Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường
Kế hoạch bất kh...
Nam thần chiến hữu
2024-09-10 10:35:07
Buổi đêm hôm nay là một đêm rất dài đối với Lâm Thần. Một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu đang ôm chặt lấy cậu rồi làm đủ trò “đồi bại”. Lâm Thần trong tiềm thức chỉ biết nhăn mặt chịu đựng, cảm giác này vừa thoải mái nhưng lại cho cậu một cảm giác run sợ không thể hiểu được.
Linh Nhi trong ban đêm đang mặc cho mình một cái váy rất mỏng, nó thậm chí có thể nhìn vào bên trong của cô ấy. Nếu Lâm Thần nhìn thấy thì chắc chắn sẽ không dám nhìn vì nó thực sự quá là mê người. Tuy dáng vẻ nhỏ nhắn như vậy nhưng đối với bất kỳ nam sinh khi thấy thì chắc chắn sẽ bị đổ gục bởi vẻ đẹp chết người của cô ấy.
Linh Nhi chậm rãi cầm trên tay một dụng cụ bí ẩn nào đó, cô nhẹ nhàng vòng qua bàn tay rắn chắc của Lâm Thần. Rất nhanh, bàn tay của Lâm Thần đã bị thiết bị đó trói thành công. Một đầu còn lại cô gắn vào đầu giường.
Linh Nhi làm xong thì vẻ mặt cực kỳ tội lỗi nhìn Lâm Thần khi ngủ, nói:
-Em xin lỗi vì phải làm vậy. Tuy nhiên em cần phải chắc chắn là anh sẽ không chạy trốn khỏi em. Em biết là anh chưa sẵn sàng đi cùng với em, thậm chí là tìm đủ mọi cách chạy trốn... Tuy mấy hôm nay anh rất thân mật với em nhưng em có cảm giác anh đang cố giả vờ... Em hứa với anh là chỉ cần anh với em đến nơi đó thì chắc chắn em sẽ cố gắng đền bù đủ thứ cho anh...
Linh Nhi cười nhẹ khi nghĩ đến khung cảnh đó. Không một ai có thể ở cùng anh ấy ngoài cô, cô lúc đó sẽ cố gắng tô đậm trái tim anh ấy bằng tình yêu nồng nàn của mình.
Linh Nhi suy nghĩ một lúc lâu, miệng cô mỉm cười rất đắc ý. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, Linh Nhi chỉ tay vào ánh trăng rồi dịu dàng nói:
-Cũng quá nửa đêm rồi nhỉ, em đêm nay sẽ đền bù cho anh trước.
Thế là Lâm Thần vừa được yên ổn một chút thì bây giờ lại bị Linh Nhi trao đậm tình yêu nồng nàn. Rất may, rất may là nếu không phải vì Linh Nhi còn một chút tỉnh táo thì Lâm Thần đúng thật là không xong rồi....
Sáng hôm sau, những ánh nắng ban mai chiếu đến mặt Lâm Thần. Lâm Thầm mệt mỏi mở mắt. Cảm giác đầu tiên là mệt mỏi cùng với ẩm ướt. Hơi thở của cậu cũng có mùi hương thơm rất lạ...
Lâm Thần thở hồng hộc, cơ thể cậu giống như vừa trải qua một thử thách nặng nề. Cậu nhìn lên trần nhà rồi tự hỏi:
-Chuyện...chuyện gì xảy ra với mình vậy???
Nuốt nước bọt, một vị ngọt cùng mùi hương rất quen thuộc khiến cho Lâm Thần có cảm giác đây là của Linh Nhi. Chẳng lẽ cô ấy đã làm gì cậu hôm qua... Vừa nghĩ như vậy, Lâm Thần tuy rất mệt nhưng vẫn cố đứng dậy để chạy vào phòng tắm.
Một sợi dây từ tay cậu nối vào đầu giường khiến cho Lâm Thần cảm giác không ổn. Vòng tay này cậu cố gắng cậy ra nhưng đều vô hiệu. Bên cạnh giường cậu có một tờ giấy nhỏ, Lâm Thần mở ra thì trên đó ghi:
“ Em rất xin lỗi vì phải làm vậy. Em cần làm một số thủ tục trước khi hai chúng ta sẽ đến một nơi xa. Hãy tha lỗi cho em...nhất định em sẽ đền bù cho anh một cách thỏa đáng...
Vừa đọc được bức thư này. Vẻ mặt Lâm Thần biến sắc, cậu nhanh chóng chạy ra ngoài cửa. Tuy nhiên cái dây đó chỉ giới hạn cậu chỉ đủ đi đến mọi nơi trong phòng nhưng lại không thể chạm được vào cánh cửa ngoài. Điều này khiến cho Lâm Thần đổ mồ hôi lạnh.
Điều đáng sợ hơn nữa là cả bốn góc phòng đang có camera chiếu theo người cậu, có vẻ như Linh Nhi đang triệt tiêu đường thoát của cậu. Cậu đi vào trong phòng tắm để kiểm tra thì rất may ở đó lại không lắp bất cứ thứ gì cả.
Điều khiến cậu mệt mỏi là mặt cậu trên gương toàn là dấu hôn. Cậu cố gắng dụi dụi mắt để nhìn kỹ thì cậu chắc chắn là chi chít dầu hôn trên mặt cậu đều là chính xác. Chỗ bị nhiều nhất chính là môi và cổ cậu.
Lâm Thần có chút sợ hãi Linh Nhi rồi, một cô gái nhỏ bé lại làm ra chuyện động trời như vậy thì đúng là chỉ có Linh Nhi mới làm được. Điều này càng chứng tỏ những đêm cậu đau rát miệng đều có dấu của cô ấy...
Lâm Thần cố gắng tẩy sạch vết dấu đó, hiện tại điều quan trọng là cậu cần trốn thoát khỏi đây. Không thể để Linh Nhi mang cậu sang nước ngoài được...
Trong lúc suy nghĩ, cậu tiện tay lấy cái khăn đang treo bên cạnh, bản thân cậu cũng nghĩ đây chính là khăn mặt. Tuy nhiên, khi cậu lau mặt thì một mùi hương quen thuộc lại xộc vào mũi cậu khiến cho cậu phản xạ xem kỹ lại.
Một chiếc váy mỏng đang được cậu cầm trên tay, điều khiến Lâm Thần không dám tin là chiếc váy này nó rất mỏng, thậm chí có thể nhìn xuyên qua được.
Lâm Thần cảm giác không ổn, cậu nhanh chóng đặt chiếc váy đó vào vị trí cũ. Chẳng cần nghĩ cũng biết đây là chiếc váy của Linh Nhi, Lâm Thần tưởng tượng việc cô ấy mặc bộ đồ này, cậu nhanh trí lắc đầu. Quá mê người, nếu cô ấy mặc đồ này thì chính cậu cũng không biết có thể chống lại mê hoặc này được không nữa.
Vác theo sự mệt mỏi đi ra ngoài, một cô gái xinh đẹp với vẻ mặt cung kính đang đứng trước cửa. Lâm Thần nhận ra cô ấy, điều đầu tiên là cậu hỏi thăm:
-Cô có cảm thấy khỏe không? Tôi rất xin lỗi vì không thể ngăn cản được Linh Nhi...
Lâm Thần nhận biết cô áy bởi vì má trái của cô ấy có một vết đỏ do cú tát của Linh Nhi ban cho. Tuy người gây ra không phải là cậu nhưng cậu rất có lỗi trong trường hợp này...
Cô gái đó chỉ tỏ vẻ cung kính nói:
-Thưa cậu chủ, đó là lỗi của tôi khi tôi không bảo vệ cậu tốt. Cô chủ làm vậy là đã đối xử tốt với tôi. Cảm ơn sự quan tâm của cậu chủ...
Thấy cô ấy không tỏ vẻ khó chịu mà lại rất bình tĩnh trả lời, Lâm Thần cũng không nói gì thêm. Hiện tại cái vấn đề duy nhất của cậu là phải thoát khỏi sợi dây này. Vậy nên cậu biểu hiện khá vui vẻ nói với cô gái đó:
-Cô có thể giúp tôi tháo chiếc còng tay này ra được không?
Tuy nhiên, câu trả lời của cô ấy mới khiến cho cậu phũ phàng:
-Xin lỗi cậu chủ, nếu không có sự cho phép của cô chủ thì tôi không thể tháo ra cho cậu được...
Lâm Thần vẫn cố gắng đánh lừa:
-Tôi là cậu chủ của cô, tại sao cô lại phải xin ý kiến của cô ấy...
Cô gái đó vẫn lắc đầu nói:
-Xin lỗi, cô chủ đã căn dặn tôi như vậy. Mong cậu chủ thấu hiểu cho tôi. Chỉ cần cô chủ trở về thì tôi sẽ cố gắng làm theo lời của cậu.
Lâm Thần nghe thấy lời này thì tâm của cậu chìm xuống đáy cốc, chẳng lẽ mình lại phải chôn chân tại đây sao....
Linh Nhi trong ban đêm đang mặc cho mình một cái váy rất mỏng, nó thậm chí có thể nhìn vào bên trong của cô ấy. Nếu Lâm Thần nhìn thấy thì chắc chắn sẽ không dám nhìn vì nó thực sự quá là mê người. Tuy dáng vẻ nhỏ nhắn như vậy nhưng đối với bất kỳ nam sinh khi thấy thì chắc chắn sẽ bị đổ gục bởi vẻ đẹp chết người của cô ấy.
Linh Nhi chậm rãi cầm trên tay một dụng cụ bí ẩn nào đó, cô nhẹ nhàng vòng qua bàn tay rắn chắc của Lâm Thần. Rất nhanh, bàn tay của Lâm Thần đã bị thiết bị đó trói thành công. Một đầu còn lại cô gắn vào đầu giường.
Linh Nhi làm xong thì vẻ mặt cực kỳ tội lỗi nhìn Lâm Thần khi ngủ, nói:
-Em xin lỗi vì phải làm vậy. Tuy nhiên em cần phải chắc chắn là anh sẽ không chạy trốn khỏi em. Em biết là anh chưa sẵn sàng đi cùng với em, thậm chí là tìm đủ mọi cách chạy trốn... Tuy mấy hôm nay anh rất thân mật với em nhưng em có cảm giác anh đang cố giả vờ... Em hứa với anh là chỉ cần anh với em đến nơi đó thì chắc chắn em sẽ cố gắng đền bù đủ thứ cho anh...
Linh Nhi cười nhẹ khi nghĩ đến khung cảnh đó. Không một ai có thể ở cùng anh ấy ngoài cô, cô lúc đó sẽ cố gắng tô đậm trái tim anh ấy bằng tình yêu nồng nàn của mình.
Linh Nhi suy nghĩ một lúc lâu, miệng cô mỉm cười rất đắc ý. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, Linh Nhi chỉ tay vào ánh trăng rồi dịu dàng nói:
-Cũng quá nửa đêm rồi nhỉ, em đêm nay sẽ đền bù cho anh trước.
Thế là Lâm Thần vừa được yên ổn một chút thì bây giờ lại bị Linh Nhi trao đậm tình yêu nồng nàn. Rất may, rất may là nếu không phải vì Linh Nhi còn một chút tỉnh táo thì Lâm Thần đúng thật là không xong rồi....
Sáng hôm sau, những ánh nắng ban mai chiếu đến mặt Lâm Thần. Lâm Thầm mệt mỏi mở mắt. Cảm giác đầu tiên là mệt mỏi cùng với ẩm ướt. Hơi thở của cậu cũng có mùi hương thơm rất lạ...
Lâm Thần thở hồng hộc, cơ thể cậu giống như vừa trải qua một thử thách nặng nề. Cậu nhìn lên trần nhà rồi tự hỏi:
-Chuyện...chuyện gì xảy ra với mình vậy???
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nuốt nước bọt, một vị ngọt cùng mùi hương rất quen thuộc khiến cho Lâm Thần có cảm giác đây là của Linh Nhi. Chẳng lẽ cô ấy đã làm gì cậu hôm qua... Vừa nghĩ như vậy, Lâm Thần tuy rất mệt nhưng vẫn cố đứng dậy để chạy vào phòng tắm.
Một sợi dây từ tay cậu nối vào đầu giường khiến cho Lâm Thần cảm giác không ổn. Vòng tay này cậu cố gắng cậy ra nhưng đều vô hiệu. Bên cạnh giường cậu có một tờ giấy nhỏ, Lâm Thần mở ra thì trên đó ghi:
“ Em rất xin lỗi vì phải làm vậy. Em cần làm một số thủ tục trước khi hai chúng ta sẽ đến một nơi xa. Hãy tha lỗi cho em...nhất định em sẽ đền bù cho anh một cách thỏa đáng...
Vừa đọc được bức thư này. Vẻ mặt Lâm Thần biến sắc, cậu nhanh chóng chạy ra ngoài cửa. Tuy nhiên cái dây đó chỉ giới hạn cậu chỉ đủ đi đến mọi nơi trong phòng nhưng lại không thể chạm được vào cánh cửa ngoài. Điều này khiến cho Lâm Thần đổ mồ hôi lạnh.
Điều đáng sợ hơn nữa là cả bốn góc phòng đang có camera chiếu theo người cậu, có vẻ như Linh Nhi đang triệt tiêu đường thoát của cậu. Cậu đi vào trong phòng tắm để kiểm tra thì rất may ở đó lại không lắp bất cứ thứ gì cả.
Điều khiến cậu mệt mỏi là mặt cậu trên gương toàn là dấu hôn. Cậu cố gắng dụi dụi mắt để nhìn kỹ thì cậu chắc chắn là chi chít dầu hôn trên mặt cậu đều là chính xác. Chỗ bị nhiều nhất chính là môi và cổ cậu.
Lâm Thần có chút sợ hãi Linh Nhi rồi, một cô gái nhỏ bé lại làm ra chuyện động trời như vậy thì đúng là chỉ có Linh Nhi mới làm được. Điều này càng chứng tỏ những đêm cậu đau rát miệng đều có dấu của cô ấy...
Lâm Thần cố gắng tẩy sạch vết dấu đó, hiện tại điều quan trọng là cậu cần trốn thoát khỏi đây. Không thể để Linh Nhi mang cậu sang nước ngoài được...
Trong lúc suy nghĩ, cậu tiện tay lấy cái khăn đang treo bên cạnh, bản thân cậu cũng nghĩ đây chính là khăn mặt. Tuy nhiên, khi cậu lau mặt thì một mùi hương quen thuộc lại xộc vào mũi cậu khiến cho cậu phản xạ xem kỹ lại.
Một chiếc váy mỏng đang được cậu cầm trên tay, điều khiến Lâm Thần không dám tin là chiếc váy này nó rất mỏng, thậm chí có thể nhìn xuyên qua được.
Lâm Thần cảm giác không ổn, cậu nhanh chóng đặt chiếc váy đó vào vị trí cũ. Chẳng cần nghĩ cũng biết đây là chiếc váy của Linh Nhi, Lâm Thần tưởng tượng việc cô ấy mặc bộ đồ này, cậu nhanh trí lắc đầu. Quá mê người, nếu cô ấy mặc đồ này thì chính cậu cũng không biết có thể chống lại mê hoặc này được không nữa.
Vác theo sự mệt mỏi đi ra ngoài, một cô gái xinh đẹp với vẻ mặt cung kính đang đứng trước cửa. Lâm Thần nhận ra cô ấy, điều đầu tiên là cậu hỏi thăm:
-Cô có cảm thấy khỏe không? Tôi rất xin lỗi vì không thể ngăn cản được Linh Nhi...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Thần nhận biết cô áy bởi vì má trái của cô ấy có một vết đỏ do cú tát của Linh Nhi ban cho. Tuy người gây ra không phải là cậu nhưng cậu rất có lỗi trong trường hợp này...
Cô gái đó chỉ tỏ vẻ cung kính nói:
-Thưa cậu chủ, đó là lỗi của tôi khi tôi không bảo vệ cậu tốt. Cô chủ làm vậy là đã đối xử tốt với tôi. Cảm ơn sự quan tâm của cậu chủ...
Thấy cô ấy không tỏ vẻ khó chịu mà lại rất bình tĩnh trả lời, Lâm Thần cũng không nói gì thêm. Hiện tại cái vấn đề duy nhất của cậu là phải thoát khỏi sợi dây này. Vậy nên cậu biểu hiện khá vui vẻ nói với cô gái đó:
-Cô có thể giúp tôi tháo chiếc còng tay này ra được không?
Tuy nhiên, câu trả lời của cô ấy mới khiến cho cậu phũ phàng:
-Xin lỗi cậu chủ, nếu không có sự cho phép của cô chủ thì tôi không thể tháo ra cho cậu được...
Lâm Thần vẫn cố gắng đánh lừa:
-Tôi là cậu chủ của cô, tại sao cô lại phải xin ý kiến của cô ấy...
Cô gái đó vẫn lắc đầu nói:
-Xin lỗi, cô chủ đã căn dặn tôi như vậy. Mong cậu chủ thấu hiểu cho tôi. Chỉ cần cô chủ trở về thì tôi sẽ cố gắng làm theo lời của cậu.
Lâm Thần nghe thấy lời này thì tâm của cậu chìm xuống đáy cốc, chẳng lẽ mình lại phải chôn chân tại đây sao....
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro