Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường
Biến thành con...
Nam thần chiến hữu
2024-09-10 10:35:07
Lúc này, cậu có cảm giác rất quái lạ. Đây có phải là bạn gái của cậu hay không? Tại sao, càng ngày cô ấy càng khiến cho cậu phải sợ hãi trước những hành động này cơ chứ.
Nhớ lại lúc cậu mới tỏ tình thành công, cái dáng vẻ lạnh lùng nhưng lại thân mật ngây thơ của cô ấy, cậu còn tự hứa với lòng mình là nên bảo vệ cho cô ấy. Thế nhưng, giờ đây, vẫn là khuôn mặt đáng yêu, dáng hình nóng bỏng đó mà tại sao lại khác xa như này.
Bị cô ấy cho “uống nước” như vậy. Cậu có cảm giác cỗ lửa trong người như muốn bao trùm khắp cơ thể, tâm trí cậu suýt chút nữa sụp đổ. Nếu không phải do bản tính ngay thẳng cùng với ý chí mạnh mẽ chống đỡ thì bản thân cậu sẽ không thể ngồi yên như bây giờ được.
Về phía Linh Nhi, sau khi làm hành động như vậy, cảm giác thoải mái lại tràn ngập, cô từ từ nhấm nháp cái hương vị mà anh ấy trao cho. Chính anh ấy cũng không biết, hành động đó của cô chỉ là do cô quá “thèm khát” anh ấy mà thôi.
Nhìn Lâm Thần run rẩy kịch liệt giống như đang chống chọi lại thứ gì đó, vẻ mặt của cô lại mỉm cười, một nụ cười chứa đầy hàm ý xâu xa.
Anh còn chống đỡ đến bao giờ nữa. Mau mau làm gì đó với em đi
Linh Nhi nói thầm trong miêng. Cũng may là Lâm Thần không nghe thấy, với dáng vẻ mê người của cô ấy cộng thêm lời nói này thì chẳng khác gì một mồi xăng cho vào đám lửa cả.
Nói xong câu đó, cô cũng không vội vàng. Cô còn đang chờ xem, anh ấy sẽ chịu đựng thêm được bao lâu.
Cả hai cùng nhau ăn trong một bầu không khí khá kỳ lạ. Linh Nhi dường như không thèm để ý dáng vẻ của Lâm Thần, dáng vẻ thanh nhã từ từ thưởng thức món ăn.
Trong khi đó, Lâm Thần phải cố gắng từng chút từng chút để làm cho cơ thể không mất kiểm soát. Cảm giác giống như chỉ cần lơ là dù chỉ một chút thì sẽ xảy ra chuyện lớn vậy.
Điều đáng buồn hơn nữa là cô ấy cứ một lúc là sẽ gắp đồ ăn cho cậu, sau đó thì cô ấy sẽ mỉm cười nhìn cậu ăn. Chỉ cần không ăn hết thì chắc chắn mọi việc sẽ trở nên rối tung.
Một lúc lâu sau, khi nhìn thấy miếng ăn cuối cùng, vẻ mặt lúc này của cậu vô cùng đặc sắc. Ánh mắt mệt mỏi cùng với đầu đầy mồ hôi, đôi tay run rẩy không thể cầm lấy được chiếc đũa để đưa được miếng cuối cùng đó.
Linh Nhi thấy cảnh tượng trên, vẻ mặt ngọt ngào cầm lấy chiếc đũa của mình gắp miếng ăn đó bỏ vào miệng mình. Một hành động mà khiến cho Lâm Thần suýt chút cảm động đến rơi nước mắt, cuối cùng, cô ấy cũng hiểu ra nỗi khổ của mình sao?
Thế nhưng, cô ấy chỉ cắn một chút, sau đó lại đưa miếng ăn ấy về phía miệng cậu:
“ Nào....aaaa”
Động tác này khiến cho Lâm Thần suýt chút tức hộc máu. Nhìn cô ấy vui vẻ như vậy, cậu chỉ có thể cắn răng há miệng chứ biết làm sao. Rất nhanh, miếng ăn cuối cùng cũng trôi xuống bụng.
Trên bàn ăn hiện giờ trống không, Linh Nhi hiện tại mới vui vẻ nói:
“ Ăn xong rồi, hiện tại anh nên nằm nghỉ một chút đi”
Lâm Thần lúc này cảm giác giống như có từng đoàn lửa đang thiêu cháy mọi ngóc ngách trong cơ thể, cậu muốn...lấy cô ấy để dập tắt ngọn lửa đó.
Ý nghĩ trong đầu vừa lóe ra đã bị cậu vùi dập, dù có đau khổ đến đâu thì chắc chắn cậu cũng sẽ không để cho cô ấy đạt được ý muốn.
Rất dứt khoát, cậu đứng dậy, từ từ đi đến giường, cậu muốn ngủ một giấc để quên đi nỗi khổ này.
Tuy nhiên, ngay khi ở cạnh giường, cậu lại nhìn thấy cô ấy cởi từng chiếc cúc áo ra trước mặt cậu.
“ Em...em đang làm gì???” Lâm Thần không dám mở mắt nói với giọng hoảng hốt.
Linh Nhi nhìn Lâm Thần với vẻ mặt khó hiểu, nói:
“ Anh không nhìn em đang thay áo đấy à?”
“ Nhưng, em muốn thay thì nên vào trong phòng khác chứ?”
“ Em thường xuyên thay ở đây mà, với cả em là bạn gái anh, việc như này em thấy rất bình thường cơ mà”
“ Anh biết là vậy...nhưng trước mặt anh mà làm vậy...”
“ Hả, anh muốn nói là anh sẽ không kìm được mà nhảy xồ vào em ư” Linh Nhi nở một nụ cười quái dị nói.
“ Không... không...mà em cứ thay đi, đừng để ý câu nói của anh” Lâm Thần ngoảnh sang chỗ khác nói.
Bị Linh Nhi đoán đúng suy nghĩ, trong đầu cậu lại có ngàn vạn suy nghĩ đen tối đó. Cậu cố gắng lọt bỏ tất cả những âm thanh đó, từ từ trấn áp lại suy nghĩ.
Tuy nhiên, dù cậu có cố gắng như nào, từng âm thanh xoèn xoẹt của việc cởi đồ cứ nhan nhản quanh tai cậu.
Thay xong bộ đồ, Linh Nhi lúc này giống như một đại tiểu thư cao quý.
Lâm Thần hiện giờ giống như đã đạt đến giới hạn cuối cùng, đầu óc của cậu trống rỗng vô cùng, giống như một quả bom.
Nhìn Lâm Thần nhắm mắt ngồi như vậy, cô tò mò từ từ đến gần. Rốt cuộc, chính hành động đó của cô lại đang chọc phải quả bom đó.
Đột nhiên, chân cô dẫm phải chiếc váy, cả thân thể ngã nhào về phía Lâm Thần. Sau khi ngã, cô chỉ thấy anh ấy cầm lấy hai tay ôm chặt sau lưng đó, vậy nên cô mới chẳng nghi ngờ gì:
“ Cảm ơn anh...”
“ Ha...cảm ơn...anh giúp em như vậy mà em chỉ nói lời cảm ơn thôi sao?”
Cảm nhận được lời nói của Lâm Thần có chút khác lạ, giống như biến thành một con người khác. Vẻ mặt cô lúc này có chút hoảng sợ:
“ Anh...anh bị sao vậy?”
Lâm Thần dường như chẳng nghe lời của cô ấy. Rất nhanh, thân thể nhỏ nhắn bị Lâm Thần bế lên chiếc giường. Trông Lâm Thần bây giờ, cô có chút run sợ.
“ Anh...anh mau thả em ra...” Linh Nhi cố gắng ra vẻ nói.
“ Thả??? Anh chỉ muốn em trả ơn anh chuyện vữa nãy thôi” Lâm Thần nở một nụ cười tà ma.
“ Em..em sẽ trả anh sau...”
Ngay sau đó, Lâm Thần cầm lấy bàn tay cô, từ từ đưa lên miệng cậu, từng ngón tay bị cậu liếm. Cảm giác vừa buồn vừa ẩm ướt khiến cho Linh Nhi không tự chủ run lên.
“ Em tắm bằng sữa gì vậy, sao bàn tay em ngọt vậy” Lâm Thần mân mê từng ngón tay, giọng nói có chút hứng thú.
“ Anh..biến thái...” Linh Nhi chỉ đành bất lực nói.
Tuy cô cũng là người có quyền lực, bá đạo nhất ở đây nhưng sức lực nhỏ bé đó của cô làm sao có thể đọ lại với thân thể của Lâm Thần cơ chứ. Hiện tại, cô chẳng khác gì một chú dê con đang chờ một con sói làm thịt cả.
Lâm Thần nghe vậy, cậu nở một nụ cười vô cùng tà mị, kết hợp với khuôn mặt của cậu có thể khiến cho rất nhiều cô gái phải gục ngã vì nó.
“ Biến thái... Chẳng lẽ một nam nhân không có chút biến thái hay sao?”
Nói xong, bàn tay cậu từ từ sờ soạng khắp thân thể Linh Nhi... Hai tay của cô ấy bị một tay của cậu giữ lại, tay còn lại thỏa sức tung hoành.
Linh Nhi cảm thấy không ổn, cô không muốn người mình yêu lại thành ra bộ dáng này. Đây không phải là anh Lâm Thần mà cô quen biết. Cô giãy giụa cảnh cáo:
“ Nếu anh còn dám làm trò xằng bậy thì em sẽ la lên đó”
Lâm Thần đột nhiên dừng lại, điều này khiến cho Linh Nhi đỡ hoảng một chút. Tuy nhiên, anh ấy lại cười cô, giống như nghe được chuyện gì đó buồn cười nhất. Ánh mắt trào phúng nhìn cô và nói:
“ Haha...em thật là vui tính đó nha. Chính miệng em bảo với anh là căn phòng này cách tiếng hoàn toàn với bên ngoài hay sao? Em lại quên rồi à?”
Linh Nhi lúc này mới nhớ ra. Đúng vậy! Chính cô là người đã nói câu đó. Bởi vì để tránh anh ấy kêu rao, vậy nên căn phòng này được cách tiếng hoàn toàn với bên ngoài.
Ban đầu cô định làm để không cho bất kỳ ai biết đến sự tồn tại của anh ấy. Không thể ngờ là chính hành động này đã làm cho cô rơi vào thế khó.
Đột nhiên, một bàn tay của Lâm Thần nắn bóp mạnh thứ tròn tròn ở trước ngực cô. Một cảm giác đau nhói khiến cho cô kêu lên:
“ Ya...”
Tác có nên tả kỹ không nhỉ, sợ bị ad trảm quá. Ae hãy cho ý kiến ở bình luận, nếu không ai có ý kiến thì tác sẽ bỏ hẳn đoạn này.
Nhớ lại lúc cậu mới tỏ tình thành công, cái dáng vẻ lạnh lùng nhưng lại thân mật ngây thơ của cô ấy, cậu còn tự hứa với lòng mình là nên bảo vệ cho cô ấy. Thế nhưng, giờ đây, vẫn là khuôn mặt đáng yêu, dáng hình nóng bỏng đó mà tại sao lại khác xa như này.
Bị cô ấy cho “uống nước” như vậy. Cậu có cảm giác cỗ lửa trong người như muốn bao trùm khắp cơ thể, tâm trí cậu suýt chút nữa sụp đổ. Nếu không phải do bản tính ngay thẳng cùng với ý chí mạnh mẽ chống đỡ thì bản thân cậu sẽ không thể ngồi yên như bây giờ được.
Về phía Linh Nhi, sau khi làm hành động như vậy, cảm giác thoải mái lại tràn ngập, cô từ từ nhấm nháp cái hương vị mà anh ấy trao cho. Chính anh ấy cũng không biết, hành động đó của cô chỉ là do cô quá “thèm khát” anh ấy mà thôi.
Nhìn Lâm Thần run rẩy kịch liệt giống như đang chống chọi lại thứ gì đó, vẻ mặt của cô lại mỉm cười, một nụ cười chứa đầy hàm ý xâu xa.
Anh còn chống đỡ đến bao giờ nữa. Mau mau làm gì đó với em đi
Linh Nhi nói thầm trong miêng. Cũng may là Lâm Thần không nghe thấy, với dáng vẻ mê người của cô ấy cộng thêm lời nói này thì chẳng khác gì một mồi xăng cho vào đám lửa cả.
Nói xong câu đó, cô cũng không vội vàng. Cô còn đang chờ xem, anh ấy sẽ chịu đựng thêm được bao lâu.
Cả hai cùng nhau ăn trong một bầu không khí khá kỳ lạ. Linh Nhi dường như không thèm để ý dáng vẻ của Lâm Thần, dáng vẻ thanh nhã từ từ thưởng thức món ăn.
Trong khi đó, Lâm Thần phải cố gắng từng chút từng chút để làm cho cơ thể không mất kiểm soát. Cảm giác giống như chỉ cần lơ là dù chỉ một chút thì sẽ xảy ra chuyện lớn vậy.
Điều đáng buồn hơn nữa là cô ấy cứ một lúc là sẽ gắp đồ ăn cho cậu, sau đó thì cô ấy sẽ mỉm cười nhìn cậu ăn. Chỉ cần không ăn hết thì chắc chắn mọi việc sẽ trở nên rối tung.
Một lúc lâu sau, khi nhìn thấy miếng ăn cuối cùng, vẻ mặt lúc này của cậu vô cùng đặc sắc. Ánh mắt mệt mỏi cùng với đầu đầy mồ hôi, đôi tay run rẩy không thể cầm lấy được chiếc đũa để đưa được miếng cuối cùng đó.
Linh Nhi thấy cảnh tượng trên, vẻ mặt ngọt ngào cầm lấy chiếc đũa của mình gắp miếng ăn đó bỏ vào miệng mình. Một hành động mà khiến cho Lâm Thần suýt chút cảm động đến rơi nước mắt, cuối cùng, cô ấy cũng hiểu ra nỗi khổ của mình sao?
Thế nhưng, cô ấy chỉ cắn một chút, sau đó lại đưa miếng ăn ấy về phía miệng cậu:
“ Nào....aaaa”
Động tác này khiến cho Lâm Thần suýt chút tức hộc máu. Nhìn cô ấy vui vẻ như vậy, cậu chỉ có thể cắn răng há miệng chứ biết làm sao. Rất nhanh, miếng ăn cuối cùng cũng trôi xuống bụng.
Trên bàn ăn hiện giờ trống không, Linh Nhi hiện tại mới vui vẻ nói:
“ Ăn xong rồi, hiện tại anh nên nằm nghỉ một chút đi”
Lâm Thần lúc này cảm giác giống như có từng đoàn lửa đang thiêu cháy mọi ngóc ngách trong cơ thể, cậu muốn...lấy cô ấy để dập tắt ngọn lửa đó.
Ý nghĩ trong đầu vừa lóe ra đã bị cậu vùi dập, dù có đau khổ đến đâu thì chắc chắn cậu cũng sẽ không để cho cô ấy đạt được ý muốn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rất dứt khoát, cậu đứng dậy, từ từ đi đến giường, cậu muốn ngủ một giấc để quên đi nỗi khổ này.
Tuy nhiên, ngay khi ở cạnh giường, cậu lại nhìn thấy cô ấy cởi từng chiếc cúc áo ra trước mặt cậu.
“ Em...em đang làm gì???” Lâm Thần không dám mở mắt nói với giọng hoảng hốt.
Linh Nhi nhìn Lâm Thần với vẻ mặt khó hiểu, nói:
“ Anh không nhìn em đang thay áo đấy à?”
“ Nhưng, em muốn thay thì nên vào trong phòng khác chứ?”
“ Em thường xuyên thay ở đây mà, với cả em là bạn gái anh, việc như này em thấy rất bình thường cơ mà”
“ Anh biết là vậy...nhưng trước mặt anh mà làm vậy...”
“ Hả, anh muốn nói là anh sẽ không kìm được mà nhảy xồ vào em ư” Linh Nhi nở một nụ cười quái dị nói.
“ Không... không...mà em cứ thay đi, đừng để ý câu nói của anh” Lâm Thần ngoảnh sang chỗ khác nói.
Bị Linh Nhi đoán đúng suy nghĩ, trong đầu cậu lại có ngàn vạn suy nghĩ đen tối đó. Cậu cố gắng lọt bỏ tất cả những âm thanh đó, từ từ trấn áp lại suy nghĩ.
Tuy nhiên, dù cậu có cố gắng như nào, từng âm thanh xoèn xoẹt của việc cởi đồ cứ nhan nhản quanh tai cậu.
Thay xong bộ đồ, Linh Nhi lúc này giống như một đại tiểu thư cao quý.
Lâm Thần hiện giờ giống như đã đạt đến giới hạn cuối cùng, đầu óc của cậu trống rỗng vô cùng, giống như một quả bom.
Nhìn Lâm Thần nhắm mắt ngồi như vậy, cô tò mò từ từ đến gần. Rốt cuộc, chính hành động đó của cô lại đang chọc phải quả bom đó.
Đột nhiên, chân cô dẫm phải chiếc váy, cả thân thể ngã nhào về phía Lâm Thần. Sau khi ngã, cô chỉ thấy anh ấy cầm lấy hai tay ôm chặt sau lưng đó, vậy nên cô mới chẳng nghi ngờ gì:
“ Cảm ơn anh...”
“ Ha...cảm ơn...anh giúp em như vậy mà em chỉ nói lời cảm ơn thôi sao?”
Cảm nhận được lời nói của Lâm Thần có chút khác lạ, giống như biến thành một con người khác. Vẻ mặt cô lúc này có chút hoảng sợ:
“ Anh...anh bị sao vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Thần dường như chẳng nghe lời của cô ấy. Rất nhanh, thân thể nhỏ nhắn bị Lâm Thần bế lên chiếc giường. Trông Lâm Thần bây giờ, cô có chút run sợ.
“ Anh...anh mau thả em ra...” Linh Nhi cố gắng ra vẻ nói.
“ Thả??? Anh chỉ muốn em trả ơn anh chuyện vữa nãy thôi” Lâm Thần nở một nụ cười tà ma.
“ Em..em sẽ trả anh sau...”
Ngay sau đó, Lâm Thần cầm lấy bàn tay cô, từ từ đưa lên miệng cậu, từng ngón tay bị cậu liếm. Cảm giác vừa buồn vừa ẩm ướt khiến cho Linh Nhi không tự chủ run lên.
“ Em tắm bằng sữa gì vậy, sao bàn tay em ngọt vậy” Lâm Thần mân mê từng ngón tay, giọng nói có chút hứng thú.
“ Anh..biến thái...” Linh Nhi chỉ đành bất lực nói.
Tuy cô cũng là người có quyền lực, bá đạo nhất ở đây nhưng sức lực nhỏ bé đó của cô làm sao có thể đọ lại với thân thể của Lâm Thần cơ chứ. Hiện tại, cô chẳng khác gì một chú dê con đang chờ một con sói làm thịt cả.
Lâm Thần nghe vậy, cậu nở một nụ cười vô cùng tà mị, kết hợp với khuôn mặt của cậu có thể khiến cho rất nhiều cô gái phải gục ngã vì nó.
“ Biến thái... Chẳng lẽ một nam nhân không có chút biến thái hay sao?”
Nói xong, bàn tay cậu từ từ sờ soạng khắp thân thể Linh Nhi... Hai tay của cô ấy bị một tay của cậu giữ lại, tay còn lại thỏa sức tung hoành.
Linh Nhi cảm thấy không ổn, cô không muốn người mình yêu lại thành ra bộ dáng này. Đây không phải là anh Lâm Thần mà cô quen biết. Cô giãy giụa cảnh cáo:
“ Nếu anh còn dám làm trò xằng bậy thì em sẽ la lên đó”
Lâm Thần đột nhiên dừng lại, điều này khiến cho Linh Nhi đỡ hoảng một chút. Tuy nhiên, anh ấy lại cười cô, giống như nghe được chuyện gì đó buồn cười nhất. Ánh mắt trào phúng nhìn cô và nói:
“ Haha...em thật là vui tính đó nha. Chính miệng em bảo với anh là căn phòng này cách tiếng hoàn toàn với bên ngoài hay sao? Em lại quên rồi à?”
Linh Nhi lúc này mới nhớ ra. Đúng vậy! Chính cô là người đã nói câu đó. Bởi vì để tránh anh ấy kêu rao, vậy nên căn phòng này được cách tiếng hoàn toàn với bên ngoài.
Ban đầu cô định làm để không cho bất kỳ ai biết đến sự tồn tại của anh ấy. Không thể ngờ là chính hành động này đã làm cho cô rơi vào thế khó.
Đột nhiên, một bàn tay của Lâm Thần nắn bóp mạnh thứ tròn tròn ở trước ngực cô. Một cảm giác đau nhói khiến cho cô kêu lên:
“ Ya...”
Tác có nên tả kỹ không nhỉ, sợ bị ad trảm quá. Ae hãy cho ý kiến ở bình luận, nếu không ai có ý kiến thì tác sẽ bỏ hẳn đoạn này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro