng lại trực tiếp nhảy qua, tiếp theo nói đến một vài phúc lợi của ngoại môn đệ tử.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro