Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường
Ngoan ngoãn bất...
Nam thần chiến hữu
2024-09-10 10:35:07
Từng hơi thở, từng cử động của cả hai cô gái như muốn kích hoạt dục vọng của cậu lên cao nhất, từng xúc cảm lan tràn toàn thân, mùi hương thơm nồng nàn từ cơ thể, rồi còn cử chỉ vô cùng điệu nghệ...
Tất nhiên là tình trạng bình thường, đến cả cậu cũng rất khó có thể giữ bình tĩnh trong trường hợp này. Thử hỏi xem, hai em ấy xinh đẹp, yêu kiều như vậy, lại còn muốn chủ động thì làm gì có một nam nhân nào chịu nổi chứ. Nếu mà dám từ chối tình cảnh này thì khả năng cao người khác sẽ nói cậu vô cùng ngu ngốc, thậm chí là thái giám.
Thế nhưng, hai em ấy vừa làm ban nãy rồi, khi này mà làm nữa thì cậu sẽ chẳng còn sức mà gặp Nguyệt Lan mất. Hơn nữa, đây còn có tài xế, chẳng lẽ hai em ấy không ngại ngùng hay sao?
Tất nhiên, Nguyệt Sương dường như linh cảm được chuyện này, vậy nên, cô lại rót mật vào tai Lâm Thần những lời nói mang tính chất dụ hoặc:
“ Nếu anh đồng ý, em sẽ đuổi tên tài xế này ra, kính xe của em chỉ nhìn từ bên trong ra được thôi, anh có muốn...”
Tài xế đang lái cùng với vẻ mặt ngu ngơ đang không biết rằng mình sắp bị đuổi ra ngoài với một lý do vô cùng đau lòng.
Lâm Thần tất nhiên cũng rung động trước điều này, nhìn Nguyệt Sương tỏ ra yếu đuối như vậy, cậu không tự chủ nuốt nước bọt. Thật sự đây chính là đang dâng cá lên miệng mèo, bắt chú mèo phải ăn hay sao?
Nguyệt Sương cảm nhận được bàn tay Lâm Thần chạm vào hai bờ vai của mình, cô cảm thấy thân thể mình giống như có một dòng điện chạy qua cơ thể, toàn bộ sức lực đều bị rút cạn. Tuy nhiên, cô lại cảm thấy phấn khích vô cùng, thậm chí cô còn không tự chủ run rẩy cơ thể vì sung sướng.
Thế nhưng, điều này cũng khiến cô cảm thấy kỳ lạ, anh ấy chủ động như vậy từ bao giờ...chẳng lẽ...
Tất cả nghi hoặc của cô rất nhanh đã được giải đáp, Lâm Thần dùng lực nhẹ tách cô cùng với Tiểu Ngọc ra, sau đó, anh ấy ngồi dậy, lấy chiếc khăn trong túi lau lau vết son trên cổ, nghiêm túc nói:
“ Các em đừng nghịch ngợm nữa, tài xế vẫn ở đằng trước, chúng ta cũng sắp đến nơi rồi. Làm như vậy cũng không tốt đâu.”
Lời nói có chút nghiêm khắc cùng với bất mãn khiến cho Nguyệt Sương cùng với Tiểu Ngọc ngay lập tức không dám làm ra hành động gì. Thực ra, mặc dù các cô luôn ép buộc Lâm Thần, thậm chí không từ thủ đoạn nhưng suy cho cùng là cả hai cô đều muốn sự quan tâm của Lâm Thần.
Nếu Lâm Thần ghét bỏ cô, chắc chắn đó sẽ là điều khủng khiếp nhất trên cõi đời này. Cả trái tim, thân thể của hai cô hiện tại đều thuộc về Lâm Thần, không bao giờ lìa xa.
Nhìn hai cô em gái tự dưng trở nên ngoan ngoãn lạ thường, cậu cũng có chút bất ngờ. Thế nhưng, hiện tại cậu cũng không có tâm trạng để tìm hiểu, bởi vì trong đầu cậu đang suy nghĩ đủ thứ, vì vậy, cậu chẳng hề nói một câu nào nữa, ngoảnh đầu ra cửa sổ trông vô cùng phiêu lãng.
Tuy nhiên, chính vì hành động có chút vô tri của Lâm Thần lại khiến cho chính hai em ấy hiểu lầm. Bởi vì các cô ấy đã quen với việc Lâm Thần vô cùng chiều chuộng hai người, thế nên khi Lâm Thần quay mặt làm ngơ như vậy, các cô cảm thấy vô cùng lo sợ.
“ Chẳng lẽ...anh ấy đang giận mình.” Đó là suy nghĩ của hai cô gái hiện tại.
Tiểu Ngọc tỏ ra hoảng sợ, vẻ mặt tái mét muốn ôm lấy Lâm Thần xin lỗi, thế nhưng tay chưa giơ được một nửa đã bị Nguyệt Sương giữ chặt lại, vẻ mặt nghiêm túc thì thầm:
“ Chúng ta không nên làm anh ấy giận thêm, em hiểu chứ? Có lẽ anh ấy rất coi trọng buổi gặp mặt này nên mới khắt khe với chúng ta như vậy? Em hãy tin chị, chỉ cần chờ anh ấy nguôi giận, em với chị sẽ cố gắng xin lỗi anh ấy!”
Tiểu Ngọc nghe vậy, mặc dù trong lòng đầy bất an nhưng khi nhìn ánh mắt có chút ẩn ý của Lâm Thần, cô không đành lòng mà gật đầu đồng ý.
Chiếc xe chạy bon bon trên mặt đường, rất nhanh đã vào thành phố quen thuộc đó, đi qua một số ngõ ngách, một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ xuất hiện.
Tiểu Ngọc tất nhiên chưa bao giờ đến đây, vậy nên, khi nhìn thấy toà cung điện to lớn như thế, cô mắt chữ a mồm chữ o nhìn không chợp mắt khiến cho Nguyệt Sương không tự chủ mà cười mỉm.
Tiểu Ngọc bắt đầu hỏi vô số câu hỏi ngây ngô. Chiếc đèn kia sao đẹp thế, chị mua nó ở chợ nào vậy? Rồi còn khu vườn này em trồng khoai được không? Tại sao bức tượng đá kia lại phun nước được... Toàn là những câu hỏi vô tri nhưng Nguyệt Sương lại chẳng hề có chút tức giận, thậm chí còn tận tình chỉ rõ từng chi tiết.
Hỏi một thôi một hồi, Tiểu Ngọc như được khai sáng, vẻ mặt cô háo hức tận cùng, thậm chí, cô còn không ngần ngại mà đề nghị với Nguyệt Sương:
“ Chị... em có thể ở chỗ này với chị được không?”
Nguyệt Sương nghe vậy, vẻ mặt cô ban đầu khá bất ngờ, sau đó cô nở nụ cười vô cùng tươi đẹp, ngọt ngào nói:
“ Được chứ em, chúng ta sẽ sống tại đây thật hạnh phúc!”
Nói ngọt ngào nhưng Nguyệt Sương lại có một ý đồ khác, cô bí mật nở nụ cười vô cùng ẩn ý đối với Tiểu Ngọc, ánh mắt như có như không nhìn Lâm Thần.
“ Anh yêu... nếu ở cùng em thì chắc chắn anh sẽ không bao giờ chạy thoát được khỏi em đâu???”
Tất nhiên là tình trạng bình thường, đến cả cậu cũng rất khó có thể giữ bình tĩnh trong trường hợp này. Thử hỏi xem, hai em ấy xinh đẹp, yêu kiều như vậy, lại còn muốn chủ động thì làm gì có một nam nhân nào chịu nổi chứ. Nếu mà dám từ chối tình cảnh này thì khả năng cao người khác sẽ nói cậu vô cùng ngu ngốc, thậm chí là thái giám.
Thế nhưng, hai em ấy vừa làm ban nãy rồi, khi này mà làm nữa thì cậu sẽ chẳng còn sức mà gặp Nguyệt Lan mất. Hơn nữa, đây còn có tài xế, chẳng lẽ hai em ấy không ngại ngùng hay sao?
Tất nhiên, Nguyệt Sương dường như linh cảm được chuyện này, vậy nên, cô lại rót mật vào tai Lâm Thần những lời nói mang tính chất dụ hoặc:
“ Nếu anh đồng ý, em sẽ đuổi tên tài xế này ra, kính xe của em chỉ nhìn từ bên trong ra được thôi, anh có muốn...”
Tài xế đang lái cùng với vẻ mặt ngu ngơ đang không biết rằng mình sắp bị đuổi ra ngoài với một lý do vô cùng đau lòng.
Lâm Thần tất nhiên cũng rung động trước điều này, nhìn Nguyệt Sương tỏ ra yếu đuối như vậy, cậu không tự chủ nuốt nước bọt. Thật sự đây chính là đang dâng cá lên miệng mèo, bắt chú mèo phải ăn hay sao?
Nguyệt Sương cảm nhận được bàn tay Lâm Thần chạm vào hai bờ vai của mình, cô cảm thấy thân thể mình giống như có một dòng điện chạy qua cơ thể, toàn bộ sức lực đều bị rút cạn. Tuy nhiên, cô lại cảm thấy phấn khích vô cùng, thậm chí cô còn không tự chủ run rẩy cơ thể vì sung sướng.
Thế nhưng, điều này cũng khiến cô cảm thấy kỳ lạ, anh ấy chủ động như vậy từ bao giờ...chẳng lẽ...
Tất cả nghi hoặc của cô rất nhanh đã được giải đáp, Lâm Thần dùng lực nhẹ tách cô cùng với Tiểu Ngọc ra, sau đó, anh ấy ngồi dậy, lấy chiếc khăn trong túi lau lau vết son trên cổ, nghiêm túc nói:
“ Các em đừng nghịch ngợm nữa, tài xế vẫn ở đằng trước, chúng ta cũng sắp đến nơi rồi. Làm như vậy cũng không tốt đâu.”
Lời nói có chút nghiêm khắc cùng với bất mãn khiến cho Nguyệt Sương cùng với Tiểu Ngọc ngay lập tức không dám làm ra hành động gì. Thực ra, mặc dù các cô luôn ép buộc Lâm Thần, thậm chí không từ thủ đoạn nhưng suy cho cùng là cả hai cô đều muốn sự quan tâm của Lâm Thần.
Nếu Lâm Thần ghét bỏ cô, chắc chắn đó sẽ là điều khủng khiếp nhất trên cõi đời này. Cả trái tim, thân thể của hai cô hiện tại đều thuộc về Lâm Thần, không bao giờ lìa xa.
Nhìn hai cô em gái tự dưng trở nên ngoan ngoãn lạ thường, cậu cũng có chút bất ngờ. Thế nhưng, hiện tại cậu cũng không có tâm trạng để tìm hiểu, bởi vì trong đầu cậu đang suy nghĩ đủ thứ, vì vậy, cậu chẳng hề nói một câu nào nữa, ngoảnh đầu ra cửa sổ trông vô cùng phiêu lãng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy nhiên, chính vì hành động có chút vô tri của Lâm Thần lại khiến cho chính hai em ấy hiểu lầm. Bởi vì các cô ấy đã quen với việc Lâm Thần vô cùng chiều chuộng hai người, thế nên khi Lâm Thần quay mặt làm ngơ như vậy, các cô cảm thấy vô cùng lo sợ.
“ Chẳng lẽ...anh ấy đang giận mình.” Đó là suy nghĩ của hai cô gái hiện tại.
Tiểu Ngọc tỏ ra hoảng sợ, vẻ mặt tái mét muốn ôm lấy Lâm Thần xin lỗi, thế nhưng tay chưa giơ được một nửa đã bị Nguyệt Sương giữ chặt lại, vẻ mặt nghiêm túc thì thầm:
“ Chúng ta không nên làm anh ấy giận thêm, em hiểu chứ? Có lẽ anh ấy rất coi trọng buổi gặp mặt này nên mới khắt khe với chúng ta như vậy? Em hãy tin chị, chỉ cần chờ anh ấy nguôi giận, em với chị sẽ cố gắng xin lỗi anh ấy!”
Tiểu Ngọc nghe vậy, mặc dù trong lòng đầy bất an nhưng khi nhìn ánh mắt có chút ẩn ý của Lâm Thần, cô không đành lòng mà gật đầu đồng ý.
Chiếc xe chạy bon bon trên mặt đường, rất nhanh đã vào thành phố quen thuộc đó, đi qua một số ngõ ngách, một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ xuất hiện.
Tiểu Ngọc tất nhiên chưa bao giờ đến đây, vậy nên, khi nhìn thấy toà cung điện to lớn như thế, cô mắt chữ a mồm chữ o nhìn không chợp mắt khiến cho Nguyệt Sương không tự chủ mà cười mỉm.
Tiểu Ngọc bắt đầu hỏi vô số câu hỏi ngây ngô. Chiếc đèn kia sao đẹp thế, chị mua nó ở chợ nào vậy? Rồi còn khu vườn này em trồng khoai được không? Tại sao bức tượng đá kia lại phun nước được... Toàn là những câu hỏi vô tri nhưng Nguyệt Sương lại chẳng hề có chút tức giận, thậm chí còn tận tình chỉ rõ từng chi tiết.
Hỏi một thôi một hồi, Tiểu Ngọc như được khai sáng, vẻ mặt cô háo hức tận cùng, thậm chí, cô còn không ngần ngại mà đề nghị với Nguyệt Sương:
“ Chị... em có thể ở chỗ này với chị được không?”
Nguyệt Sương nghe vậy, vẻ mặt cô ban đầu khá bất ngờ, sau đó cô nở nụ cười vô cùng tươi đẹp, ngọt ngào nói:
“ Được chứ em, chúng ta sẽ sống tại đây thật hạnh phúc!”
Nói ngọt ngào nhưng Nguyệt Sương lại có một ý đồ khác, cô bí mật nở nụ cười vô cùng ẩn ý đối với Tiểu Ngọc, ánh mắt như có như không nhìn Lâm Thần.
“ Anh yêu... nếu ở cùng em thì chắc chắn anh sẽ không bao giờ chạy thoát được khỏi em đâu???”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro