Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Lâm Thần cứu em...

Nam thần chiến hữu

2024-09-10 10:35:07

Hôm nay là ngày 1/6, ngày tết thiếu nhi. Tác mong mỗi độc giả đều có thể có bạn gái giống như Linh Nhi @@ ( Cẩn thận không ẻm nhốt đó nha, à mà mười tám tuổi thì mới đủ tuổi để cầm tay nhau đó)

Sáng sớm hôm sau, trời thậm chí còn chưa lộ rõ mặt trời ở đâu, một cậu thanh niên đeo một chiếc mặt nạ cùng với cơ bắp khá lộ rõ đang tập ở sân cho trẻ em chơi. Chẳng ai nghĩ lúc này là lúc thích hợp để tập luyện cả, tuy nhiên đối với Lâm Thần thì đây mới chính là giờ vàng của cậu. Lúc này, cậu có thể thoải mái tập luyện mà không sợ có bất kỳ ai dòm ngó đến cậu.

Sau khoảng một tiếng, khi mà thân thể cậu đổ khá nhiều mồ hôi, sức lực cậu cũng đã khá cạn kiệt thì cậu mới dừng lại. Nếu ai có thể nhìn thấy thân thể cậu lúc này thì sẽ chẳng thể nào tin được đây là thân hình của một cậu nam sinh chưa đến mười năm tuổi cả. Cơ bắp nổi rõ trên từng cánh tay, bụng, thậm chí cả vai và chân. Cậu tập luyện cái đầu tiên là vì sức khỏe, cái cốt yếu chính là có đủ sức để có thể trốn khỏi đám fan cuồng kia. Cả nhà cậu đâu có thể đủ tiền thuê cho cậu vệ sĩ được chứ, tất cả phải tự mình cậu gánh mà thôi...

Cậu cũng cố gắng chuẩn bị mọi thứ để hôm nay gặp em gái cậu, ấn tượng đầu tiên là rất quan trọng. Cậu tuy không phải là người tài giỏi gì(edit: anh t không giỏi đâu, cưa toàn em tiểu thư thôi), thậm chí cậu còn khá là nghèo, tuy nhiên cậu vẫn sẽ cố để em gái cậu được như bao cô gái đồng trang lứa khác.

Suy nghĩ một hồi, cậu cầm chiếc áo ở lan can rồi đi về. Lúc này, cũng có một số cụ già bắt đầu chạy bộ, mọi hoạt động đang dần trở về quỹ đạo...

Tiểu Ngọc cả đêm không ngủ được. Cô không hề nghĩ đến cái tên anh trai sắp tới, cái cô nghĩ tới là cô sắp đến nơi ở mới, cô cũng học rất giỏi và được một trường nữ sinh nổi tiếng cho giới quý tộc đặc quyền cho cô học bổng toàn phần. Cô cũng không biết tại sao mình lại may mắn đến như thế này. Có thể giấc mơ trở thành quý tộc không còn xa xôi nữa, cô sẽ không còn phải nhìn đám bạn mặc đồ hiệu mà trong lòng buồn rầu vì không đủ tiền..

Sáng hôm sau, sau khi mẹ cô và cô đều đi chào tạm biệt những người hàng xóm xung quanh. Hàng xóm ai cũng chúc cho hai mẹ con lên đường bình an... Đến gần trưa thì Tiểu Ngọc cùng với mẹ của cô mới ngồi cạnh nhau trên xe khách, một đường chạy thẳng...

Chuyện sẽ chẳng có gì xảy ra nếu nhan sắc của Tiểu Ngọc thuộc hàng cực đỉnh, ngay vừa bước lên thì cô đã cảm nhận được những ánh mắt dâm tà của những tên con trai biến thái rồi. Rất may là có phụ xe cũng là một bác gái đã rất tốt bụng che chắn cho cô để cho các tên biến thái kia không thể tiếp cận được gần cô. Thậm chí, sau khi vào chỗ ngồi thì phụ xe còn tốt bụng nhắc nhở cô. Tiểu Ngọc lúc này lễ phép cảm ơn, trong lòng cảm kích cô phụ xe tốt bụng này...

Cứ tưởng mọi chuyện cứ như thế qua đi, nhưng không, khi mẹ cô và cô đến điểm rời, cô nghe nói là anh trai cô sắp đến đón. Điều này làm cho cô rất chán ghét, để tránh việc gặp người anh trai đó thì cô đã nói dối mẹ là đi mua một số đồ. Mẹ của Tiểu Ngọc cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng đi trước.

Một điều đáng sợ xảy ra, cô không nghĩ là cô lại bị ba người đàn ông đằng sau theo dõi, ba người này vẻ mặt vừa nhìn là cô đã muốn nôn, râu ria cùng đầu tóc rối bời, thân hình béo ú cùng với vẻ mặt cực kỳ biến thái. Cô chạy thì bọn họ cũng chạy, điều đáng sợ là vì cô không biết đường nên bị bọn họ lùa vào trong góc hẻm....

Đối mặt với hoàn cảnh này thì kể cả người tinh nghịch như cô cũng có cảm giác sợ hãi tột độ. Hiện tại phía sau cô là một bức tường cao, đằng trước lại có ba gã béo đang từ từ tiến lại. Cô nhanh cầm thanh gỗ cạnh bên, giơ trước mặt ba tên đó, tay vừa run vừa nói:

-Các người...các người đừng lại gần...tôi...tôi sẽ...báo cảnh sát...

Ba tên đó nghe vậy thì cười haha. Một tên trong đó ánh mắt chỉ nhìn vào hai quả đào còn chưa nở của Tiểu Ngọc, miệng khà khà nói:

-Em mới lên thành phố đúng không...khà khà... em nghĩ em có thể còn có ai cứu nữa hả...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nghe như vậy, Tiểu Ngọc vẻ mặt từ từ chuyển sang hoảng hốt, thân thể càng run rẩy. Cô vẫn cắn răng cố gắng tỏ ra tự tin nói:

-Nếu các người rời đi tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm hôm nay...

Ba tên biến thái đó đâu có ngu gì mà tin. Cả ba người đều là người thất nghiệp, lại trầm mê sắc đẹp nên mới thành ra bộ dạng này, bây giờ có miếng mồi ngon trước mắt thì ai mà chả ham. Chẳng những thế nhìn cô bé trước mắt xinh đẹp hơn cả mấy cô ca sĩ nổi tiếng trên ti vi, đúng là cơ hội trời cho...

Tiểu Ngọc thấy ba tên đó đang cười cười tiến lại gần. Tâm trạng cô chìm xuống đáy thẳm. Lúc này, cô hối hận tại sao mình lại không gặp anh trai của cô. Đây chẳng lẽ chính là sự trừng phạt dành cho cô sao. Nếu cô bị mấy tên này làm nhục thì cô thà chết còn hơn.

Cô hoảng sợ cầm bất cứ thứ gì có thể cầm ném thẳng vào ba người bọn họ. Vẻ mặt hoảng hốt của cô càng làm cho chúng trở nên hứng thú hơn. Từ từ, bọn họ đến gần , cảm xúc của Tiểu Ngọc càng tuyệt vọng. Cô lần đầu tiên trong đời rơi hai hàng lệ, vừa vứt đồ vừa kêu thảm thiết:

-Cứu...cứu tôi với...xin hãy cứu tôi...

Ba tên béo ú đó hiện tại chỉ cách Tiểu Ngọc vài mét, nhìn cô gái xinh đẹp ngồi co ro một góc khóc thút thít với vẻ mặt hoảng sợ, trong lòng bọn họ càng nóng lên, không biết lúc cô ấy bị làm chuyện đó thì sẽ thú vị như nào. Theo bản tính đó vẻ mặt của ba người càng thèm khát hơn, từ từ đi đến...

Hết đồ vật để ném, bàn tay có rỉ máu của Tiểu Ngọc chỉ biết nắm chặt run rẩy vì hoảng sợ. Ở chỗ này giống như không có ai đi qua, cảm giác bị bỏ rơi khiến cho cô rất sợ, cô vẻ mặt tuyệt vọng cố gắng lùi bước, tuy bị tường cản không thể lùi được nhưng dường như nỗi sợ đã khiến bản năng của cô tự hành động, cô vừa lùi lại vừa vẻ mặt tuyệt vọng nói:

-Đừng...đừng lại đây...tôi xin..các người...

Tiểu Ngọc vừa quyết định, chỉ cần bọn họ động đến người cô là cô sẽ cắn lưỡi tự sát. Lúc này, cô chỉ muốn xin lỗi mẹ của cô cùng với gia đình anh trai sắp tới của cô, hàng lệ chạy vào miệng của cô, một cảm giác đắng chát tận đáy lòng. Tiểu Ngọc chỉ biết nhắm mắt vừa khóc vừa thì thầm:

-Con xin lỗi mẹ...con là đứa bất hiếu....

Đúng lúc Tiểu Ngọc chuẩn bị làm chuyện dại dột, cũng đúng lúc khoảng cách giữa đám người đó cùng với Tiểu Ngọc chỉ còn vài găng tay. Một thân hình từ đằng sau thoăn thoắt giống như bay đến....

Một quyền, hai quyền... từng đòn tung ra giống như cơn cuồng phong. Ba tên không kịp phản ứng thì đã cảm nhận được cái đau thấu trời, họ thậm chí không thể chịu được cơn đau đến mức ngất đi.

Tiểu Ngọc không cảm nhận được tiếng của họ, lúc này cô mở mắt, một anh chàng với một chiếc mặt nạ cùng với áo choàng đen đã đứng trước mặt cô.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Số ký tự: 0