Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường
Bữa ăn sáng
Nam thần chiến hữu
2024-09-10 10:35:07
Thật là trớ trêu, bản thân cậu muốn dạy dỗ cô nàng này, ấy thế mà hiện tại chính cậu lại là người chịu trận.
Ai trách được cậu bây giờ? Bản tính cưng chiều đã ăn sâu vào trong máu cậu, thế nên chỉ cần em ấy khóc là cậu sẽ trở nên vô cùng sốt ruột.
Nguyệt Sương khóc như một đứa trẻ, nước mắt giàn giụa, âm thanh cũng càng ngày càng to, thậm chí những tên lính đứng đằng xa cũng phải lắc đầu, dường như bọn họ cũng đang thương cảm cho chính cô nàng này.
Sau một hồi cố gắng dỗ dành, cuối cùng cậu phải ngồi ăn cùng em ấy mới có thể khiến cho Nguyệt Sương nín khóc.
Trong lòng cậu lúc này đang loạn thành một bầy, tại sao lại có thể đảo lộn một cách nhanh chóng như vậy. Thay vì tức giận thì cậu lại sợ khiến cho Nguyệt Sương tức giận. Với lại, đây có phải là cô nàng mà ngày trước từng là “mỹ nữ băng giá” không vậy? Tại sao một cô gái lại có thể thay đổi đến mức này chứ?
Đang trong lúc cậu thẩn thơ suy nghĩ, một thân hình nhỏ nhắn đã đứng trước mặt cậu, trên tay cầm một miếng súp rồi đưa đến trước mặt cậu.
Đương nhiên, đó không ai khác chính là Nguyệt Sương, cô lúc này chỉ còn vẻ mặt thích thú, thế nhưng cô lại không lau những giọt lệ vẫn còn đọng trên má cô. Có vẻ như cô muốn lấy chính cái đó để dọa ngược lại Lâm Thần.
“ Anh ơi...em nấu cho anh rất nhiều súp “bồi bổ” cho anh đó. Thế nên hãy A-aaaa... nào!!!”
Một tay che phía dưới, chiếc thìa từ từ đến miệng Lâm Thần, vẻ mặt mong chờ ngước nhìn...
Nhìn hành động của Nguyệt Sương, ai nhìn vào cũng sẽ tưởng đó là mẹ đang chăm sóc cho con chứ không phải là một cô gái đang bón ăn cho cậu con trai đâu.
Lâm Thần tỉnh hồn lại, nhìn hành động này của Nguyệt Sương khiến cho da gà cậu nổi lên. Thật sự đây là lần đầu tiên, cậu lại “bị” chăm sóc như một đứa trẻ. Điều này khiến cho cậu vô cùng xấu hổ, vẻ mặt ngước nhìn sang xung quanh, dường như cậu đang sợ người khác nhìn thấy cảnh này.
Lâm Thần đâu hiểu được, cảnh tượng này đối với những tên FA chẳng khác nào là muốn đâm chết bọn họ cả. Nó quá ngọt ngào, làm gì có ai từ chối được một cô bạn gái yêu chiều đến như này chứ... Thậm chí, chính Lâm Thần cũng sẽ bị chửi... bởi vì” Phát cơm chó trước thiên hạ đáng bị tử hình” mà.
Vậy nên, trước hành động có phần vô cùng kiều mị này, cậu cầm lấy tay của Nguyệt Sương, giữ chặt chiếc thìa, vẻ mặt nghiêm túc nói:
“ Để anh tự ăn được rồi!”
Cảm nhận được làn da của Lâm Thần cợm cợm lên, cô nhận ra là hành động của mình đã khiến cho anh ấy sợ hãi... Thế nên cô cũng không muốn đòi hỏi quá đáng, từ từ trở về.
Dù sao, cô làm bữa ăn này là dành cho Lâm Thần, thế nên nhất định anh ấy phải ăn hết... để còn bù lại chỗ thiếu hụt mà cô lấy hôm qua ý chứ.
Mặc dù hôm qua là lần đầu cô làm chuyện đó- một điều mà chưa bao giờ cô dám nghĩ tới. Thậm chí bây giờ cô vẫn ân ẩn cảm nhận được mùi vị của cái thứ ấy vẫn còn đọng lại trong cổ họng, thế nhưng thật sự cô vẫn chưa dám đi đến điểm cuối cùng.
Cô muốn lần đầu của mình được trao cho anh ấy lúc tỉnh táo. Cô muốn anh ấy biết rõ rằng đó là lần đầu của cô- thứ quý giá nhất của người con gái.
Mặc dù ban đầu khá khó khăn vì mùi vị quá nặng, thế nhưng dần dần cô cũng quen, thậm chí là có chút nghiện nó. Thế là cả đêm qua, cô đã vắt kiệt anh ấy không chừa một giọt nào.
Lâm Thần nuốt xuống miếng hàu, sau đó nhìn Nguyệt Sương . Vẻ mặt cậu trở nên vô cùng quái lạ...
Cái ánh mắt như hổ đói, đôi môi liếm láp xung quanh cùng với vẻ mặt thỏa mãn kia khiến cho cậu sợ hãi. Chẳng lẽ thức ăn trong này có vấn đề???
Nghĩ như vậy, cậu lại trở nên lo lắng, ý định muốn rời khỏi để nhổ đi thức ăn trong miệng. Dù sao thì nếu nhổ ngay bây giờ sẽ làm em ấy tổn thương.
Thế nhưng, ngay khi cậu định làm vậy, Nguyệt Sương lại cầm lấy một miếng trong đĩa rồi ăn nó một cách ngon lành, điều này khiến cho cậu loại bỏ ngay cái suy nghĩ đó...
Thấy Lâm Thần bối rối, Nguyệt Sương tỏ vẻ lo lắngnói:
“ Sao vậy anh? Chẳng lẽ nó không ngon?”
Lâm Thần nghe vậy, dường như biết là trong thức ăn không có độc, cậu thở dài một hơi, vẻ mặt bình tĩnh đáp:
“ Không không, nó rất ngon đó!!!”
Nguyệt Sương nghe thấy vậy thì liền mở cờ trong bụng, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Thần không rời...
“ Em...em nhìn anh làm gì vậy? Sao em không ăn tiếp?” Lâm Thần có chút ngượng hỏi:
“ Hihi...thức ăn của em chính là anh đó” Nguyệt Sương gian xảo cười cười.
Lâm Thần lại bị lời của cô ấy khiến cho trầm mặc, cậu thật sự cũng hết cách với cô nàng này. Chẳng biết học mấy câu vớ vẩn đó từ đâu ra nữa...
Không thèm quan tâm, cậu một mực ăn, chẳng thèm ngoảnh lại nhìn em ấy.
Một người ăn một người nhìn, hai người ăn cùng nhau rất vui vẻ.
Thế nhưng...
Trong túp lều ngay đó, một ngón tay của Linh Nhi cử động, thế nhưng phải để ý kỹ thì mới nhìn thấy được...
Cùng lúc đó, hơi thở của cô ấy cũng trở nên ổn định hơn,...
Ai trách được cậu bây giờ? Bản tính cưng chiều đã ăn sâu vào trong máu cậu, thế nên chỉ cần em ấy khóc là cậu sẽ trở nên vô cùng sốt ruột.
Nguyệt Sương khóc như một đứa trẻ, nước mắt giàn giụa, âm thanh cũng càng ngày càng to, thậm chí những tên lính đứng đằng xa cũng phải lắc đầu, dường như bọn họ cũng đang thương cảm cho chính cô nàng này.
Sau một hồi cố gắng dỗ dành, cuối cùng cậu phải ngồi ăn cùng em ấy mới có thể khiến cho Nguyệt Sương nín khóc.
Trong lòng cậu lúc này đang loạn thành một bầy, tại sao lại có thể đảo lộn một cách nhanh chóng như vậy. Thay vì tức giận thì cậu lại sợ khiến cho Nguyệt Sương tức giận. Với lại, đây có phải là cô nàng mà ngày trước từng là “mỹ nữ băng giá” không vậy? Tại sao một cô gái lại có thể thay đổi đến mức này chứ?
Đang trong lúc cậu thẩn thơ suy nghĩ, một thân hình nhỏ nhắn đã đứng trước mặt cậu, trên tay cầm một miếng súp rồi đưa đến trước mặt cậu.
Đương nhiên, đó không ai khác chính là Nguyệt Sương, cô lúc này chỉ còn vẻ mặt thích thú, thế nhưng cô lại không lau những giọt lệ vẫn còn đọng trên má cô. Có vẻ như cô muốn lấy chính cái đó để dọa ngược lại Lâm Thần.
“ Anh ơi...em nấu cho anh rất nhiều súp “bồi bổ” cho anh đó. Thế nên hãy A-aaaa... nào!!!”
Một tay che phía dưới, chiếc thìa từ từ đến miệng Lâm Thần, vẻ mặt mong chờ ngước nhìn...
Nhìn hành động của Nguyệt Sương, ai nhìn vào cũng sẽ tưởng đó là mẹ đang chăm sóc cho con chứ không phải là một cô gái đang bón ăn cho cậu con trai đâu.
Lâm Thần tỉnh hồn lại, nhìn hành động này của Nguyệt Sương khiến cho da gà cậu nổi lên. Thật sự đây là lần đầu tiên, cậu lại “bị” chăm sóc như một đứa trẻ. Điều này khiến cho cậu vô cùng xấu hổ, vẻ mặt ngước nhìn sang xung quanh, dường như cậu đang sợ người khác nhìn thấy cảnh này.
Lâm Thần đâu hiểu được, cảnh tượng này đối với những tên FA chẳng khác nào là muốn đâm chết bọn họ cả. Nó quá ngọt ngào, làm gì có ai từ chối được một cô bạn gái yêu chiều đến như này chứ... Thậm chí, chính Lâm Thần cũng sẽ bị chửi... bởi vì” Phát cơm chó trước thiên hạ đáng bị tử hình” mà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vậy nên, trước hành động có phần vô cùng kiều mị này, cậu cầm lấy tay của Nguyệt Sương, giữ chặt chiếc thìa, vẻ mặt nghiêm túc nói:
“ Để anh tự ăn được rồi!”
Cảm nhận được làn da của Lâm Thần cợm cợm lên, cô nhận ra là hành động của mình đã khiến cho anh ấy sợ hãi... Thế nên cô cũng không muốn đòi hỏi quá đáng, từ từ trở về.
Dù sao, cô làm bữa ăn này là dành cho Lâm Thần, thế nên nhất định anh ấy phải ăn hết... để còn bù lại chỗ thiếu hụt mà cô lấy hôm qua ý chứ.
Mặc dù hôm qua là lần đầu cô làm chuyện đó- một điều mà chưa bao giờ cô dám nghĩ tới. Thậm chí bây giờ cô vẫn ân ẩn cảm nhận được mùi vị của cái thứ ấy vẫn còn đọng lại trong cổ họng, thế nhưng thật sự cô vẫn chưa dám đi đến điểm cuối cùng.
Cô muốn lần đầu của mình được trao cho anh ấy lúc tỉnh táo. Cô muốn anh ấy biết rõ rằng đó là lần đầu của cô- thứ quý giá nhất của người con gái.
Mặc dù ban đầu khá khó khăn vì mùi vị quá nặng, thế nhưng dần dần cô cũng quen, thậm chí là có chút nghiện nó. Thế là cả đêm qua, cô đã vắt kiệt anh ấy không chừa một giọt nào.
Lâm Thần nuốt xuống miếng hàu, sau đó nhìn Nguyệt Sương . Vẻ mặt cậu trở nên vô cùng quái lạ...
Cái ánh mắt như hổ đói, đôi môi liếm láp xung quanh cùng với vẻ mặt thỏa mãn kia khiến cho cậu sợ hãi. Chẳng lẽ thức ăn trong này có vấn đề???
Nghĩ như vậy, cậu lại trở nên lo lắng, ý định muốn rời khỏi để nhổ đi thức ăn trong miệng. Dù sao thì nếu nhổ ngay bây giờ sẽ làm em ấy tổn thương.
Thế nhưng, ngay khi cậu định làm vậy, Nguyệt Sương lại cầm lấy một miếng trong đĩa rồi ăn nó một cách ngon lành, điều này khiến cho cậu loại bỏ ngay cái suy nghĩ đó...
Thấy Lâm Thần bối rối, Nguyệt Sương tỏ vẻ lo lắngnói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Sao vậy anh? Chẳng lẽ nó không ngon?”
Lâm Thần nghe vậy, dường như biết là trong thức ăn không có độc, cậu thở dài một hơi, vẻ mặt bình tĩnh đáp:
“ Không không, nó rất ngon đó!!!”
Nguyệt Sương nghe thấy vậy thì liền mở cờ trong bụng, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Thần không rời...
“ Em...em nhìn anh làm gì vậy? Sao em không ăn tiếp?” Lâm Thần có chút ngượng hỏi:
“ Hihi...thức ăn của em chính là anh đó” Nguyệt Sương gian xảo cười cười.
Lâm Thần lại bị lời của cô ấy khiến cho trầm mặc, cậu thật sự cũng hết cách với cô nàng này. Chẳng biết học mấy câu vớ vẩn đó từ đâu ra nữa...
Không thèm quan tâm, cậu một mực ăn, chẳng thèm ngoảnh lại nhìn em ấy.
Một người ăn một người nhìn, hai người ăn cùng nhau rất vui vẻ.
Thế nhưng...
Trong túp lều ngay đó, một ngón tay của Linh Nhi cử động, thế nhưng phải để ý kỹ thì mới nhìn thấy được...
Cùng lúc đó, hơi thở của cô ấy cũng trở nên ổn định hơn,...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro