Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường
Mừng 19/11- Ngo...
Nam thần chiến hữu
2024-09-10 10:35:07
Lời nói vừa dứt, toàn bộ nhân viên cửa hàng đều sửng sốt. Vẻ mặt nhân viên tràn ngập sự kinh ngạc, thậm chí là có chút không dám tin. Bởi vì không ai có thể nghĩ rằng, một cô gái trông có vẻ thần bí lại nói ra câu này.
Tuy nhiên, khi một cô nhân viên đến rồi cầm lấy tấm séc mà Linh Nhi đưa cho, một cảnh tượng khiến người ta vô cùng sốc đã xuất hiện. Cô nhân viên đó giống như nhìn thấy thứ gì vô cùng khủng khiếp, hai chân run sợ không kìm được mà quỵ xuống. Giọng nói tràn đầy sự kính cẩn:
“ Thưa...thưa quý cô, tôi...tôi sẽ đi gọi ông chủ ngay. Xin quý cô chờ một lát.”
Nói xong, bọn họ chỉ thấy cô gái đó nhanh chân chạy thẳng vào trong phòng. Để lại cho cả Nguyệt Sương cùng với Thanh Tuyết sự nghi hoặc khó hiểu.
“ Có chuyện gì vậy? Tại sao bọn họ lại sợ hãi như này? Hay là thân phận cô ấy bị phát giác rồi?” Nguyệt Sương cau mày hỏi.
Thanh Tuyết nghe thấy câu này, cô chỉ nhìn Linh Nhi rồi lắc đầu nói:
“ Cũng không hẳn, cô ấy vô cùng thần bí trong mắt người ngoài. Thế nên chuyện lộ thân phận là điều không thể.”
Tuy nhiên, nhớ đến chuyện ban nãy, có một thứ mà cô nhìn thấy vô cùng quen. Thế nên cô mới cố gắng suy nghĩ...
Nguyệt Sương thấy Thanh Tuyết suy nghĩ, cô chỉ mỉm cười rồi thở dài.
Đột nhiên, khuôn mặt Thanh Tuyết giống như tìm được câu trả lời, nói với Nguyệt Sương:
“ À, tôi hiểu rồi. Tấm séc đó, chính xác là nó.”
Nguyệt Sương nghe đến đây, cô cũng gật đầu rồi kêu:
“ Đúng, tấm séc màu đen đó...Nó khác gì tấm séc thường sao?”
Thanh Tuyết thấy Nguyệt Sương không hiểu ý của cô, thế nên kiên nhẫn giải thích:
“ Cô không biết thì cũng phải. Tấm séc bình thường chỉ có màu trắng. Tuy nhiên, những người có quyền lực tối cao trong quân đội, hơn nữa, phải có mối quan hệ với tất cả các doanh nghiệp trên toàn thế giới thì mới có thể sở hữu tấm séc màu đen này. Mà điều đáng sợ hơn, tôi nghe nói chỉ có duy nhất một người sở hữu chúng.”
Nói xong, Thanh Tuyết còn cười một cách bất đắc dĩ, nói:
“ Đấy còn chưa phải tất cả. Tấm séc này khi được rút ra, nếu không thỏa mãn được yêu cầu của cô ấy thì chẳng khác nào là đang chọc vào quân đội cả. Thế nên cô ấy mới tỏ vẻ hoảng sợ như kia.”
Nghe đến đây, Nguyệt Sương hít một hơi khí lạnh. Linh Nhi khủng bố đến mức nào chứ. Điều động quân đội, quen biết với mọi doanh nhân,... thực sự đang tồn tại trước mặt cô ư. Lúc này, cô lại nhớ đến câu nói của Lâm Thần dành cho bọn cô:
“ Linh Nhi rất đáng sợ. Các em đừng nên xảy ra xung đột với cô ấy nha. Nếu có chuyện gì, hãy mau báo cho anh biết.”
Lúc đó, dáng vẻ của anh ấy vô cùng nghiêm trọng, giống như đang cảnh báo các cô vậy. Cho đến bây giờ, cô mới hiểu “một chút” về thân thế Linh Nhi.
Nhờ tấm séc đó, Linh Nhi dễ dàng mua được cửa hàng này. Khi mua xong, cô nhìn Thanh Tuyết với Nguyệt Sương đang sợ hãi đứng đó, giọng nói có chút khó hiểu:
“ Tôi mua cửa hàng này rồi, các cô không cần phải đứng ngoài xem nữa.”
Nghe thấy câu nói này, Nguyệt Sương có chút khó hiểu, hỏi:
“ Chẳng lẽ...cô mua là vì không muốn hai chúng tôi đứng ngoài ư?”
Linh Nhi nghe vậy, cau mày nói:
“ Đúng vậy chứ sao?”
Đúng là hết nói nổi. Chỉ vì như vậy mà mua cả cửa hàng thì đúng là cách tiêu tiền của người giàu rồi. Mà đây là cửa hàng to nhất trong khu thương mại, giá trị ít cũng phải trăm tỷ. Thế mà chỉ vài phút là mua... Thật sự đúng là chỉ biết ước ao mà.
Hai cô cũng là đại tiểu thư, cũng có tiền. Tuy nhiên để như Linh Nhi, mua chỉ vì lý do này thì đúng là không thể làm được. Cả hai chỉ biết cười khổ nhìn nhau.
Đáng sợ hơn, có những món đồ phải xếp hàng mua, Linh Nhi cũng dùng tiền mua đứt cả cái cửa hàng đấy luôn. Điều này khiến cho những người xung quanh đều chỉ biết ước ao ngưỡng mộ.
Nếu không phải hai cô ngăn cản Linh Nhi thì có lẽ cả cái khu trung tâm này đã thuộc về tay Linh Nhi rồi.
Buổi tối đến rất nhanh, giống như một cái chợp mắt, Tiểu Ngọc tỉnh dậy trên chiếc giường của mình. Hai tay vớ lấy cái đồng hồ, xem một chút rồi nói:
“ 6 giờ tối rồi sao... Mình phải dậy thôi...”
Nói xong, cô ngáp một cái rồi ngồi dậy, đi vào phòng tắm giống như bao ngày.
Đột nhiên, khi cô vừa tắm xong, đang sấy khô mái tóc thì tiếng chuông cửa bỗng vang lên. Cô cũng dừng lại động tác, từ từ chạy đến cửa ra vào rồi mở cửa.
Đập vào mắt cô đó chính là Linh Nhi, Nguyệt Sương cùng với Thanh Tuyết... Tiểu Ngọc không kìm nổi nở một nụ cười, nói:
“ Mời vào...”
Sau khi vào nhà, Nguyệt Sương mới mỉm cười, cầm lấy một túi bóng rồi nói:
“ Chúng ta cần phải trang trí căn phòng để chào đón anh ấy.”
Ngay khi nói như vậy, Linh Nhi ở một bên hỏi lại:
“ Có cần tôi gọi người không? Mấy công việc này chúng ta không cần động tay cũng được..”
Tuy nhiên, lúc này Nguyệt Sương lại lắc đầu giải thích:
“ Không cần đâu! Nếu chúng ta tự tay làm, chắc chắn anh ấy sẽ rất vui.”
Tiểu Ngọc, Thanh Tuyết đều gật đầu. Điều này khiến cho Linh Nhi cũng nở một nụ cười hiếm hoi, nói với giọng nhẹ nhàng:
“ Xin lỗi...là tôi đường đột. Chúng ta hãy cũng trang trí căn phòng để chào mừng anh ấy nào.”
Thấy Linh Nhi hào hứng như vậy, cả bốn người bắt đầu làm. Cả tối đó, trong căn phòng lúc nào cũng tràn đầy âm thanh tươi cười của các mỹ nữ...
23h55p ngày 18/11/xxx
Lâm Thần trên đường trở về nhà. Cậu không biết ngày mai là ngày gì mà các cô gái đó đều muốn cậu nghỉ một ngày. Thế nên, để chuẩn bị thì cậu đã cố gắng làm xong trong ngày hôm nay.
Các cô gái chung sống được với nhau, cậu cảm thấy rất vui. Tuy rằng cậu khá mệt để có thể “làm thỏa mãn” được từng cô, thế nhưng đối với cậu, chỉ cần như vậy là cậu cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
Đi đến nhà trước cửa nhà, thấy đèn không sáng. Cậu tưởng là mọi người đều đã ngủ, thế nên cũng chẳng nghĩ gì nhiều, hai tay mở cửa bước vào.
Tuy nhiên, ngay khi vào, ánh đèn đột nhiên bật lên. Bốn thân ảnh đã đứng ngay ngắn trước cửa, ánh mắt ngọt ngào nhìn Lâm Thần.
Chưa hết, cả bốn cô gái đều mặc đồ giống nhau, cách ăn mặc y hệt nhau, đều là bộ váy ngắn màu trắng cùng với chiếc nơ cài ở mái tóc trông vô cùng dễ thương.
Nguyệt Sương cùng với Tiểu Ngọc đều tỏ ra ngọt ngào, vẻ mặt vui cười nhìn cậu. Duy chỉ có Thanh Tuyết và Linh Nhi là có chút mắc cỡ, thậm chí là đỏ mặt.
“Mừng anh trai trở về...” Nguyệt Sương cùng với Tiểu Ngọc ngọt ngào đồng thanh nói.
Sau đó vài giây, Thanh Tuyết cùng với Linh Nhi mới cố gắng khắc chế sự xấu hổ trong lòng, từ từ mở miệng lắp bắp:
“ Mừng...mừng anh trở về”
Lâm Thần nhìn thấy cảnh tượng này, cậu giống như không tiếp thu được toàn bộ sự việc, ánh mắt ngơ ngác nói:
“ Đây...đây là...”
Tiểu Ngọc cùng với Nguyệt Sương rất nhanh đã dìu Lâm Thần đi vào trong nhà, vẻ mặt cười cười nói:
“ Anh không biết hôm nay là ngày của anh sao?”
Lâm Thần: “Ngày của anh???”
Tiểu Ngọc: “ Đúng vậy!!! Ngày của anh đó. Chúng em đã chuẩn bị vô số món quà để chào mừng anh.”
Tiễn Lâm Thần vào trong phòng, hai cô đóng cửa lại để cho Lâm Thần một mình đi vào.
Sau khi cậu đi vào, đập vào mắt cậu là căn phòng đã được trang trí tỉ mỉ. Căn phòng có chút đơn giản lúc này lại tràn ngập màu sắc. Trên tường, vô số hình ảnh đẹp được trưng bày. Đa số đều là ảnh Linh Nhi, Nguyệt Sương, Thanh Tuyết, Tiểu Ngọc, Ngọc Băng, thậm chí có cả Lily và Tô Nhan chơi đùa cùng nhau. Trên mặt của ai cũng vui cười như hoa, nó khiến cho trái tim cậu vô cùng ấm áp.
Thấy trên giường có một bộ đồ được sắp xếp ngay ngắn, cậu mỉm cười cầm lấy chúng. Trên đó có một bức tâm thư, ghi rằng:
[ Hôm nay là ngày đặc biệt, chúng em không biết anh thích gì nên đã tự chọn một bộ. Anh mặc xem có hợp không ạ?]
Đọc đến đây, cậu mỉm cười, nghĩ đến Thanh Tuyết cùng với Linh Nhi vẻ mặt e thẹn đó, không biết tại sao cậu lại cảm thấy hai em ấy rất đáng yêu.
Sau khi thay bộ đồ xong, ngay khi mở cửa, người cậu gặp không phải là Tiểu Ngọc hay Nguyệt Sương, mà đó lại là Linh Nhi.
Lúc này, cái dáng vẻ lạnh lùng ngày xưa lại thay bằng bộ dáng e thẹn xấu hổ. Cô ấy nhìn thấy cậu, mặt càng đỏ hơn, thậm chí còn ôm vào người cậu, nói:
“ Em...em không dám để anh nhìn mặt em... Mặt em lúc này xấu lắm!!!”
Lâm Thần đương nhiên không cho là vậy, biểu cảm đó mới là thứ cần có của một cô gái mới lớn. Thế nên, cậu mới tiện tay xoa đầu em ấy giống như Tiểu Ngọc, nói:
“ Không...không...em là cô gái xinh đẹp mà...”
Lúc này, Linh Nhi lại thay về cái biểu cảm lạnh lùng như bao ngày, tuy nhiên khuôn mặt có chút đỏ ửng, một tay nhẹ nhàng kéo cổ áo Lâm Thần, đầu cậu ấy cũng vì thế mà đến gần hơn. Sau đó...âm thanh mà ai nghe cũng phải đỏ mặt vang lên.
Khi môi của Linh Nhi rời đi, cô liếm môi mình một cái trông rất quyến rũ, vẻ mặt có chút thoả mãn, nói:
“ Anh là của em... đó là điều vĩnh viễn không thể thay đổi. Hôm nay, em cho anh được ở cùng những cô khác, nhưng cấm anh quên em.”
Lâm Thần thấy Linh Nhi lại bắt đầu muốn độc chiếm(Yandere), thậm chí, ánh mắt cô ấy đang lạnh dần. Điều này khiến cho cậu gật đầu, ôm chặt lấy em ấy, nói:
“ Từng người đều vô cùng quan trọng, kể cả em. Thế nên, em đừng lo lắng...”
Linh Nhi được ôm như vậy, cô cũng thỏa mãn dùng tay ôm lại Lâm Thần, ánh mắt mê đắm nói:
“ Em yêu anh, rất yêu anh...Không một ai có thể chia đôi chúng ta”
Hai người đang tình tứ trước cửa phòng, đột nhiên, một tiếng nói vang lên ngay cạnh.
“ Khụ...khụ...Bữa cơm đã chuẩn bị xong rồi.”
Người nói không ai khác chính là Thanh Tuyết, cô thấy Linh Nhi lâu đi ra quá, thế nên mới đi theo để nhắc nhở. Tuy nhiên, cô không ngờ là Linh Nhi lại “ăn vụng” trước như vậy. Thật là không công bằng... Cô cũng muốn được anh ấy ôm trong lòng.
Linh Nhi nghe thấy vậy, cô nhẹ nhàng buông tay, vẻ mặt lại quay về bộ dáng e thẹn ban nãy, mời gọi Lâm Thần:
“Anh...anh ra ăn cơm đi...chúng em đã chuẩn bị rất nhiều món chào đón anh về.”
Thanh Tuyết cũng chẳng muốn chờ thêm, hai tay ôm lấy cánh tay của Lâm Thần, vui vẻ nói:
“ Linh Nhi, cô xuống bếp cầm hộ tôi cái muỗng tôi để quên đó nha.”
Nói xong, không chờ Linh Nhi hồi đáp, Thanh Tuyết đã nhanh tay dẫn Lâm Thần đi.
Linh Nhi tuy rằng có chút khó chịu, tuy nhiên khi nghĩ về nụ hôn ngọt ngào vừa nãy, cô lại có chút thoải mái rồi từ từ đi đến gian bếp.
Thấy Linh Nhi đã rời đi, Thanh Tuyết nở một nụ cười mờ ám...
Trong lúc đi, đột nhiên Thanh Tuyết đứng lại, hai tay dúi dúi mắt, quỳ xuống đất kêu:
“ Bụi...bụi vô mắt em ...”
Lâm Thần đương nhiên tin sái cổ, cậu lo lắng ngồi xuống nhìn hai mắt em ấy, vẻ mặt lo lắng nói:
“ Để anh thổi bụi cho, em đừng lo lắng...”
Thanh Tuyết cũng vì thế mà gật đầu, xoay người lại để cho Lâm Thần thổi mắt.”
Tuy nhiên, chưa kịp thổi mắt, một thứ gì đó mềm mại lại tấn công môi của cậu. Lúc cậu tỉnh hồn thì Thanh Tuyết đã rời khỏi, vẻ mặt gian xảo liếm môi một cái rồi nói:
“ Ai bảo anh dám tình tứ với Linh Nhi mà không làm với em. Em phạt anh...”
Nói xong, Thanh Tuyết không chần chừ mà đứng dậy rời đi, để lại Lâm Thần đang ngồi đó cùng với vẻ mặt có chút ngơ ngác.
Tuy nhiên, rất nhanh cậu đã lấy lại tinh thần, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ dứng dậy đi theo. Đúng là mấy cô gái đang ghen mà, rất đáng sợ.
Bữa cơm đông đủ năm người, căn phòng trang trí đẹp mắt cùng với rất nhiều món ăn ngon đang đặt sẵn trên bàn. Điều kỳ lạ là tất cả những thứ này là những thứ cậu thích ăn.
Trông những cô gái đang vui vẻ đợi cậu ngồi vào, cậu không kìm lòng được lòng mình, xúc động nói:
“ Đây...tất cả những thứ này ...là làm vì anh ư?”
Cậu nói xong, chỉ thấy cả bốn người con gái đều gật đầu. Vẻ mặt cũng vô cùng hạnh phúc nói:
“ Chúc mừng ngày của anh...”
P/S: Còn một chương nữa, đêm sẽ up nha.
Tuy nhiên, khi một cô nhân viên đến rồi cầm lấy tấm séc mà Linh Nhi đưa cho, một cảnh tượng khiến người ta vô cùng sốc đã xuất hiện. Cô nhân viên đó giống như nhìn thấy thứ gì vô cùng khủng khiếp, hai chân run sợ không kìm được mà quỵ xuống. Giọng nói tràn đầy sự kính cẩn:
“ Thưa...thưa quý cô, tôi...tôi sẽ đi gọi ông chủ ngay. Xin quý cô chờ một lát.”
Nói xong, bọn họ chỉ thấy cô gái đó nhanh chân chạy thẳng vào trong phòng. Để lại cho cả Nguyệt Sương cùng với Thanh Tuyết sự nghi hoặc khó hiểu.
“ Có chuyện gì vậy? Tại sao bọn họ lại sợ hãi như này? Hay là thân phận cô ấy bị phát giác rồi?” Nguyệt Sương cau mày hỏi.
Thanh Tuyết nghe thấy câu này, cô chỉ nhìn Linh Nhi rồi lắc đầu nói:
“ Cũng không hẳn, cô ấy vô cùng thần bí trong mắt người ngoài. Thế nên chuyện lộ thân phận là điều không thể.”
Tuy nhiên, nhớ đến chuyện ban nãy, có một thứ mà cô nhìn thấy vô cùng quen. Thế nên cô mới cố gắng suy nghĩ...
Nguyệt Sương thấy Thanh Tuyết suy nghĩ, cô chỉ mỉm cười rồi thở dài.
Đột nhiên, khuôn mặt Thanh Tuyết giống như tìm được câu trả lời, nói với Nguyệt Sương:
“ À, tôi hiểu rồi. Tấm séc đó, chính xác là nó.”
Nguyệt Sương nghe đến đây, cô cũng gật đầu rồi kêu:
“ Đúng, tấm séc màu đen đó...Nó khác gì tấm séc thường sao?”
Thanh Tuyết thấy Nguyệt Sương không hiểu ý của cô, thế nên kiên nhẫn giải thích:
“ Cô không biết thì cũng phải. Tấm séc bình thường chỉ có màu trắng. Tuy nhiên, những người có quyền lực tối cao trong quân đội, hơn nữa, phải có mối quan hệ với tất cả các doanh nghiệp trên toàn thế giới thì mới có thể sở hữu tấm séc màu đen này. Mà điều đáng sợ hơn, tôi nghe nói chỉ có duy nhất một người sở hữu chúng.”
Nói xong, Thanh Tuyết còn cười một cách bất đắc dĩ, nói:
“ Đấy còn chưa phải tất cả. Tấm séc này khi được rút ra, nếu không thỏa mãn được yêu cầu của cô ấy thì chẳng khác nào là đang chọc vào quân đội cả. Thế nên cô ấy mới tỏ vẻ hoảng sợ như kia.”
Nghe đến đây, Nguyệt Sương hít một hơi khí lạnh. Linh Nhi khủng bố đến mức nào chứ. Điều động quân đội, quen biết với mọi doanh nhân,... thực sự đang tồn tại trước mặt cô ư. Lúc này, cô lại nhớ đến câu nói của Lâm Thần dành cho bọn cô:
“ Linh Nhi rất đáng sợ. Các em đừng nên xảy ra xung đột với cô ấy nha. Nếu có chuyện gì, hãy mau báo cho anh biết.”
Lúc đó, dáng vẻ của anh ấy vô cùng nghiêm trọng, giống như đang cảnh báo các cô vậy. Cho đến bây giờ, cô mới hiểu “một chút” về thân thế Linh Nhi.
Nhờ tấm séc đó, Linh Nhi dễ dàng mua được cửa hàng này. Khi mua xong, cô nhìn Thanh Tuyết với Nguyệt Sương đang sợ hãi đứng đó, giọng nói có chút khó hiểu:
“ Tôi mua cửa hàng này rồi, các cô không cần phải đứng ngoài xem nữa.”
Nghe thấy câu nói này, Nguyệt Sương có chút khó hiểu, hỏi:
“ Chẳng lẽ...cô mua là vì không muốn hai chúng tôi đứng ngoài ư?”
Linh Nhi nghe vậy, cau mày nói:
“ Đúng vậy chứ sao?”
Đúng là hết nói nổi. Chỉ vì như vậy mà mua cả cửa hàng thì đúng là cách tiêu tiền của người giàu rồi. Mà đây là cửa hàng to nhất trong khu thương mại, giá trị ít cũng phải trăm tỷ. Thế mà chỉ vài phút là mua... Thật sự đúng là chỉ biết ước ao mà.
Hai cô cũng là đại tiểu thư, cũng có tiền. Tuy nhiên để như Linh Nhi, mua chỉ vì lý do này thì đúng là không thể làm được. Cả hai chỉ biết cười khổ nhìn nhau.
Đáng sợ hơn, có những món đồ phải xếp hàng mua, Linh Nhi cũng dùng tiền mua đứt cả cái cửa hàng đấy luôn. Điều này khiến cho những người xung quanh đều chỉ biết ước ao ngưỡng mộ.
Nếu không phải hai cô ngăn cản Linh Nhi thì có lẽ cả cái khu trung tâm này đã thuộc về tay Linh Nhi rồi.
Buổi tối đến rất nhanh, giống như một cái chợp mắt, Tiểu Ngọc tỉnh dậy trên chiếc giường của mình. Hai tay vớ lấy cái đồng hồ, xem một chút rồi nói:
“ 6 giờ tối rồi sao... Mình phải dậy thôi...”
Nói xong, cô ngáp một cái rồi ngồi dậy, đi vào phòng tắm giống như bao ngày.
Đột nhiên, khi cô vừa tắm xong, đang sấy khô mái tóc thì tiếng chuông cửa bỗng vang lên. Cô cũng dừng lại động tác, từ từ chạy đến cửa ra vào rồi mở cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đập vào mắt cô đó chính là Linh Nhi, Nguyệt Sương cùng với Thanh Tuyết... Tiểu Ngọc không kìm nổi nở một nụ cười, nói:
“ Mời vào...”
Sau khi vào nhà, Nguyệt Sương mới mỉm cười, cầm lấy một túi bóng rồi nói:
“ Chúng ta cần phải trang trí căn phòng để chào đón anh ấy.”
Ngay khi nói như vậy, Linh Nhi ở một bên hỏi lại:
“ Có cần tôi gọi người không? Mấy công việc này chúng ta không cần động tay cũng được..”
Tuy nhiên, lúc này Nguyệt Sương lại lắc đầu giải thích:
“ Không cần đâu! Nếu chúng ta tự tay làm, chắc chắn anh ấy sẽ rất vui.”
Tiểu Ngọc, Thanh Tuyết đều gật đầu. Điều này khiến cho Linh Nhi cũng nở một nụ cười hiếm hoi, nói với giọng nhẹ nhàng:
“ Xin lỗi...là tôi đường đột. Chúng ta hãy cũng trang trí căn phòng để chào mừng anh ấy nào.”
Thấy Linh Nhi hào hứng như vậy, cả bốn người bắt đầu làm. Cả tối đó, trong căn phòng lúc nào cũng tràn đầy âm thanh tươi cười của các mỹ nữ...
23h55p ngày 18/11/xxx
Lâm Thần trên đường trở về nhà. Cậu không biết ngày mai là ngày gì mà các cô gái đó đều muốn cậu nghỉ một ngày. Thế nên, để chuẩn bị thì cậu đã cố gắng làm xong trong ngày hôm nay.
Các cô gái chung sống được với nhau, cậu cảm thấy rất vui. Tuy rằng cậu khá mệt để có thể “làm thỏa mãn” được từng cô, thế nhưng đối với cậu, chỉ cần như vậy là cậu cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
Đi đến nhà trước cửa nhà, thấy đèn không sáng. Cậu tưởng là mọi người đều đã ngủ, thế nên cũng chẳng nghĩ gì nhiều, hai tay mở cửa bước vào.
Tuy nhiên, ngay khi vào, ánh đèn đột nhiên bật lên. Bốn thân ảnh đã đứng ngay ngắn trước cửa, ánh mắt ngọt ngào nhìn Lâm Thần.
Chưa hết, cả bốn cô gái đều mặc đồ giống nhau, cách ăn mặc y hệt nhau, đều là bộ váy ngắn màu trắng cùng với chiếc nơ cài ở mái tóc trông vô cùng dễ thương.
Nguyệt Sương cùng với Tiểu Ngọc đều tỏ ra ngọt ngào, vẻ mặt vui cười nhìn cậu. Duy chỉ có Thanh Tuyết và Linh Nhi là có chút mắc cỡ, thậm chí là đỏ mặt.
“Mừng anh trai trở về...” Nguyệt Sương cùng với Tiểu Ngọc ngọt ngào đồng thanh nói.
Sau đó vài giây, Thanh Tuyết cùng với Linh Nhi mới cố gắng khắc chế sự xấu hổ trong lòng, từ từ mở miệng lắp bắp:
“ Mừng...mừng anh trở về”
Lâm Thần nhìn thấy cảnh tượng này, cậu giống như không tiếp thu được toàn bộ sự việc, ánh mắt ngơ ngác nói:
“ Đây...đây là...”
Tiểu Ngọc cùng với Nguyệt Sương rất nhanh đã dìu Lâm Thần đi vào trong nhà, vẻ mặt cười cười nói:
“ Anh không biết hôm nay là ngày của anh sao?”
Lâm Thần: “Ngày của anh???”
Tiểu Ngọc: “ Đúng vậy!!! Ngày của anh đó. Chúng em đã chuẩn bị vô số món quà để chào mừng anh.”
Tiễn Lâm Thần vào trong phòng, hai cô đóng cửa lại để cho Lâm Thần một mình đi vào.
Sau khi cậu đi vào, đập vào mắt cậu là căn phòng đã được trang trí tỉ mỉ. Căn phòng có chút đơn giản lúc này lại tràn ngập màu sắc. Trên tường, vô số hình ảnh đẹp được trưng bày. Đa số đều là ảnh Linh Nhi, Nguyệt Sương, Thanh Tuyết, Tiểu Ngọc, Ngọc Băng, thậm chí có cả Lily và Tô Nhan chơi đùa cùng nhau. Trên mặt của ai cũng vui cười như hoa, nó khiến cho trái tim cậu vô cùng ấm áp.
Thấy trên giường có một bộ đồ được sắp xếp ngay ngắn, cậu mỉm cười cầm lấy chúng. Trên đó có một bức tâm thư, ghi rằng:
[ Hôm nay là ngày đặc biệt, chúng em không biết anh thích gì nên đã tự chọn một bộ. Anh mặc xem có hợp không ạ?]
Đọc đến đây, cậu mỉm cười, nghĩ đến Thanh Tuyết cùng với Linh Nhi vẻ mặt e thẹn đó, không biết tại sao cậu lại cảm thấy hai em ấy rất đáng yêu.
Sau khi thay bộ đồ xong, ngay khi mở cửa, người cậu gặp không phải là Tiểu Ngọc hay Nguyệt Sương, mà đó lại là Linh Nhi.
Lúc này, cái dáng vẻ lạnh lùng ngày xưa lại thay bằng bộ dáng e thẹn xấu hổ. Cô ấy nhìn thấy cậu, mặt càng đỏ hơn, thậm chí còn ôm vào người cậu, nói:
“ Em...em không dám để anh nhìn mặt em... Mặt em lúc này xấu lắm!!!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Thần đương nhiên không cho là vậy, biểu cảm đó mới là thứ cần có của một cô gái mới lớn. Thế nên, cậu mới tiện tay xoa đầu em ấy giống như Tiểu Ngọc, nói:
“ Không...không...em là cô gái xinh đẹp mà...”
Lúc này, Linh Nhi lại thay về cái biểu cảm lạnh lùng như bao ngày, tuy nhiên khuôn mặt có chút đỏ ửng, một tay nhẹ nhàng kéo cổ áo Lâm Thần, đầu cậu ấy cũng vì thế mà đến gần hơn. Sau đó...âm thanh mà ai nghe cũng phải đỏ mặt vang lên.
Khi môi của Linh Nhi rời đi, cô liếm môi mình một cái trông rất quyến rũ, vẻ mặt có chút thoả mãn, nói:
“ Anh là của em... đó là điều vĩnh viễn không thể thay đổi. Hôm nay, em cho anh được ở cùng những cô khác, nhưng cấm anh quên em.”
Lâm Thần thấy Linh Nhi lại bắt đầu muốn độc chiếm(Yandere), thậm chí, ánh mắt cô ấy đang lạnh dần. Điều này khiến cho cậu gật đầu, ôm chặt lấy em ấy, nói:
“ Từng người đều vô cùng quan trọng, kể cả em. Thế nên, em đừng lo lắng...”
Linh Nhi được ôm như vậy, cô cũng thỏa mãn dùng tay ôm lại Lâm Thần, ánh mắt mê đắm nói:
“ Em yêu anh, rất yêu anh...Không một ai có thể chia đôi chúng ta”
Hai người đang tình tứ trước cửa phòng, đột nhiên, một tiếng nói vang lên ngay cạnh.
“ Khụ...khụ...Bữa cơm đã chuẩn bị xong rồi.”
Người nói không ai khác chính là Thanh Tuyết, cô thấy Linh Nhi lâu đi ra quá, thế nên mới đi theo để nhắc nhở. Tuy nhiên, cô không ngờ là Linh Nhi lại “ăn vụng” trước như vậy. Thật là không công bằng... Cô cũng muốn được anh ấy ôm trong lòng.
Linh Nhi nghe thấy vậy, cô nhẹ nhàng buông tay, vẻ mặt lại quay về bộ dáng e thẹn ban nãy, mời gọi Lâm Thần:
“Anh...anh ra ăn cơm đi...chúng em đã chuẩn bị rất nhiều món chào đón anh về.”
Thanh Tuyết cũng chẳng muốn chờ thêm, hai tay ôm lấy cánh tay của Lâm Thần, vui vẻ nói:
“ Linh Nhi, cô xuống bếp cầm hộ tôi cái muỗng tôi để quên đó nha.”
Nói xong, không chờ Linh Nhi hồi đáp, Thanh Tuyết đã nhanh tay dẫn Lâm Thần đi.
Linh Nhi tuy rằng có chút khó chịu, tuy nhiên khi nghĩ về nụ hôn ngọt ngào vừa nãy, cô lại có chút thoải mái rồi từ từ đi đến gian bếp.
Thấy Linh Nhi đã rời đi, Thanh Tuyết nở một nụ cười mờ ám...
Trong lúc đi, đột nhiên Thanh Tuyết đứng lại, hai tay dúi dúi mắt, quỳ xuống đất kêu:
“ Bụi...bụi vô mắt em ...”
Lâm Thần đương nhiên tin sái cổ, cậu lo lắng ngồi xuống nhìn hai mắt em ấy, vẻ mặt lo lắng nói:
“ Để anh thổi bụi cho, em đừng lo lắng...”
Thanh Tuyết cũng vì thế mà gật đầu, xoay người lại để cho Lâm Thần thổi mắt.”
Tuy nhiên, chưa kịp thổi mắt, một thứ gì đó mềm mại lại tấn công môi của cậu. Lúc cậu tỉnh hồn thì Thanh Tuyết đã rời khỏi, vẻ mặt gian xảo liếm môi một cái rồi nói:
“ Ai bảo anh dám tình tứ với Linh Nhi mà không làm với em. Em phạt anh...”
Nói xong, Thanh Tuyết không chần chừ mà đứng dậy rời đi, để lại Lâm Thần đang ngồi đó cùng với vẻ mặt có chút ngơ ngác.
Tuy nhiên, rất nhanh cậu đã lấy lại tinh thần, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ dứng dậy đi theo. Đúng là mấy cô gái đang ghen mà, rất đáng sợ.
Bữa cơm đông đủ năm người, căn phòng trang trí đẹp mắt cùng với rất nhiều món ăn ngon đang đặt sẵn trên bàn. Điều kỳ lạ là tất cả những thứ này là những thứ cậu thích ăn.
Trông những cô gái đang vui vẻ đợi cậu ngồi vào, cậu không kìm lòng được lòng mình, xúc động nói:
“ Đây...tất cả những thứ này ...là làm vì anh ư?”
Cậu nói xong, chỉ thấy cả bốn người con gái đều gật đầu. Vẻ mặt cũng vô cùng hạnh phúc nói:
“ Chúc mừng ngày của anh...”
P/S: Còn một chương nữa, đêm sẽ up nha.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro