Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường
Hồi ức
Nam thần chiến hữu
2024-09-10 10:35:07
Chuyện gì đang xảy ra?
Mọi thứ cảm tưởng như đã dừng lại khi mà mọi người chứng kiến cảnh này. Không một ai nói gì, tất cả đều có chung một biểu cảm, đó chính là ngơ ngác há hốc mồm.
Trong đầu bọn họ lúc này đang tự hỏi: Cậu nam sinh đó là ai? Tại sao lão đầu kia lại giống như nịnh nọt cậu ta vậy? Đây có phải là nằm mơ?
Còn về Lâm Thần, mặc dù cậu đã cố ý rút chân của mình ra khỏi cái ôm “biến thái” của Lão Tam, thế nhưng có vẻ như lão ta cũng chẳng muốn rời khỏi cậu, một mực ôm lấy, lại còn dùng cái ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cậu chẳng khác nào cậu là ngôi sao hạng A khiến cho cả thân thể cậu run rẩy.
Không thể chịu được cảnh này, cậu lấy tay xoa xoa trán, tức giận nói:
“ Lão Tam, lão đâu còn là trẻ con. Ôm chân tôi như vậy thì còn ra thể thống gì nữa...”
Nói như vậy là cậu muốn nhắc khéo lão ta. Thử hỏi trước mặt bao nhiêu người, cậu lại bị một tên lão già gần bằng tuổi bố cậu ôm chân thì mọi người sẽ nói như thế nào? Lão không biết xấu hổ thì đừng có lôi kéo cậu vào chung chứ?
Mặc dù là cậu đã nhắc nhở nhưng lão vẫn tỏ vẻ vô cùng sùng bái, giọng nói đầy phần kính nể:
“ Cậu Lâm...à không... hiện tại gọi là cậu chủ chứ. Cậu có biết là tôi chờ cậu bao lâu rồi không? Hôm nay cậu đến, tôi nhất định phải bái cậu làm sư cho bằng được”
Nói xong, lão còn nhìn Lâm Thần bằng cái ánh mắt đắm đuối làm cho Lâm Thần suýt chút nữa phải chạy ra ngoài nôn ói.
Từ nãy đến giờ cậu vẫn chưa tức giận, tuy nhiên lúc này thì thật sự cậu đã tức giận với lão Tam . Nếu biết trước lão sẽ như vậy thì cậu cho lão ta nhốt thêm vài năm nữa rồi.
Một cái hất chân nhẹ nhàng, Lão Tam bị đẩy ra xa, ngã xuống trước mặt bao nhiêu người, tuy nhiên lại chẳng có một ai cười cả.
Thế nhưng, Lão Tam lại chẳng hề có chút tức giận nào. Vẻ mặt vẫn giữ cái nụ cười tươi đó, từ từ đứng dậy, phủi phủi bụi ở áo, sau đó ngoảnh mặt nhìn mấy tên đồng bọn bằng ánh mắt vô cùng máu lạnh, giống như thay đổi một người khác vậy. Sau đó lão nói một cách vô cùng mạnh lạc:
“Nghe cho rõ: Đây chính là đại ca tối cao của chúng ta. Đại ca sai gì, chúng mày phải làm theo, dù cho phải lên núi đao xuống biển lửa thì cũng phải làm cho tao. Nếu tao biết có ai làm cho đại ca không vui, chính tao sẽ là người xử thằng đó. Hiểu chưa?”
Từng chữ giống như tiếng sấm vang rền giữa trời quang, khiến cho toàn bộ mọi người đều cúi đầu run rẩy. Toàn bộ người mà Lão Tam mang theo đều quỳ xuống, hô to đối với Lâm Thần:
“ Đại ca...xin nhận của chúng em một lạy.”
Lâm Thần đã khó xử nay càng khó xử hơn. Thật sự nếu không có ai ở đây thì chắc chắn cậu sẽ sút cho Lão ta một nhát. Đại ca??? Đùa hay sao? Cậu còn là học sinh đó! Nếu như để Tiểu Ngọc biết thì chắc cậu sẽ phải dỗ em ấy cả ngày trời mất.
Nhìn thấy hơn ba mươi người đang quỳ lạy trước mặt mình, cậu chẳng hề thấy chút tự hào nào, hai tay cậu phất phất giả bộ nói:
“ Được rồi, mấy người đứng dậy đi.”
Lão Tam thấy Lâm Thần dễ dàng nhận như vậy, vẻ mặt của lão lại tỏ ra vô cùng đắc ý, thậm chí khuôn mặt lão còn ngoảnh lên trời giống như vừa làm được chuyện gì đó vô cùng cao cả. Điều này khiến cho Lâm Thần có cảm giác như bị chơi xỏ, ánh mắt cậu có chút không vui nhìn Lão.
Thế nhưng, rất nhanh thì một thân thể béo ú, dáng vẻ hoảng sợ kêu gào:
“ Cứu...cứu tôi...”
Đó không ai khác chính là Trần Khải Minh, hắn biết là mình ở lại đây chỉ có con đường chết, vậy nên mới cố gắng chạy ra ngoài, hòng cố gắng thoát thân.
Con người thì ai chẳng sợ chết? Hắn cũng vậy? Lão ta là “khách ưu tiên”, thậm chí đến cả bảo vệ của hắn cũng phải run sợ. Đáng ghét hơn nữa là tên oắt con kia lại có vẻ rất thân với lão ta.
Chẳng cần nghĩ cũng đủ hiểu, ban nãy hắn đã sỉ nhục Lâm Thần, lúc đó hắn cứ tưởng là sẽ chẳng có ai cứu được cậu ta. Ai dè tự dưng từ đâu xuất hiện một người khủng khiếp như vậy.
Bây giờ thì chỉ cần cậu ta ra lệnh cho đám người kia, chắc chắn hắn sẽ chết không toàn thây. Vậy nên hắn cấp thiết phải chạy ra ngoài, tìm một số người khác để hỗ trợ hắn lúc này.
Lão Tam cũng chẳng phải ngu ngốc, ánh mắt lão nhíu lại khi nhìn thấy cảnh tượng trên. Mặc dù lão cũng chưa biết chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng một tay lão vẫn chỉ theo tên Trần Khải Minh đó, nói với đám bọn:
“ Bắt tên đó, sau đó trói lại cho tao. Hiện tại tao với đại ca cần nói chuyện riêng, vì vậy chúng mày đừng có gây ra tiếng động lớn.”
Ngay khi nói câu đó xong, toàn bộ những đàn em của lão đều gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc như chuẩn bị lâm cuộc đại chiến, sau đó tất cả đều rời đi. Để lại Lâm Thần cùng với Lão Tam trong căn phòng ăn này.
Khi mà căn phòng không còn một ai bén mảng tới, một cú sút khá mạnh từ Lâm Thần hướng thẳng vào mông Lão Tam. Cú sút nhanh gọn khiến cho Lão phải kêu lên vì đau.
Mặc dù bị sút tận hai lần nhưng Lão Tam vẫn chẳng hề có chút khó chịu nào. Lão cố gắng tỏ ra vui vẻ trong khi một tay bí mật xoa xoa bờ mông đau nhói của mình, nói:
“ Cậu thật là vô tình nha. Đã là con rể nhà họ Nguyệt, bây giờ còn là chồng của vị tiểu thư khét tiếng Linh Nhi đó nữa sao? Cậu thật sự khiến tôi rất là đau lòng...”
Nội dung thì chê trách nhưng cái giọng điệu cùng với cái ánh mắt ngưỡng mộ kia chẳng hợp chút nào, trông giống như đang khen Lâm Thần thì đúng hơn.
Lâm Thần hiểu ra cái ý tứ trong lời nói của lão. Vẻ mặt cậu đầy suy tư, hai chân nhẹ nhàng đi đến khu quầy bếp ngay đó.
Lão Tam cũng đi theo, hai người cuối cùng ngồi xuống cái bàn nhỏ. Lâm Thần tiện tay rót ly trà, sau đó đưa cho Lão Tam, vẻ mặt có chút hối lỗi nói:
“ Xin lỗi ông, tôi không thể ngờ là cô ấy lại giam giữ ông lâu như vậy?”
Lão Tam nghe thấy Lâm Thần nói như vậy, ông lắc lắc đầu, hai tay cầm ly trà giải thích:
“ Không! Không! Tôi mới là người nợ ơn cậu mới đúng! Nhờ cậu mà cái giấc mơ tự tay xây sự nghiệp của tôi mới thành hiện thực.”
Lâm Thần bị Lão Tam ngắt câu, cậu khó hiểu nhìn lão...
Lão Tam đương nhiên là hiểu ý nghĩ của Lâm Thần, vậy nên ông cũng từ tốn giải đáp:
“ Đúng là ban đầu bị cô ấy triệu tập đến đây. Bản thân tôi có chút sợ, cậu cũng biết là tôi chưa bao giờ dám mơ tới là sẽ nhìn thấy cô ấy chứ đừng nói chi là gặp mặt trực tiếp. Khi đó, tôi còn tưởng hôm ấy sẽ là ngày cuối đời cơ. Vậy nên cũng hôm đó, tôi đã chuẩn bị hết những thứ để nhỡ mà tôi không còn trên cõi đời này thì sẽ có người quản giúp cái ước mơ của tôi...”
Nói xong, Lão nhấc tay uống một ngụm trà, vị trà đắng chát làm cho lão nhăn mặt. Lúc này, lão mới để từ từ ly trà xuống, vẻ mặt cười khổ:
“ Và cậu biết gì không? Cô ấy gọi tôi đến là vì muốn hợp tác với tôi. Trời! Thật sự lúc đó tôi chẳng biết là mình có cảm xúc gì nữa. Một người mà bao nhiêu doanh nhân tài hoa còn chưa có cơ hội gặp mặt, thế mà một tên giang hồ quèn như tôi lại có cơ hội được hợp tác.”
Mọi thứ cảm tưởng như đã dừng lại khi mà mọi người chứng kiến cảnh này. Không một ai nói gì, tất cả đều có chung một biểu cảm, đó chính là ngơ ngác há hốc mồm.
Trong đầu bọn họ lúc này đang tự hỏi: Cậu nam sinh đó là ai? Tại sao lão đầu kia lại giống như nịnh nọt cậu ta vậy? Đây có phải là nằm mơ?
Còn về Lâm Thần, mặc dù cậu đã cố ý rút chân của mình ra khỏi cái ôm “biến thái” của Lão Tam, thế nhưng có vẻ như lão ta cũng chẳng muốn rời khỏi cậu, một mực ôm lấy, lại còn dùng cái ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cậu chẳng khác nào cậu là ngôi sao hạng A khiến cho cả thân thể cậu run rẩy.
Không thể chịu được cảnh này, cậu lấy tay xoa xoa trán, tức giận nói:
“ Lão Tam, lão đâu còn là trẻ con. Ôm chân tôi như vậy thì còn ra thể thống gì nữa...”
Nói như vậy là cậu muốn nhắc khéo lão ta. Thử hỏi trước mặt bao nhiêu người, cậu lại bị một tên lão già gần bằng tuổi bố cậu ôm chân thì mọi người sẽ nói như thế nào? Lão không biết xấu hổ thì đừng có lôi kéo cậu vào chung chứ?
Mặc dù là cậu đã nhắc nhở nhưng lão vẫn tỏ vẻ vô cùng sùng bái, giọng nói đầy phần kính nể:
“ Cậu Lâm...à không... hiện tại gọi là cậu chủ chứ. Cậu có biết là tôi chờ cậu bao lâu rồi không? Hôm nay cậu đến, tôi nhất định phải bái cậu làm sư cho bằng được”
Nói xong, lão còn nhìn Lâm Thần bằng cái ánh mắt đắm đuối làm cho Lâm Thần suýt chút nữa phải chạy ra ngoài nôn ói.
Từ nãy đến giờ cậu vẫn chưa tức giận, tuy nhiên lúc này thì thật sự cậu đã tức giận với lão Tam . Nếu biết trước lão sẽ như vậy thì cậu cho lão ta nhốt thêm vài năm nữa rồi.
Một cái hất chân nhẹ nhàng, Lão Tam bị đẩy ra xa, ngã xuống trước mặt bao nhiêu người, tuy nhiên lại chẳng có một ai cười cả.
Thế nhưng, Lão Tam lại chẳng hề có chút tức giận nào. Vẻ mặt vẫn giữ cái nụ cười tươi đó, từ từ đứng dậy, phủi phủi bụi ở áo, sau đó ngoảnh mặt nhìn mấy tên đồng bọn bằng ánh mắt vô cùng máu lạnh, giống như thay đổi một người khác vậy. Sau đó lão nói một cách vô cùng mạnh lạc:
“Nghe cho rõ: Đây chính là đại ca tối cao của chúng ta. Đại ca sai gì, chúng mày phải làm theo, dù cho phải lên núi đao xuống biển lửa thì cũng phải làm cho tao. Nếu tao biết có ai làm cho đại ca không vui, chính tao sẽ là người xử thằng đó. Hiểu chưa?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từng chữ giống như tiếng sấm vang rền giữa trời quang, khiến cho toàn bộ mọi người đều cúi đầu run rẩy. Toàn bộ người mà Lão Tam mang theo đều quỳ xuống, hô to đối với Lâm Thần:
“ Đại ca...xin nhận của chúng em một lạy.”
Lâm Thần đã khó xử nay càng khó xử hơn. Thật sự nếu không có ai ở đây thì chắc chắn cậu sẽ sút cho Lão ta một nhát. Đại ca??? Đùa hay sao? Cậu còn là học sinh đó! Nếu như để Tiểu Ngọc biết thì chắc cậu sẽ phải dỗ em ấy cả ngày trời mất.
Nhìn thấy hơn ba mươi người đang quỳ lạy trước mặt mình, cậu chẳng hề thấy chút tự hào nào, hai tay cậu phất phất giả bộ nói:
“ Được rồi, mấy người đứng dậy đi.”
Lão Tam thấy Lâm Thần dễ dàng nhận như vậy, vẻ mặt của lão lại tỏ ra vô cùng đắc ý, thậm chí khuôn mặt lão còn ngoảnh lên trời giống như vừa làm được chuyện gì đó vô cùng cao cả. Điều này khiến cho Lâm Thần có cảm giác như bị chơi xỏ, ánh mắt cậu có chút không vui nhìn Lão.
Thế nhưng, rất nhanh thì một thân thể béo ú, dáng vẻ hoảng sợ kêu gào:
“ Cứu...cứu tôi...”
Đó không ai khác chính là Trần Khải Minh, hắn biết là mình ở lại đây chỉ có con đường chết, vậy nên mới cố gắng chạy ra ngoài, hòng cố gắng thoát thân.
Con người thì ai chẳng sợ chết? Hắn cũng vậy? Lão ta là “khách ưu tiên”, thậm chí đến cả bảo vệ của hắn cũng phải run sợ. Đáng ghét hơn nữa là tên oắt con kia lại có vẻ rất thân với lão ta.
Chẳng cần nghĩ cũng đủ hiểu, ban nãy hắn đã sỉ nhục Lâm Thần, lúc đó hắn cứ tưởng là sẽ chẳng có ai cứu được cậu ta. Ai dè tự dưng từ đâu xuất hiện một người khủng khiếp như vậy.
Bây giờ thì chỉ cần cậu ta ra lệnh cho đám người kia, chắc chắn hắn sẽ chết không toàn thây. Vậy nên hắn cấp thiết phải chạy ra ngoài, tìm một số người khác để hỗ trợ hắn lúc này.
Lão Tam cũng chẳng phải ngu ngốc, ánh mắt lão nhíu lại khi nhìn thấy cảnh tượng trên. Mặc dù lão cũng chưa biết chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng một tay lão vẫn chỉ theo tên Trần Khải Minh đó, nói với đám bọn:
“ Bắt tên đó, sau đó trói lại cho tao. Hiện tại tao với đại ca cần nói chuyện riêng, vì vậy chúng mày đừng có gây ra tiếng động lớn.”
Ngay khi nói câu đó xong, toàn bộ những đàn em của lão đều gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc như chuẩn bị lâm cuộc đại chiến, sau đó tất cả đều rời đi. Để lại Lâm Thần cùng với Lão Tam trong căn phòng ăn này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi mà căn phòng không còn một ai bén mảng tới, một cú sút khá mạnh từ Lâm Thần hướng thẳng vào mông Lão Tam. Cú sút nhanh gọn khiến cho Lão phải kêu lên vì đau.
Mặc dù bị sút tận hai lần nhưng Lão Tam vẫn chẳng hề có chút khó chịu nào. Lão cố gắng tỏ ra vui vẻ trong khi một tay bí mật xoa xoa bờ mông đau nhói của mình, nói:
“ Cậu thật là vô tình nha. Đã là con rể nhà họ Nguyệt, bây giờ còn là chồng của vị tiểu thư khét tiếng Linh Nhi đó nữa sao? Cậu thật sự khiến tôi rất là đau lòng...”
Nội dung thì chê trách nhưng cái giọng điệu cùng với cái ánh mắt ngưỡng mộ kia chẳng hợp chút nào, trông giống như đang khen Lâm Thần thì đúng hơn.
Lâm Thần hiểu ra cái ý tứ trong lời nói của lão. Vẻ mặt cậu đầy suy tư, hai chân nhẹ nhàng đi đến khu quầy bếp ngay đó.
Lão Tam cũng đi theo, hai người cuối cùng ngồi xuống cái bàn nhỏ. Lâm Thần tiện tay rót ly trà, sau đó đưa cho Lão Tam, vẻ mặt có chút hối lỗi nói:
“ Xin lỗi ông, tôi không thể ngờ là cô ấy lại giam giữ ông lâu như vậy?”
Lão Tam nghe thấy Lâm Thần nói như vậy, ông lắc lắc đầu, hai tay cầm ly trà giải thích:
“ Không! Không! Tôi mới là người nợ ơn cậu mới đúng! Nhờ cậu mà cái giấc mơ tự tay xây sự nghiệp của tôi mới thành hiện thực.”
Lâm Thần bị Lão Tam ngắt câu, cậu khó hiểu nhìn lão...
Lão Tam đương nhiên là hiểu ý nghĩ của Lâm Thần, vậy nên ông cũng từ tốn giải đáp:
“ Đúng là ban đầu bị cô ấy triệu tập đến đây. Bản thân tôi có chút sợ, cậu cũng biết là tôi chưa bao giờ dám mơ tới là sẽ nhìn thấy cô ấy chứ đừng nói chi là gặp mặt trực tiếp. Khi đó, tôi còn tưởng hôm ấy sẽ là ngày cuối đời cơ. Vậy nên cũng hôm đó, tôi đã chuẩn bị hết những thứ để nhỡ mà tôi không còn trên cõi đời này thì sẽ có người quản giúp cái ước mơ của tôi...”
Nói xong, Lão nhấc tay uống một ngụm trà, vị trà đắng chát làm cho lão nhăn mặt. Lúc này, lão mới để từ từ ly trà xuống, vẻ mặt cười khổ:
“ Và cậu biết gì không? Cô ấy gọi tôi đến là vì muốn hợp tác với tôi. Trời! Thật sự lúc đó tôi chẳng biết là mình có cảm xúc gì nữa. Một người mà bao nhiêu doanh nhân tài hoa còn chưa có cơ hội gặp mặt, thế mà một tên giang hồ quèn như tôi lại có cơ hội được hợp tác.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro