Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường
Lily tò mò
Nam thần chiến hữu
2024-09-10 10:35:07
Ở cách chỗ Lâm Thần rất xa, nơi mà khi cậu ấy nhìn thấy chắc chắn sẽ choáng ngợp với khung cảnh đẹp đến mê hồn. Có suối chảy róc rách, có cả những con cá đẹp bơi tung tăng giống như đang hưởng thụ môi trường sống ở cạnh đây, ngay cạnh đó có một cô gái đang ngồi trên một chiếc ghế làm bằng tre.
Không hề có tiếng xe cộ hay bất cứ tiếng gì làm cho cô ấy xao nhãng. Vẻ mặt cô ấy tập trung đọc từng dòng chữ trên những tờ giấy đầy ắp những từ. Vừa đọc, cô ấy vừa mỉm cười, nụ cười đó giống như đang thích thú điều gì đó:
-Thật là để cho người ta tò mò mà **
Một lời cảm thái vang lên bằng tiếng nước ngoài. Ánh mắt cô ấy lại nhìn sang dòng suối bên cạnh, đàn cá thấy thế liền tản đi lộ ra khuôn mặt mê hồn của cô ấy, cùng với mái tóc trắng càng làm cho vẻ đẹp ấy được nâng tầm thêm.
Đúng lúc này, một cô gái khác mặc bộ đồ công sở đi đến trước mặt cô gái tóc trắng đó rồi cúi đầu một cách lễ phép:
-Cô chủ, hiện tại chúng ta có nên...
Đột nhiên, cô gái tóc trắng đó tỏ vẻ không hài lòng, cô vẫn cặm cụi đọc những dòng chữ trên tờ giấy rồi nói một cách chán chường:
-Không có cậu ta thì thôi bỏ cái buổi diễn tẻ nhạt đó đi! Toàn là một lũ bẩn thỉu...
Cô gái mặc bộ đồ công sở trong lòng không biết nói gì. Cô chủ Lily hiện tại lại bị say nắng vì một cậu con trai. Thậm chí còn không muốn đi diễn. Không biết cậu ta đã cho cô chủ ăn cái gì mà mê đến vậy.
Lily không để ý đến suy nghĩ của cô thư ký đó. Trong đầu cô hiện tại đang cực kỳ tò mò về diện mạo thật của Lâm Thần. Chưa bao giờ cô lại để ý đến một người con trai như vậy...
Khi cô cố gắng tra toàn bộ lai lịch của Lâm Thần thì một điều làm cho bất ngờ là tất cả thông tin đều trắng tinh. Giống như cậu ấy đột nhiên xuất hiện vậy. Tuy nhiên với sức mạnh của gia tộc cô thì cô cũng có thể tra được một ít điều về Lâm Thần.
Càng tìm hiểu về Lâm Thần. Cô lại càng sinh ra hứng thú với cậu ấy. Một học sinh giỏi toàn diện, lại còn được học bổng toàn phần, ấy vậy mà cậu ấy vẫn phải làm thêm để nuôi sống gia đình. Thậm chí Lâm Thần cô còn đọc được rằng là cậu ấy không bao giờ để lộ mặt thật của mình...
Một điều mà cô cực kỳ để ý đó là trong ngày đầu tiên khi gia nhập vào ngôi trường chỉ toàn là nữ sinh đó, cậu ấy đã khiến cho trường bị hỗn loạn. Thậm chí nhà trường còn phải cử toàn bộ bảo vệ chỉ để bảo vệ cậu ấy...
Nếu là một cậu học sinh bình thường thì không bao giờ có thể có chuyện đó xảy ra cả, nhất là khi ngôi trường đó toàn là nữ sinh nhà giàu và giỏi giang. Phải có một ma lực gì đó mới khiến các nữ sinh điên cuồng như vậy. Chính cô lúc mới gặp cũng có một cảm giác rất gần gũi với cậu ấy.
Lily đứng dậy, chiếc váy dài lay động trong gió cùng với dáng người thướt tha của cô khiến cho thư ký phải ngây người. Đúng là cảnh đẹp người đẹp khiến cho ai cũng phải ước nhìn.
Quay sang Lâm Thần, hiện tại cậu đang ngồi ở trên giường rồi từ từ đưa từng muỗng súp đến miệng của Linh Nhi. Linh Nhi khi nhìn thấy súp đến miệng thì đôi môi nhỏ nhắn từ từ mở ra để có thể cảm nhận được vị súp của Lâm Thần.
Tay nghề Lâm Thần thì khỏi phải nói, Linh Nhi cảm nhận được vị ngọt thanh cùng với sự ấp ám tột cùng khi được người mà cô yêu làm điều như vậy. Cô mỉm cười nói:
-Từ lúc em sinh ra đến giờ. Chỉ có anh là người thương em nhất....
Nghe như vậy, Lâm Thần lại nhớ lại cái thời gia đình cậu bất bình. Chính lúc nợ nần đó mới khiến cho cậu thay đổi, cậu thay đổi giống như Linh Nhi thay đổi bây giờ. Cả hai người đều sinh ra một sự đồng cảm.
Nhìn Linh Nhi cười nói với cậu. Cậu không kìm được lòng xoa đầu cô ấy rồi nói:
-Tôi vẫn luôn là người bạn tốt nhất với cô, vậy nên...
Đột nhiên, cậu cảm nhận được hơi lạnh đang tỏa ra từ người Linh Nhi:
-Người bạn???
Giọng nói ngọt ngào lúc trước hiện tại đã lạnh đi rất nhiều. Ánh mắt Linh Nhi như đang không tin nhìn thẳng vào mắt Lâm Thần. Ánh mắt giống như đang muốn nhìn xuyên thấu suy nghĩ của cậu, cô ấy nói một cách không cảm xúc:
-Sau tất cả, em với anh chỉ là bạn....
Lâm Thần người giống như không thể cử động. Đối mặt với cả đám côn đồ cũng không thể so với Linh Nhi được, khí thế áp bức cùng với nỗi sợ từ lâu đã khiến cho cơ thể cậu thành ra như này. Tuy vậy cậu vẫn cố gắng tỏ ra hối lỗi, cậu nhanh chóng sửa lại:
-Không...không...ý tôi là cô là người quan trọng nhất....
Linh Nhi nghe vậy, cô ánh mắt đáng sợ nhìn Lâm Thần. Giọng nói lạnh băng nói một cách nghiêm túc:
-Thật không??? Em là người quan trọng nhất của anh...
Lâm Thần gật đầu lia lịa kết hợp với giọng như khẳng định:
-Đúng vậy. Cô là người quan trọng nhất...
Linh Nhi lúc này mới từ từ hạ băng. Ánh mắt cùng với lời nói quay ngắt 180 độ. Cô ấy mỉm cười nói một cách cực kỳ dễ thương:
-Anh cũng là người quan trọng nhất với em...rất rất quan trọng...
Lâm Thần chỉ biết giả bộ vui vẻ. Tuy nhiên trán của cậu vẫn còn dấu vết của mồ hôi lạnh. Áp lực kể cả khi Linh Nhi đang ốm cũng cực kỳ khủng khiếp. Đúng là cái miệng hại cái thân mà, chỉ nói sai một từ là đã khiến cậu suýt gặp “nguy hiểm” rồi.
Lúc này, Lâm Thần mới cố gắng lấy bát súp để có thể từ từ đưa từng miếng súp cho Linh Nhi. Tuy nhiên, do ảnh hưởng từ chuyện vừa nãy nên tay của cậu khá run, nó khiến cho một ít súp bị rớt vào đầu ngón tay cậu.
Nhìn thấy chuyện này, Lâm Thần có ý muốn xin phép Linh Nhi đi rửa cái tay. Tuy nhiên, Linh Nhi tỏ vẻ không vấn đề. Cô cầm lấy cổ tay dính một ít súp đó rồi nói với Lâm Thần:
-Mẹ em đã dạy em là không nên “lãng phí” đồ ăn...
Chưa hiểu Linh Nhi định làm trò gì nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến cho Lâm Thần bật ngửa.
Linh Nhi dùng miệng của mình ngậm lấy ngón tay bị dính súp đó. Lâm Thần chỉ cảm giác được đầu tay của cậu truyền đến sự ướt át, ấm áp cùng với mềm mại tột cùng. Cảm giác khiến cho cậu tê tê không dám cử động. Ai có thể nghĩ rằng một đại tiểu thư kinh khủng như Linh Nhi hiện tại lại mút lấy ngón tay của cậu cơ chứ.
Cảm nhận được đầu lưỡi của Linh Nhi đang quấn chặt lấy ngón tay cậu, Lâm Thần cắn răng chịu đựng sự dụ hoặc mê người này. Cùng với đó cậu cố gắng nói cho Linh Nhi:
-Đừng làm vậy...tay tôi dơ lắm...
Sau vài phút, Linh Nhi mới chịu buông tha cho ngón tay của cậu. Cảm giác thỏa mãn biểu hiện trên mặt của Linh Nhi khiến cho Lâm Thần chỉ biết nín thở.
Cậu nín thở là vì cậu biết tính tình của Linh Nhi. Một khi đã thèm thứ gì đó là nhất định sẽ phải có bằng được. Cậu rất sợ cô ấy lại thèm mấy chuyện đó rồi lại đè cậu ra tự làm. Nếu bình thường thì cậu còn có thể cố gắng chịu đựng. Tuy nhiên hiện tại cơ thể cậu đang bị thương khá nặng, một khi cô ấy làm thì chắc chắn chuyện này sẽ bị phát hiện. Mà Linh Nhi khi phát hiện thì chắc chắn sẽ nổi cơn điên...
P/S: Không ai cmt nên tác quên ra chương. @@
Không hề có tiếng xe cộ hay bất cứ tiếng gì làm cho cô ấy xao nhãng. Vẻ mặt cô ấy tập trung đọc từng dòng chữ trên những tờ giấy đầy ắp những từ. Vừa đọc, cô ấy vừa mỉm cười, nụ cười đó giống như đang thích thú điều gì đó:
-Thật là để cho người ta tò mò mà **
Một lời cảm thái vang lên bằng tiếng nước ngoài. Ánh mắt cô ấy lại nhìn sang dòng suối bên cạnh, đàn cá thấy thế liền tản đi lộ ra khuôn mặt mê hồn của cô ấy, cùng với mái tóc trắng càng làm cho vẻ đẹp ấy được nâng tầm thêm.
Đúng lúc này, một cô gái khác mặc bộ đồ công sở đi đến trước mặt cô gái tóc trắng đó rồi cúi đầu một cách lễ phép:
-Cô chủ, hiện tại chúng ta có nên...
Đột nhiên, cô gái tóc trắng đó tỏ vẻ không hài lòng, cô vẫn cặm cụi đọc những dòng chữ trên tờ giấy rồi nói một cách chán chường:
-Không có cậu ta thì thôi bỏ cái buổi diễn tẻ nhạt đó đi! Toàn là một lũ bẩn thỉu...
Cô gái mặc bộ đồ công sở trong lòng không biết nói gì. Cô chủ Lily hiện tại lại bị say nắng vì một cậu con trai. Thậm chí còn không muốn đi diễn. Không biết cậu ta đã cho cô chủ ăn cái gì mà mê đến vậy.
Lily không để ý đến suy nghĩ của cô thư ký đó. Trong đầu cô hiện tại đang cực kỳ tò mò về diện mạo thật của Lâm Thần. Chưa bao giờ cô lại để ý đến một người con trai như vậy...
Khi cô cố gắng tra toàn bộ lai lịch của Lâm Thần thì một điều làm cho bất ngờ là tất cả thông tin đều trắng tinh. Giống như cậu ấy đột nhiên xuất hiện vậy. Tuy nhiên với sức mạnh của gia tộc cô thì cô cũng có thể tra được một ít điều về Lâm Thần.
Càng tìm hiểu về Lâm Thần. Cô lại càng sinh ra hứng thú với cậu ấy. Một học sinh giỏi toàn diện, lại còn được học bổng toàn phần, ấy vậy mà cậu ấy vẫn phải làm thêm để nuôi sống gia đình. Thậm chí Lâm Thần cô còn đọc được rằng là cậu ấy không bao giờ để lộ mặt thật của mình...
Một điều mà cô cực kỳ để ý đó là trong ngày đầu tiên khi gia nhập vào ngôi trường chỉ toàn là nữ sinh đó, cậu ấy đã khiến cho trường bị hỗn loạn. Thậm chí nhà trường còn phải cử toàn bộ bảo vệ chỉ để bảo vệ cậu ấy...
Nếu là một cậu học sinh bình thường thì không bao giờ có thể có chuyện đó xảy ra cả, nhất là khi ngôi trường đó toàn là nữ sinh nhà giàu và giỏi giang. Phải có một ma lực gì đó mới khiến các nữ sinh điên cuồng như vậy. Chính cô lúc mới gặp cũng có một cảm giác rất gần gũi với cậu ấy.
Lily đứng dậy, chiếc váy dài lay động trong gió cùng với dáng người thướt tha của cô khiến cho thư ký phải ngây người. Đúng là cảnh đẹp người đẹp khiến cho ai cũng phải ước nhìn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quay sang Lâm Thần, hiện tại cậu đang ngồi ở trên giường rồi từ từ đưa từng muỗng súp đến miệng của Linh Nhi. Linh Nhi khi nhìn thấy súp đến miệng thì đôi môi nhỏ nhắn từ từ mở ra để có thể cảm nhận được vị súp của Lâm Thần.
Tay nghề Lâm Thần thì khỏi phải nói, Linh Nhi cảm nhận được vị ngọt thanh cùng với sự ấp ám tột cùng khi được người mà cô yêu làm điều như vậy. Cô mỉm cười nói:
-Từ lúc em sinh ra đến giờ. Chỉ có anh là người thương em nhất....
Nghe như vậy, Lâm Thần lại nhớ lại cái thời gia đình cậu bất bình. Chính lúc nợ nần đó mới khiến cho cậu thay đổi, cậu thay đổi giống như Linh Nhi thay đổi bây giờ. Cả hai người đều sinh ra một sự đồng cảm.
Nhìn Linh Nhi cười nói với cậu. Cậu không kìm được lòng xoa đầu cô ấy rồi nói:
-Tôi vẫn luôn là người bạn tốt nhất với cô, vậy nên...
Đột nhiên, cậu cảm nhận được hơi lạnh đang tỏa ra từ người Linh Nhi:
-Người bạn???
Giọng nói ngọt ngào lúc trước hiện tại đã lạnh đi rất nhiều. Ánh mắt Linh Nhi như đang không tin nhìn thẳng vào mắt Lâm Thần. Ánh mắt giống như đang muốn nhìn xuyên thấu suy nghĩ của cậu, cô ấy nói một cách không cảm xúc:
-Sau tất cả, em với anh chỉ là bạn....
Lâm Thần người giống như không thể cử động. Đối mặt với cả đám côn đồ cũng không thể so với Linh Nhi được, khí thế áp bức cùng với nỗi sợ từ lâu đã khiến cho cơ thể cậu thành ra như này. Tuy vậy cậu vẫn cố gắng tỏ ra hối lỗi, cậu nhanh chóng sửa lại:
-Không...không...ý tôi là cô là người quan trọng nhất....
Linh Nhi nghe vậy, cô ánh mắt đáng sợ nhìn Lâm Thần. Giọng nói lạnh băng nói một cách nghiêm túc:
-Thật không??? Em là người quan trọng nhất của anh...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Thần gật đầu lia lịa kết hợp với giọng như khẳng định:
-Đúng vậy. Cô là người quan trọng nhất...
Linh Nhi lúc này mới từ từ hạ băng. Ánh mắt cùng với lời nói quay ngắt 180 độ. Cô ấy mỉm cười nói một cách cực kỳ dễ thương:
-Anh cũng là người quan trọng nhất với em...rất rất quan trọng...
Lâm Thần chỉ biết giả bộ vui vẻ. Tuy nhiên trán của cậu vẫn còn dấu vết của mồ hôi lạnh. Áp lực kể cả khi Linh Nhi đang ốm cũng cực kỳ khủng khiếp. Đúng là cái miệng hại cái thân mà, chỉ nói sai một từ là đã khiến cậu suýt gặp “nguy hiểm” rồi.
Lúc này, Lâm Thần mới cố gắng lấy bát súp để có thể từ từ đưa từng miếng súp cho Linh Nhi. Tuy nhiên, do ảnh hưởng từ chuyện vừa nãy nên tay của cậu khá run, nó khiến cho một ít súp bị rớt vào đầu ngón tay cậu.
Nhìn thấy chuyện này, Lâm Thần có ý muốn xin phép Linh Nhi đi rửa cái tay. Tuy nhiên, Linh Nhi tỏ vẻ không vấn đề. Cô cầm lấy cổ tay dính một ít súp đó rồi nói với Lâm Thần:
-Mẹ em đã dạy em là không nên “lãng phí” đồ ăn...
Chưa hiểu Linh Nhi định làm trò gì nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến cho Lâm Thần bật ngửa.
Linh Nhi dùng miệng của mình ngậm lấy ngón tay bị dính súp đó. Lâm Thần chỉ cảm giác được đầu tay của cậu truyền đến sự ướt át, ấm áp cùng với mềm mại tột cùng. Cảm giác khiến cho cậu tê tê không dám cử động. Ai có thể nghĩ rằng một đại tiểu thư kinh khủng như Linh Nhi hiện tại lại mút lấy ngón tay của cậu cơ chứ.
Cảm nhận được đầu lưỡi của Linh Nhi đang quấn chặt lấy ngón tay cậu, Lâm Thần cắn răng chịu đựng sự dụ hoặc mê người này. Cùng với đó cậu cố gắng nói cho Linh Nhi:
-Đừng làm vậy...tay tôi dơ lắm...
Sau vài phút, Linh Nhi mới chịu buông tha cho ngón tay của cậu. Cảm giác thỏa mãn biểu hiện trên mặt của Linh Nhi khiến cho Lâm Thần chỉ biết nín thở.
Cậu nín thở là vì cậu biết tính tình của Linh Nhi. Một khi đã thèm thứ gì đó là nhất định sẽ phải có bằng được. Cậu rất sợ cô ấy lại thèm mấy chuyện đó rồi lại đè cậu ra tự làm. Nếu bình thường thì cậu còn có thể cố gắng chịu đựng. Tuy nhiên hiện tại cơ thể cậu đang bị thương khá nặng, một khi cô ấy làm thì chắc chắn chuyện này sẽ bị phát hiện. Mà Linh Nhi khi phát hiện thì chắc chắn sẽ nổi cơn điên...
P/S: Không ai cmt nên tác quên ra chương. @@
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro