Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường
Dụ dỗ
Nam thần chiến hữu
2024-09-10 10:35:07
Ánh mắt Trần Khải Minh nhìn chằm chằm Lâm Thần giống như muốn nhìn xuyên thấu suy nghĩ của cậu ấy. Hai tay đan xen vào nhau, vẻ mặt nghiêm túc chờ đợi Lâm Thần.
Lâm Thần rất bình thản nhìn Trần Khải Minh, cho dù hiện tại xung quanh chỉ toàn là người của ông ta nhưng cậu vẫn chẳng hề có chút sợ hãi nào. Thậm chí, cậu còn thư thái ngồi dựa vào ghế, vẻ mặt thoải mái nói:
“ Suy đoán thôi!”
Nghe thấy lời này, trong lòng Trần Khải Minh như có dòng lửa đang đốt cháy lấy thân thể hắn. Thật không thể ngờ là hắn lại bị một tên nhãi con này trêu đùa hết lần này đến lần khác...
Tuy nhiên, rất nhanh ông cố gắng áp chế lại tâm tình của mình. Tức giận thì tức giận nhưng không được mất đi lý trí. Dù cho Lâm Thần suy đoán nhưng ông vẫn phải tìm hỏi cho rõ, nếu không thì toàn bộ kế hoạch xây dựng từ trước đến giờ sẽ tan thành mây khói.
Trần Khải Minh cũng ngồi dựa vào ghế, vẻ mặt hài hước nhìn Lâm Thần, châm biếm cười:
“ Haha... nhóc con này thật là hài hước!!! Chuyện này mà mày dám nói như thế được sao?”
Lâm Thần cũng chẳng hề sợ hãi, khuân mặt nhìn lên trời trông vô cùng soái khí, một tay gõ gõ tay cầm ghế, bình tĩnh nói:
“ Dù sao thì ông đâu có tha tôi rời khỏi đây! Việc gì mà phải hỏi nhiều như vậy?”
Trần Khải Minh nghe được lời nói này, ông không tự chủ mà vỗ vỗ tay, vẻ mặt tán thưởng nhìn Lâm Thần nói:
“Được...mày rất thức thời đó. Tuy nhiên, nếu như mày ngoan ngoãn trả lời cho tao vài câu hỏi này thì tao sẽ tha cho mày một mạng.”
Nói xong, hắn nhìn Lâm Thần, vẻ mặt đầy sự mong chờ.
Ai cũng sẽ cho rằng là Lâm Thần đã có một cơ hội rời khỏi đây. Thậm chí còn sẽ mừng cho Lâm Thần... Duy chỉ có Trần Khải Minh trong lòng đầy sự toan tính... Muốn tha ư??? Chỉ cần tên nhóc con này hết giá trị lợi dụng thì hắn sẽ thủ tiêu ngay lập tức. Hắn phải tìm ra được cậu ta tại sao lại đoán được chuyện này, cho dù đó thực sự chỉ là ngẫu nhiên thì hắn cũng phải tra bằng được.
Cứ tưởng Lâm Thần sẽ không chịu nói sự thật, tuy nhiên, bộ dạng Lâm Thần lúc này lại tỏ ra vô cùng chán nản, ánh mắt đau khổ nhìn hắn hỏi:
“Ông nói thật chứ?”
Trần Khải Minh như mờ cở trong bụng sau khi nghe được câu trả lời này. Thật không ngờ là chỉ với một câu như vậy mà cậu ta đã mắc bẫy rồi. Điều này làm hắn tự tức giận chính mình, cứ tưởng là cậu ta lợi hại lắm cơ?
Hắn gật đầu lia lịa, bày ra một bộ dáng đáng tin nhất có thể, ánh mắt trìu mến nhìn Lâm Thần nói:
“ Đương nhiên, tôi nói là thật. Chỉ cần cậu trả lời thật lòng những câu hỏi sau của tôi thôi... mọi tội lỗi cậu ban nãy làm sẽ được xí xóa...”
Lời nói đầy dụ hoặc, giống như đang mời kẹo một đứa trẻ. Tuy nhiên nếu người ngoài nhìn thấy vẻ mặt của Trần Khải Minh lúc này thì chắc chắn sẽ không tin, bởi vì mặt của ông ta lúc này quá là gian xảo.
Lâm Thần gật đầu tỏ vẻ đồng ý, vẻ mặt chờ đợi giống như đang tìm một đường sống trong chỗ chết. Đương nhiên là Trần Khải Minh cũng rất vui vẻ, từ từ hỏi:
“ Câu nói vừa nãy tôi tham ô có phải là đùa không?”
Lâm Thần tỏ ra run sợ, ánh mắt né tránh... Một lúc sau cậu mới ngấp ngứ nói:
“ Đúng...đúng vậy! Cái này không phải là đùa.”
Nghe đến câu nói này, Trần Khải Minh trở nên gấp gáp, hai tay nắm chặt cố gắng trấn an tâm tình hỏi Lâm Thần:
“ Nói...nói mau... tại sao cậu lại biết chuyện này.”
Ngay khi nói câu này, Lâm Thần không tự chủ mà nở một nụ cười. Tuy nhiên, nụ cười này biến mất rất nhanh...
“ Tôi đã lẻn vào công ty, đọc qua tờ số liệu...” Lâm Thần giả vờ hồi tưởng.
“ Mày...mày đã nhìn thấy gì ở đó...” Trần Khải Minh luống cuống nói.
“ Tôi nhìn thấy một số tờ giấy liên quan tới chuyện tham ô của công ty, trong đó có tên ông...”
“ Mày...mày có cầm tờ giấy đó ở đây không?” Trần Khải Minh xanh mặt, sợ hãi nói.
“ Không! Tôi không cầm!”
“ Con mẹ nó! Sao mày ngu vậy?” Trần Khải Minh trở nên điên cuồng, gồng giọng nói.
“ Ông...ông cần tờ đó để làm gì vậy? Chẳng lẽ...” Lâm Thần hoảng sợ nhìn Trần Khải Minh.
“ Đúng như mày nghĩ đó thằng khốn! Tao chính là đứa tham ô tiền của công ty. Cái con mẹ nhà nó, sao mày có thể không cầm tờ giấy đó lên đây.”
Nói xong, Trần Khải Minh dùng hết sức lực ném một chiếc ghế vào tường, tạo ra một tiếng “ầm”. Sau đó, ông ta đứng dậy, ánh mắt đỏ lừ nhìn Lâm Thần, gào lên:
“Hiện tại mày để tờ giấy đó ở đâu. Mau nói cho tao ngay!”
Lâm Thần ngu ngơ, ánh mắt sợ hãi nhìn Trần Khải Minh, run run nói:
“ Tôi...tôi đã trả lời câu hỏi của ông. Hiện tại tôi rời đi được rời đi...”
“ Rời??? Mày đánh con trai tao ra nông nỗi này mà muốn rời đi? Đừng có nằm mơ?” Trần Khải Minh cười điên cuồng, ánh mắt châm biếm nhìn Lâm Thần.
Lâm Thần rất bình thản nhìn Trần Khải Minh, cho dù hiện tại xung quanh chỉ toàn là người của ông ta nhưng cậu vẫn chẳng hề có chút sợ hãi nào. Thậm chí, cậu còn thư thái ngồi dựa vào ghế, vẻ mặt thoải mái nói:
“ Suy đoán thôi!”
Nghe thấy lời này, trong lòng Trần Khải Minh như có dòng lửa đang đốt cháy lấy thân thể hắn. Thật không thể ngờ là hắn lại bị một tên nhãi con này trêu đùa hết lần này đến lần khác...
Tuy nhiên, rất nhanh ông cố gắng áp chế lại tâm tình của mình. Tức giận thì tức giận nhưng không được mất đi lý trí. Dù cho Lâm Thần suy đoán nhưng ông vẫn phải tìm hỏi cho rõ, nếu không thì toàn bộ kế hoạch xây dựng từ trước đến giờ sẽ tan thành mây khói.
Trần Khải Minh cũng ngồi dựa vào ghế, vẻ mặt hài hước nhìn Lâm Thần, châm biếm cười:
“ Haha... nhóc con này thật là hài hước!!! Chuyện này mà mày dám nói như thế được sao?”
Lâm Thần cũng chẳng hề sợ hãi, khuân mặt nhìn lên trời trông vô cùng soái khí, một tay gõ gõ tay cầm ghế, bình tĩnh nói:
“ Dù sao thì ông đâu có tha tôi rời khỏi đây! Việc gì mà phải hỏi nhiều như vậy?”
Trần Khải Minh nghe được lời nói này, ông không tự chủ mà vỗ vỗ tay, vẻ mặt tán thưởng nhìn Lâm Thần nói:
“Được...mày rất thức thời đó. Tuy nhiên, nếu như mày ngoan ngoãn trả lời cho tao vài câu hỏi này thì tao sẽ tha cho mày một mạng.”
Nói xong, hắn nhìn Lâm Thần, vẻ mặt đầy sự mong chờ.
Ai cũng sẽ cho rằng là Lâm Thần đã có một cơ hội rời khỏi đây. Thậm chí còn sẽ mừng cho Lâm Thần... Duy chỉ có Trần Khải Minh trong lòng đầy sự toan tính... Muốn tha ư??? Chỉ cần tên nhóc con này hết giá trị lợi dụng thì hắn sẽ thủ tiêu ngay lập tức. Hắn phải tìm ra được cậu ta tại sao lại đoán được chuyện này, cho dù đó thực sự chỉ là ngẫu nhiên thì hắn cũng phải tra bằng được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cứ tưởng Lâm Thần sẽ không chịu nói sự thật, tuy nhiên, bộ dạng Lâm Thần lúc này lại tỏ ra vô cùng chán nản, ánh mắt đau khổ nhìn hắn hỏi:
“Ông nói thật chứ?”
Trần Khải Minh như mờ cở trong bụng sau khi nghe được câu trả lời này. Thật không ngờ là chỉ với một câu như vậy mà cậu ta đã mắc bẫy rồi. Điều này làm hắn tự tức giận chính mình, cứ tưởng là cậu ta lợi hại lắm cơ?
Hắn gật đầu lia lịa, bày ra một bộ dáng đáng tin nhất có thể, ánh mắt trìu mến nhìn Lâm Thần nói:
“ Đương nhiên, tôi nói là thật. Chỉ cần cậu trả lời thật lòng những câu hỏi sau của tôi thôi... mọi tội lỗi cậu ban nãy làm sẽ được xí xóa...”
Lời nói đầy dụ hoặc, giống như đang mời kẹo một đứa trẻ. Tuy nhiên nếu người ngoài nhìn thấy vẻ mặt của Trần Khải Minh lúc này thì chắc chắn sẽ không tin, bởi vì mặt của ông ta lúc này quá là gian xảo.
Lâm Thần gật đầu tỏ vẻ đồng ý, vẻ mặt chờ đợi giống như đang tìm một đường sống trong chỗ chết. Đương nhiên là Trần Khải Minh cũng rất vui vẻ, từ từ hỏi:
“ Câu nói vừa nãy tôi tham ô có phải là đùa không?”
Lâm Thần tỏ ra run sợ, ánh mắt né tránh... Một lúc sau cậu mới ngấp ngứ nói:
“ Đúng...đúng vậy! Cái này không phải là đùa.”
Nghe đến câu nói này, Trần Khải Minh trở nên gấp gáp, hai tay nắm chặt cố gắng trấn an tâm tình hỏi Lâm Thần:
“ Nói...nói mau... tại sao cậu lại biết chuyện này.”
Ngay khi nói câu này, Lâm Thần không tự chủ mà nở một nụ cười. Tuy nhiên, nụ cười này biến mất rất nhanh...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Tôi đã lẻn vào công ty, đọc qua tờ số liệu...” Lâm Thần giả vờ hồi tưởng.
“ Mày...mày đã nhìn thấy gì ở đó...” Trần Khải Minh luống cuống nói.
“ Tôi nhìn thấy một số tờ giấy liên quan tới chuyện tham ô của công ty, trong đó có tên ông...”
“ Mày...mày có cầm tờ giấy đó ở đây không?” Trần Khải Minh xanh mặt, sợ hãi nói.
“ Không! Tôi không cầm!”
“ Con mẹ nó! Sao mày ngu vậy?” Trần Khải Minh trở nên điên cuồng, gồng giọng nói.
“ Ông...ông cần tờ đó để làm gì vậy? Chẳng lẽ...” Lâm Thần hoảng sợ nhìn Trần Khải Minh.
“ Đúng như mày nghĩ đó thằng khốn! Tao chính là đứa tham ô tiền của công ty. Cái con mẹ nhà nó, sao mày có thể không cầm tờ giấy đó lên đây.”
Nói xong, Trần Khải Minh dùng hết sức lực ném một chiếc ghế vào tường, tạo ra một tiếng “ầm”. Sau đó, ông ta đứng dậy, ánh mắt đỏ lừ nhìn Lâm Thần, gào lên:
“Hiện tại mày để tờ giấy đó ở đâu. Mau nói cho tao ngay!”
Lâm Thần ngu ngơ, ánh mắt sợ hãi nhìn Trần Khải Minh, run run nói:
“ Tôi...tôi đã trả lời câu hỏi của ông. Hiện tại tôi rời đi được rời đi...”
“ Rời??? Mày đánh con trai tao ra nông nỗi này mà muốn rời đi? Đừng có nằm mơ?” Trần Khải Minh cười điên cuồng, ánh mắt châm biếm nhìn Lâm Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro