Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường
Một công đôi vi...
Nam thần chiến hữu
2024-09-10 10:35:07
Ông của Thanh Tuyết cười vui vẻ, nhìn cháu của mình chưa bao giờ từng cùng ông ngoan như vậy, ông cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Từ bé con bé chưa bao giờ ngoan ngoãn như vậy cả, ông cũng cảm thấy cháu gái của mình bây giờ khác xưa quá, nếu truyền tin ra ngoài là cháu gái mình mê một cậu con trai thì chắc chắn tin này sẽ làm chấn động giới thượng lưu.
Đến bây giờ ông vẫn chưa thể tin được rằng cháu gái của mình sẽ bị gục ngã bởi một cậu con trai mà ông ngẫu nhiên mang về. Lúc đó ông chỉ nghĩ rằng Lâm Thần rất có bản lĩnh, mà ông không nghĩ rằng người này có bản lĩnh đến mức có thể làm thay đổi tính cách của cháu gái của mình.
Lâm Thần thực sự làm ông rất kinh ngạc, nhìn cháu gái như một chú mèo con như thế này thì phận làm ông đương nhiên cảm thấy rất hào hứng, ông không biết rằng Thanh Tuyết từ một người ghét con trai bây giờ còn dám cưỡng hôn Lâm Thần trong lúc Lâm Thần bị ngất, nếu ông biết chắc sẽ há mồm vì sốc mất.
Nghĩ đến việc sắp cùng được Lâm Thần ở cùng nhau, Thanh Tuyết đỏ mặt xấu hổ nhưng trong lòng không chờ được muốn được Lâm Thần âu yếm. Thanh Tuyết thực sự không thể chờ được nữa, cô kéo tay ông vào và nói:
-Anh ấy đang chờ ở bên trong, cháu với ông không nên ở lâu quá, nếu không thì anh ấy sẽ nghi mất.
Thấy cháu gái mình lôi mình đi gấp như vậy, ông cười khổ, cháu gái của mình đúng là vô sỉ hết chỗ nói. Không ai có thể nghĩ rằng một cô gái ngây thơ xinh đẹp mà lại vô sỉ vì một cậu nam sinh như vậy. Ông nhìn từ xa thì thấy Lâm Thần đang đứng, mặt cậu tỏ rõ sự buồn một cách bất lực, một nỗi buồn mà đến cả ông cũng cảm thấy thực sự đáng thương.
Ông nghĩ cũng phải, một cậu con trai tính tình tốt bụng nhưng lại khó khăn về tài chính, lại bị người ta gài bẫy bắt đền bù, mà số tiền đền bù đến cả đời cậu con trai đó cũng không trả được, nghĩ đến vậy trong lòng ông cũng cảm thấy thực sự tội nghiệp. Ông nói nhỏ với Thanh Tuyết:
-Cậu ta trông đáng thương như vậy, cháu thực sự muốn như vậy ư.
Nhìn Lâm Thần buồn như vậy, lòng của Thanh Tuyết cũng đau chứ, giống như cô bị cả ngàn nhát dao cắm vào trái tim. Nhưng thực sự cô bị dồn đến đường cùng rồi, Lâm Thần là một con ngươi không muốn chịu sự gò bó từ bất cứ ai, lại là một người mà cô luôn mơ ước, cô sẵn sàng làm mọi cách để có được anh ấy.
Nghe ông mình nói như vậy, cô giả vờ trấn định nói:
-Cháu đã đâm lao thì phải theo lao thôi ông.
Nhìn cháu gái vẻ mặt nghiêm túc, ông cũng theo đó từ từ đi vào.
Lâm Thần thấy Thanh Tuyết dẫn ông của cô ấy đến, trong lòng Lâm Thần hé lên một tia hi vọng. Ông ấy là người hiểu cậu, nếu không hiểu thì chắc chắn sẽ không nhờ cậu chăm sóc cháu gái của ông ấy rồi.
Cứ tưởng là ông ấy sẽ giải vây cho cậu, nhưng lời của ông ấy đã làm cho Lâm Thần tuyệt vọng:
-Ta cũng không ngờ cậu là con người như vậy.
Lâm Thần tràn đầy sự tuyệt vọng, chưa bao giờ cậu nghĩ rằng mình sẽ làm việc xấu, nhưng bây giờ cậu đã mang tiếng làm việc đó. Cậu rất buồn và bất lực, xen lẫn khó chịu ở trong đó. Cậu thề sẽ không bao giờ tha cho người dám bẫy cậu ra nông nỗi này.
Thấy Lâm Thần rơi vào trạng thái khủng hoảng, Thanh Tuyết cảm thấy run sợ, cô thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Thần lại rơi vào trạng thái này, cô vẻ mặt cầu xin hướng về ông của mình.
Ông Thanh Tuyết cũng cảm thấy sự việc đi khá xa, ông ho một cái rồi nói:
-Ta cũng thông cảm với hoàn cảnh của cậu, thôi thì như này. Cái viên đá đó bây giờ ta cho cậu, cậu chỉ cần ở cùng với cháu gái ta nửa năm là được.
Thanh Tuyết nghe vậy, lòng cô không cao hứng, cô muốn anh ấy làm cho cô cả đời cơ. Nhưng nhìn ông cô rơi vào thế khó xử, cô cũng từ từ bỏ dần suy nghĩ đó. Nghĩ lại thì nửa năm cũng đủ để cô “thuần hóa” Lâm Thần rồi, nhất định anh ấy sẽ tự nguyện ở cùng cô cả đời.
Lâm Thần nghe như vậy, một chút oán khí trong người cậu cũng xua tan. Cậu thở dài nói một cách bất lực:
-Tôi có thể trả tiền thay được không? Tôi chỉ muốn quay về bên gia đình của mình mà thôi...
Nhìn dáng vẻ bất lực của Lâm Thần, Thanh Tuyết chỉ muốn ôm Lâm Thần và bảo anh ấy đừng buồn, nhưng nếu cô đồng ý thì chắc chắn sẽ không thể gặp lại anh ấy. Cô nhéo người ông của mình, muốn ông ấy nói điều gì đó.
Ông Thanh Tuyết nghe vậy, trong lòng cười khổ với đứa cháu này. Ông nói:
-Ta cũng rất thông cảm với cậu, nhưng muốn đền bù thì chưa chắc cậu có thể đền được. Ta chỉ mong cậu có thể nghe lời của tôi, một viên đá đó có giá trị hàng trăm triệu, ta cũng không muốn mang tiếng là bắt nạt. Ta mong cậu có thể suy nghĩ lại chuyện này...
Lâm Thần nghe đến giá tiền, trong lòng cậu giống như quả bom nổ đoàng vậy. Thực sự trong người cậu không còn một xu nào.
Trong lúc Lâm Thần đang suy nghĩ, tâm của Thanh Tuyết nóng như lửa đốt. Cô không muốn Lâm Thần rời đi, nhưng cô không thể làm gì hơn cả, cảm giác như cô đang chơi một ván cờ vậy.
Sau một lúc, Lâm Thần thở dài, nghe thấy Lâm Thần thở dài thì Thanh Tuyết cũng thở dài một hơi, cô nghĩ Lâm Thần đã chọn ở lại. Nhưng Lâm Thần lại đưa ra đề nghị:
-Tôi đồng ý, nhưng với điều kiện là hãy cho tôi khoảng một tháng để tôi có thể quay trở về thăm gia đình, sau đó tôi nhất định sẽ quay lại. Tôi chỉ mong muốn như vậy, mong ông thông cảm cho tôi...
Thanh Tuyết trong lòng tức giận, anh ấy thực sự cuối cùng vẫn phải rời đi hay sao. Nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của Lâm Thần, cô không nhịn được nói:
-Anh không thể ở lại hay sao ???
Lâm Thần cũng không để ý xưng hô lạ thường của Thanh Tuyết, cậu kiên định nói:
-Đúng vậy, rất xin lỗi cô chủ. Tôi chỉ có thể làm như vậy.
Lâm Thần còn một cách giải quyết nhưng rất nguy hiểm đó là nhờ Linh Nhi, Linh Nhi chắc chắn sẽ cho cậu mượn một số tiền, nhưng nghĩ đến Linh Nhi nắm được điểm yếu của cậu, Lâm Thần rùng mình một cái. Đây chính là tự đào hố chôn mình... Nghĩ đến cảnh Linh Nhi cưỡng hôn ở bữa tiệc, Lâm Thần cảm thấy kế này thực sự không hề ổn..
Thanh Tuyết nghe Lâm Thần nói vậy, sự buồn rầu trong cô biểu lộ rõ. Ông Thanh Tuyết thấy vậy, đành thở dài nói:
-Cậu chắc chắn sẽ quay trở lại ?
Lâm Thần nghe vậy, trả lời thẳng thắn:
-Nếu ông tin tôi...
-Tôi tin.
Lâm Thần khá ngạc nhiên, cậu gật đầu nói:
-Cảm ơn ông!
Thanh Tuyết nghe như vậy, lòng cô tự nhủ: “Chỉ có một tháng thôi mà, nhất định anh ấy sẽ quay trở về, lúc đó cô sẽ đền bù anh ấy thật tốt”.
Thấy Thanh Tuyết tỏ ý vừa lòng, ông Thanh Tuyết cười ha hả nói với Lâm Thần:
-Thôi, hai ta bỏ qua chuyện này đi! Ta mới mua được chai rượu ngoại, cậu ngồi cùng ta làm một bữa đi nào!!!
Nhìn thấy ông của mình nháy mắt, Thanh Tuyết đỏ mặt. Đây là ông mình muốn chuốc say Lâm Thần, còn việc còn lại là do cô tự làm....
Thanh Tuyết nghĩ như vậy nhưng sự thật là ông của cô chỉ muốn biểu lộ rằng ông làm rất tốt. Ông vừa giải quyết được việc của cháu gái, lại còn cho Lâm Thần một ấn tượng tốt. Nếu ông mà biết ý nghĩ của cháu gái chắc ông tức chết mất, ông có thể vô sỉ một lần chứ không thể vô sỉ một cách quá đáng như vậy được.
Mà kể cả như thế thật thì cả hai ông cháu cũng không thể biết được là tửu lượng Lâm Thần thuộc dạng cao thủ, nếu không thì cậu cũng không thể nếm hết tất cả cốc rượu ở bữa tiệc được....
P/S: 12H rồi, ngủ thôi các đạo hữu...
Đến bây giờ ông vẫn chưa thể tin được rằng cháu gái của mình sẽ bị gục ngã bởi một cậu con trai mà ông ngẫu nhiên mang về. Lúc đó ông chỉ nghĩ rằng Lâm Thần rất có bản lĩnh, mà ông không nghĩ rằng người này có bản lĩnh đến mức có thể làm thay đổi tính cách của cháu gái của mình.
Lâm Thần thực sự làm ông rất kinh ngạc, nhìn cháu gái như một chú mèo con như thế này thì phận làm ông đương nhiên cảm thấy rất hào hứng, ông không biết rằng Thanh Tuyết từ một người ghét con trai bây giờ còn dám cưỡng hôn Lâm Thần trong lúc Lâm Thần bị ngất, nếu ông biết chắc sẽ há mồm vì sốc mất.
Nghĩ đến việc sắp cùng được Lâm Thần ở cùng nhau, Thanh Tuyết đỏ mặt xấu hổ nhưng trong lòng không chờ được muốn được Lâm Thần âu yếm. Thanh Tuyết thực sự không thể chờ được nữa, cô kéo tay ông vào và nói:
-Anh ấy đang chờ ở bên trong, cháu với ông không nên ở lâu quá, nếu không thì anh ấy sẽ nghi mất.
Thấy cháu gái mình lôi mình đi gấp như vậy, ông cười khổ, cháu gái của mình đúng là vô sỉ hết chỗ nói. Không ai có thể nghĩ rằng một cô gái ngây thơ xinh đẹp mà lại vô sỉ vì một cậu nam sinh như vậy. Ông nhìn từ xa thì thấy Lâm Thần đang đứng, mặt cậu tỏ rõ sự buồn một cách bất lực, một nỗi buồn mà đến cả ông cũng cảm thấy thực sự đáng thương.
Ông nghĩ cũng phải, một cậu con trai tính tình tốt bụng nhưng lại khó khăn về tài chính, lại bị người ta gài bẫy bắt đền bù, mà số tiền đền bù đến cả đời cậu con trai đó cũng không trả được, nghĩ đến vậy trong lòng ông cũng cảm thấy thực sự tội nghiệp. Ông nói nhỏ với Thanh Tuyết:
-Cậu ta trông đáng thương như vậy, cháu thực sự muốn như vậy ư.
Nhìn Lâm Thần buồn như vậy, lòng của Thanh Tuyết cũng đau chứ, giống như cô bị cả ngàn nhát dao cắm vào trái tim. Nhưng thực sự cô bị dồn đến đường cùng rồi, Lâm Thần là một con ngươi không muốn chịu sự gò bó từ bất cứ ai, lại là một người mà cô luôn mơ ước, cô sẵn sàng làm mọi cách để có được anh ấy.
Nghe ông mình nói như vậy, cô giả vờ trấn định nói:
-Cháu đã đâm lao thì phải theo lao thôi ông.
Nhìn cháu gái vẻ mặt nghiêm túc, ông cũng theo đó từ từ đi vào.
Lâm Thần thấy Thanh Tuyết dẫn ông của cô ấy đến, trong lòng Lâm Thần hé lên một tia hi vọng. Ông ấy là người hiểu cậu, nếu không hiểu thì chắc chắn sẽ không nhờ cậu chăm sóc cháu gái của ông ấy rồi.
Cứ tưởng là ông ấy sẽ giải vây cho cậu, nhưng lời của ông ấy đã làm cho Lâm Thần tuyệt vọng:
-Ta cũng không ngờ cậu là con người như vậy.
Lâm Thần tràn đầy sự tuyệt vọng, chưa bao giờ cậu nghĩ rằng mình sẽ làm việc xấu, nhưng bây giờ cậu đã mang tiếng làm việc đó. Cậu rất buồn và bất lực, xen lẫn khó chịu ở trong đó. Cậu thề sẽ không bao giờ tha cho người dám bẫy cậu ra nông nỗi này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Lâm Thần rơi vào trạng thái khủng hoảng, Thanh Tuyết cảm thấy run sợ, cô thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Thần lại rơi vào trạng thái này, cô vẻ mặt cầu xin hướng về ông của mình.
Ông Thanh Tuyết cũng cảm thấy sự việc đi khá xa, ông ho một cái rồi nói:
-Ta cũng thông cảm với hoàn cảnh của cậu, thôi thì như này. Cái viên đá đó bây giờ ta cho cậu, cậu chỉ cần ở cùng với cháu gái ta nửa năm là được.
Thanh Tuyết nghe vậy, lòng cô không cao hứng, cô muốn anh ấy làm cho cô cả đời cơ. Nhưng nhìn ông cô rơi vào thế khó xử, cô cũng từ từ bỏ dần suy nghĩ đó. Nghĩ lại thì nửa năm cũng đủ để cô “thuần hóa” Lâm Thần rồi, nhất định anh ấy sẽ tự nguyện ở cùng cô cả đời.
Lâm Thần nghe như vậy, một chút oán khí trong người cậu cũng xua tan. Cậu thở dài nói một cách bất lực:
-Tôi có thể trả tiền thay được không? Tôi chỉ muốn quay về bên gia đình của mình mà thôi...
Nhìn dáng vẻ bất lực của Lâm Thần, Thanh Tuyết chỉ muốn ôm Lâm Thần và bảo anh ấy đừng buồn, nhưng nếu cô đồng ý thì chắc chắn sẽ không thể gặp lại anh ấy. Cô nhéo người ông của mình, muốn ông ấy nói điều gì đó.
Ông Thanh Tuyết nghe vậy, trong lòng cười khổ với đứa cháu này. Ông nói:
-Ta cũng rất thông cảm với cậu, nhưng muốn đền bù thì chưa chắc cậu có thể đền được. Ta chỉ mong cậu có thể nghe lời của tôi, một viên đá đó có giá trị hàng trăm triệu, ta cũng không muốn mang tiếng là bắt nạt. Ta mong cậu có thể suy nghĩ lại chuyện này...
Lâm Thần nghe đến giá tiền, trong lòng cậu giống như quả bom nổ đoàng vậy. Thực sự trong người cậu không còn một xu nào.
Trong lúc Lâm Thần đang suy nghĩ, tâm của Thanh Tuyết nóng như lửa đốt. Cô không muốn Lâm Thần rời đi, nhưng cô không thể làm gì hơn cả, cảm giác như cô đang chơi một ván cờ vậy.
Sau một lúc, Lâm Thần thở dài, nghe thấy Lâm Thần thở dài thì Thanh Tuyết cũng thở dài một hơi, cô nghĩ Lâm Thần đã chọn ở lại. Nhưng Lâm Thần lại đưa ra đề nghị:
-Tôi đồng ý, nhưng với điều kiện là hãy cho tôi khoảng một tháng để tôi có thể quay trở về thăm gia đình, sau đó tôi nhất định sẽ quay lại. Tôi chỉ mong muốn như vậy, mong ông thông cảm cho tôi...
Thanh Tuyết trong lòng tức giận, anh ấy thực sự cuối cùng vẫn phải rời đi hay sao. Nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của Lâm Thần, cô không nhịn được nói:
-Anh không thể ở lại hay sao ???
Lâm Thần cũng không để ý xưng hô lạ thường của Thanh Tuyết, cậu kiên định nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Đúng vậy, rất xin lỗi cô chủ. Tôi chỉ có thể làm như vậy.
Lâm Thần còn một cách giải quyết nhưng rất nguy hiểm đó là nhờ Linh Nhi, Linh Nhi chắc chắn sẽ cho cậu mượn một số tiền, nhưng nghĩ đến Linh Nhi nắm được điểm yếu của cậu, Lâm Thần rùng mình một cái. Đây chính là tự đào hố chôn mình... Nghĩ đến cảnh Linh Nhi cưỡng hôn ở bữa tiệc, Lâm Thần cảm thấy kế này thực sự không hề ổn..
Thanh Tuyết nghe Lâm Thần nói vậy, sự buồn rầu trong cô biểu lộ rõ. Ông Thanh Tuyết thấy vậy, đành thở dài nói:
-Cậu chắc chắn sẽ quay trở lại ?
Lâm Thần nghe vậy, trả lời thẳng thắn:
-Nếu ông tin tôi...
-Tôi tin.
Lâm Thần khá ngạc nhiên, cậu gật đầu nói:
-Cảm ơn ông!
Thanh Tuyết nghe như vậy, lòng cô tự nhủ: “Chỉ có một tháng thôi mà, nhất định anh ấy sẽ quay trở về, lúc đó cô sẽ đền bù anh ấy thật tốt”.
Thấy Thanh Tuyết tỏ ý vừa lòng, ông Thanh Tuyết cười ha hả nói với Lâm Thần:
-Thôi, hai ta bỏ qua chuyện này đi! Ta mới mua được chai rượu ngoại, cậu ngồi cùng ta làm một bữa đi nào!!!
Nhìn thấy ông của mình nháy mắt, Thanh Tuyết đỏ mặt. Đây là ông mình muốn chuốc say Lâm Thần, còn việc còn lại là do cô tự làm....
Thanh Tuyết nghĩ như vậy nhưng sự thật là ông của cô chỉ muốn biểu lộ rằng ông làm rất tốt. Ông vừa giải quyết được việc của cháu gái, lại còn cho Lâm Thần một ấn tượng tốt. Nếu ông mà biết ý nghĩ của cháu gái chắc ông tức chết mất, ông có thể vô sỉ một lần chứ không thể vô sỉ một cách quá đáng như vậy được.
Mà kể cả như thế thật thì cả hai ông cháu cũng không thể biết được là tửu lượng Lâm Thần thuộc dạng cao thủ, nếu không thì cậu cũng không thể nếm hết tất cả cốc rượu ở bữa tiệc được....
P/S: 12H rồi, ngủ thôi các đạo hữu...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro