Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Cuộc sống đầy g...

Nam thần chiến hữu

2024-09-10 10:35:07

Lâm Thần đang cải trang thành một cô gái, lúc này cậu đang từ từ đi theo lối mà cậu chỉ định để có thể luồn ra ngoài. Đèn báo động giả vừa nãy chắc chắn sẽ thu hút các cô vệ sĩ đó, chắc chắn lúc này sẽ không có ai ngăn cản được. Lâm Thần nghĩ như vậy, trong lòng cậu có chút phấn khởi, cậu thật sự sắp ra ngoài rồi. Một mình trong bóng tối từ từ đi theo lối mòn...

Nếu ai nhìn dáng vẻ Lâm Thần lúc này thì chắc chắn cũng sẽ choáng ngợp, vẻ đẹp của Lâm Thần có thể làm đổ gục bất cứ nam hay nữ. Sự soái khí của nam nhân cùng với xinh đẹp của mỹ nữ được kết hợp một cách vô cùng hoàn hảo. Tất nhiên đó chính là lý do khiến cho Lâm Thần phải đánh ngất tận hai người...

Lâm Thần chạy cực kỳ mau, nhìn thấy ánh sáng phía trước, mắt cậu sáng lên, cậu mau chóng từng bước từng bước đi tới... tuy nhiên, một tiếng gọi từ đằng sau khiến cho Lâm Thần đổ mồ hôi:

-Thưa cậu chủ, cậu ở đó làm gì vậy...

Lâm Thần lặng lẽ quay lại, một cô gái xinh đẹp mặc trang phục hầu gái đang đứng đằng sau cậu, vẻ mặt cô ấy lạnh lùng không cảm xúc. Tuy nhiên lời nói của cô ấy lại rất cung kính khiến cho Lâm Thần có cảm giác xấu....

Lâm Thần tỏ vẻ không hiểu gì, nói:

-Cô đang nói ai vậy... tôi đâu phải cậu chủ....

Cô gái nghe vậy, cô lạnh lùng nói:

-Thưa cậu chủ, cô chủ hiện tại đang rất tức giận, nếu cậu không quay về thì tôi chỉ còn cách ép cậu quay về mà thôi...

Lâm Thần biết mình đã bị bại lộ, cậu thở dài nói:

-Tôi không thích mình bị nhốt ở một nơi này, cô nghĩ mình có thể cản được tôi sao...

Cô gái nghe vậy, cô nhanh như gió tiếp cận Lâm Thần, một chiếc còng tay được cô lấy nhanh ra từ trong túi, cô vừa chạy vừa nói:

-Xin cho tôi thứ lỗi...

Lâm Thần đương nhiên đề phòng, cô nàng này tuy là một cô gái nhưng cô ấy lại chính là hậu cận vệ bên cạnh Linh Nhi, chính vì thế sức chiến đấu mạnh đến nỗi rất biến thái. Vừa chớp mắt thì tay của cô ấy đã sắp chạm đến người cậu, Lâm Thần nhanh chóng dùng chiêu để đỡ lấy tay của cô ấy...

Cô gái thấy Lâm Thần làm vậy, miệng cô cười lạnh, điều này chẳng khác gì dâng thịt đến miệng cô cả, tư thế này chắc chắn cậu chủ sẽ khó lòng tránh khỏi chiếc còng của cô cả...

Tuy nhiên, rất nhanh cô gái cảm thấy có điều gì đó sai sai, Lâm Thần lấy trong tay một túi bột màu trắng rồi tung vào mặt cô. Mắt cô cảm giác cay phải nhắm lại, cô nhắm mắt vồ lấy nhưng chỉ vồ được không khí, cô biết là mình đã mắc bẫy, cảm giác tuyệt vọng tràn ngập trong người...

Trước khi Lâm Thần đi, cô gái quỳ xuống vẻ mặt vô cùng cầu xin nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


-Tôi..tôi van xin cậu chủ hãy suy nghĩ lại... Cô chủ thật sự đang rất tức giận, tôi không biết mình sẽ bị trách phạt như nào sau vụ này nhưng thực sự tôi không muốn cô chủ phải đau lòng...Vậy nên tôi..tôi...

Từng giọt nước mắt tràn ra từ mặt của cô gái bị phấn làm trắng xóa, một cảnh tượng vô cùng thương tâm đã được Lâm Thần thu lại vào trong mắt. Tuy cậu rất muốn rời nhưng cuối cùng cậu vẫn dành một chút thời gian, cậu nhanh chóng xé một tờ giấy cùng cái bút ở trên áo, ghi ghi vài thứ rồi đưa cho cô hầu gái đó. Vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ nói:

-Cô chủ của cô là một cô gái tốt, điều này tôi rất trân trọng... Tuy nhiên tôi lúc này không thể làm theo lời của cô được.... Tờ giấy này mong cô hãy đưa nó cho Linh Nhi giùm tôi...có lẽ nó sẽ có thể giảm bớt được sự trừng phạt đối với cô...

Vừa đặt tờ giấy ở cạnh, Lâm Thần nhanh chóng rời đi, vừa rời đi thì có rất nhiều tên vệ sĩ đến, khi thấy hầu gái ngồi, một vài cô gái đã dịu cô ấy đi.

Trước khi đi, hầu gái đó trong lòng vô cùng kính trọng cậu chủ, cô cũng hiểu tại sao cô chủ lại chết mê chết mệt với cậu con trai đó. Không một chút cao ngạo, không hề tỏ vẻ mạnh thế, cực kỳ khiêm tốn...vô cùng nhiều ý lời tốt đẹp mà cô dành cho cậu chủ...Tờ giấy trong bàn tay cô cũng chính là chứng minh cho tính cách của cậu chủ...

Tuy cô hầu gái đó không biết trong tờ giấy đó ghi gì nhưng trong lòng cô vẫn sẵn sàng đón nhận hình phạt mà cô chủ sắp đề ra, có thể đây là ngày cuối cùng mà cô có thể làm việc tại đây...

Lâm Thần vì chậm mấy giây để viết tờ giấy đó mà lúc này cậu đang phải trốn chạy cực kỳ gắt gao. Rất may là do thân phận cậu cực kỳ đáng sợ nên không ai dám dùng vũ khí cả, có thể thấy bọn họ cũng rất sợ Linh Nhi.

Tuy thế nhưng phải mất hai tiếng cậu mới cắt đuôi được, cậu chờ trong một ngõ hẻm ngoài thành phố rất lạ, thật sự thành phố này cậu chưa thấy bao giờ, tuy nhiên nó giống như trời với đất nếu so với khu vực cậu sinh sống, có vẻ như khu này cách rất xa khu vực cậu sinh sống...

Lâm Thần trong lòng đang đối diện với một thử thách vô cùng cam go, không có tiền, không có quan hệ, lại bị Linh Nhi bắt lại bất cứ nơi nào ở một nơi cực kỳ xa lạ, liệu làm thế nào để cậu có thể vượt qua...

Linh Nhi quay trở lại căn biệt thự, điều đầu tiên cô làm chính là đi đến căn phòng của Lâm Thần. Tuy nhiên vừa vào thì căn phòng chỉ còn là căn phòng trống, một cô hầu gái với vẻ mặt vô cùng run sợ đang đứng cạnh.

Linh Nhi cũng chẳng nói câu nào, cô lạnh lùng nói:

-Cho tôi một lý do để không đuổi cô....

Cô hầu gái chỉ biết cúi đầu không nói gì. Tuy cô đã phục vụ cô chủ suốt cả thanh xuân, tuy nhiên đối mặt với tình huống này thì thực sự trong lòng cô chỉ còn lại sự sợ hãi.

Linh Nhi vẻ mặt vô cùng đáng sợ, cái đáng sợ nhất của Linh Nhi chính là không nói câu nào, cả bầu không khí trở lên vô cùng ngột ngạt, cô hầu gái cảm thấy tâm trí cô càng ngày càng sụp đổ. Càng đáng sợ hơn khi mà chiếc thẻ đặc quyền mà Linh Nhi đang cầm bị chính tay cô ấy từ từ bẻ gãy... giống như đang không thể kiềm chế nổi cơn giận của mình...

Linh Nhi cắn răng lạnh lùng nói:

-Cả đám đều là lũ ăn hại... thật sự cô làm cho tôi quá thất vọng. Cô làm cho tôi không còn chút tin tưởng nào nữa, tốt nhất là cô nên cuốn xéo ngay trước khi tôi không kiềm chế được cơn giận...

Hầu gái biết là mình không thể thoát khỏi vận mệnh, vẻ mặt cô buồn rầu. Cô đã phục vụ cô chủ suốt nhiều năm, từ lúc cô ấy còn bé tý cho đến khi như này, tình cảm của cô chủ cũng dành cho cô vô cùng nhiều. Rất nhiều lần cô chủ đã giúp cô rất nhiều chuyện, trong lòng của cô lúc nào cũng mang ơn cô chủ nhỏ nhắn này cả.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tuy nhiên, khi nghe câu này, cô biết dường như sai lầm của cô đã vượt quá giới hạn, cô không chỉ một lần làm sai mà còn làm hai lần. Cũng đúng ! Nếu là người khác thì cũng sẽ có kết quả như này mà thôi.

Tuy nhiên, hầu gái trước khi đi, tay cô run rẩy cầm láy tờ giấy mà Lâm Thần viết, hai chân cô quỳ xuống cung kính nói:

-Thưa cô chủ, cho dù cô có đuổi tôi đi thì công ơn mà cô chủ mang lại tôi luôn luôn ghi nhớ trong lòng. Đây là tờ giấy mà cậu chủ trước khi đi đã để lại, tôi xin gửi lại cô chủ...

Linh Nhi lạnh lùng cầm tờ giấy lên... mắt cô từ từ đọc từng dòng trên tờ giấy đó... cô hầu gái thấy cô chủ đã đọc, cô thở dài một hơi rồi từ từ đi ra ngoài với tâm trạng vô cùng mệt mỏi....

Chuẩn bị bước ra khỏi cửa, một giọng vô cùng lạnh lẽo từ Linh Nhi truyền ra:

-Lần này tôi tha cho cô, nhưng nếu có lần sau thì đừng trách tôi độc ác...

Nói xong, Linh Nhi đóng cửa lại, để lại cô hầu gái vẻ mặt ngơ ngác nhìn cánh cửa đang đóng của Linh Nhi.

-Mình...mình thực sự được cứu rồi sao????

Cô không chú ý từng giọt nước mắt đang chảy vào tay cô... Đây là lần đầu tiên cô chủ thay đổi ý định.... cô cảm thấy đây giống như là giấc mơ vậy. Lúc này, cô mới nhớ lại lời của Lâm Thần:

-Tờ giấy này có lẽ nó sẽ có thể giảm bớt được sự trừng phạt đối với cô...

Cô hầu gái vừa nghĩ tới, cô vẻ mặt cực kỳ biết ơn nhìn hướng đi của Lâm Thần, vừa nhìn vừa nói:

-Cảm ơn cậu chủ...cảm ơn cậu...

Linh Nhi nhìn tờ giấy với vẻ mặt không hề có chút biểu cảm nào. Vẫn là khuôn mặt như hoa như ngọc nhưng lại cho những người nhìn vào một cảm giác vô cùng đáng sợ. Tuy tờ giấy ghi rất ít nhưng trong đó lại có câu:

“ Tại sao anh lại phải đi, có lẽ em cũng vô cùng hiểu. Anh xuất thân chỉ là một người vô cùng nghèo khổ còn em là một vị tiểu thư danh giá. Xuất phát của hai chúng ta là khác nhau. Anh cũng là con người có lòng tự trong... vì vậy anh không chấp nhận việc mình lại phải dựa dẫm vào một cô gái cả... chính vì vậy...”

Linh Nhi đọc được dòng này, nụ cười trên môi cô cười nhẹ, cô vừa cười nhẹ vừa nói:

-Haha...đúng là chồng em rất có cá tính... Thôi được, dù sao anh không thể trốn khỏi em... cả thành phố này đều có tai mắt của em, chỉ cần anh xuất hiện là em sẽ đến “giải cứu” anh...

Spoil: Lâm Thần sẽ phải sống một mình ở nơi xứ khách như thế nào? Không của cải, không tiền bạc, phải chịu sự truy đuổi của Linh Nhi... Đây sẽ là một thử thách cực kỳ khó nhằn dành cho cậu ấy....

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Số ký tự: 0