Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường
Ngủ chung
Nam thần chiến hữu
2024-09-10 10:35:07
Lời tác giả :Chương mới nhất được 50 view thì mình sẽ ra thêm chương nha, mong các độc giả ủng hộ. Vd như chương này được 50 view thì hôm đó sẽ ra chương tiếp theo.
Mình cũng đang cố gắng trùng tu lại các chương đầu, các độc giả có thể đọc lại để hiểu thêm một chút nha @@
Lâm Thần tuy đầu rất đau nhưng tâm trí cậu lại không để ý tới việc đó, cái cậu run sợ là cậu vừa làm trò “đồi bại” với Linh Nhi. Cậu từ nhỏ đã được giáo dục cực kỳ kỹ lưỡng, thậm chí trong thâm tâm của cậu còn khẳng định mình sẽ không như mấy người xấu chỉ biết ức hiếp nữ giới. Tuy nhiên, bằng một cách thần kỳ nào đó mà cậu lại làm một trò cực kỳ đáng sợ như vậy. Cậu không hề nhớ tại sao mình lại làm vậy, cậu chỉ nhớ mang máng là khi Linh Nhi đè cậu xuống thì dường như thân thể cậu càng ngày càng nóng, nóng đến mức mà từ đó cậu không còn nhớ gì nữa...
Sự việc cậu có cảm giác không đơn giản, tuy nhiên cậu lại không hề nghĩ nhiều bởi vì hiện tại cậu cảm thấy mình rất có lỗi. Nhìn Linh Nhi giống như nằm bất động trên ghế, cậu lại có cảm giác giống như mình là tội phạm nguy hiểm vậy.
Sự giày vò tâm trí khiến cho Lâm Thần không suy nghĩ sâu sa, cậu rất nhanh đã thay xong bộ áo quần rồi từ từ đi đến Linh Nhi đang nhắm mắt.
Nhìn xung quanh ghế toàn là quần áo lộn xộn, cậu nhanh chóng nhặt chúng lên rồi gập gọn lại, riêng chiếc áo nhỏ nhỏ xinh xinh ở phía kia thì tay cậu lại cực kỳ run rẩy, ánh mắt cậu không dám nhìn nhiều, cậu chỉ còn cách nhắm mắt và cầm rồi nhanh chóng đặt chúng vào trong đám áo đó. Tuy sự việc chỉ xảy ra vài giây nhưng hơi ấm cùng hương thơm tỏa nhè nhẹ từ chiếc áo đó cũng khiến cậu suýt nữa không thể bình tĩnh.
Nhìn Linh Nhi nhắm mắt lại, cậu từ từ đi đến rồi nhẹ nhàng bế cô ấy lên. Ngủ ở đây sẽ khiến cho cô ấy bị cảm lạnh mất, với cả ghế này rất dễ ngã xuống đất. Cậu hiện tại coi Linh Nhi giống như một cô em gái bé bỏng hơn là một tiểu thư cực kỳ đáng sợ. Linh Nhi khi được cậu bế lên thì có vẻ như cô ấy thoải mái hơn rất nhiều. Ánh mắt của Lâm Thần nhìn Linh Nhi chỉ có sự nhu tình và thương xót. Có vẻ như cậu đang cố gắng đền bù thật nhiều cho cô ấy.
Rất may là có một chiếc giường mềm gần đó, cậu nhanh chóng đưa Linh Nhi vào rồi đắp chăn cho cô ấy, sau khi Linh Nhi yên lòng ngủ thì cậu mới xoay người. Tuy nhiên, ngay vừa khi cậu xoay người thì có một bàn tay đã kéo vạt áo cậu. Điều này làm cho Lâm Thần hoảng hốt ngoảnh lại.
Linh Nhi mở mắt khiến cho tâm trạng Lâm Thần trở nên lo sợ bất an, cậu không biết mình nên nói như thế nào khi mà cậu đã làm trò đồi bại như vậy. Linh Nhi hiện tại trông có vẻ yếu ớt hơn bao giờ hết, tuy vẻ mặt cô ấy có chút lạnh lùng nhưng dường như cậu có thể cảm nhận được bàn tay cô ấy đang run run. Lâm Thần chưa kịp nói gì thì Linh Nhi đã nói một cách yếu ớt:
-Em sợ một mình, anh có thể ngủ cùng em được không???
Lâm Thần nghe vậy, cậu chỉ biết nắm tay run run cùa Linh Nhi rồi cố gắng xoa dịu nói:
-Đừng sợ, tôi hứa sẽ không chạy đâu. Cô hãy ngủ cho khỏe...
Rất nhanh, cậu cảm nhận có điều gì đó không đúng. Đúng lúc này đây, cảnh tượng trước mắt làm cho cậu cực kỳ hốt hoảng, nó làm cho cậu tự phản xạ mà ôm lấy Linh Nhi, cậu dùng tay xoa xoa lưng cô ấy rồi nhẹ nhàng an ủi:
-Được rồi, tôi đồng ý là được. Cô đừng như vậy...
Cảnh tượng vừa rồi chính là cậu thấy có hạt nước nhỏ chảy từ mắt của Linh Nhi. Cậu làm trò đồi bại đã đành, hiện tại còn khiến cô ấy rơi lệ, đó là điều không thể chấp nhận được. Vì vậy nên cậu mới bất chấp làm như vậy...
Linh Nhi với vẻ mặt xinh đẹp tuyệt đỉnh, cô cũng ôm lấy vai Lâm Thần rồi nhắm mắt nói nhẹ:
-Anh nằm xuống đi...
Tuy Linh Nhi nói như vậy nhưng miệng cô ấy lại nở nụ cười. Cô biết là anh ấy là người dám làm dám chịu, tuy nhiên, cô không thể ngờ là anh ấy lại tận tình như vậy. Từng cử chỉ, ánh mắt, hành động đều gõ vào tâm trí cô. Cảm giác được anh ấy bế lên, rồi xoa đầu cô, tận tình chu đáo như vậy thì có ai làm được. Với cả cảm giác được bế đó khiến cho cô cực kỳ hạnh phúc và dễ chịu. Làm sao có ai chịu được cái cảm giác đó chứ.
Nhìn Lâm Thần giống như đang cực kỳ hối lỗi, tâm hồn cô chỉ còn muốn nhiều hơn thể. Đúng vậy! Anh ấy phải mắc nợ mình thật nhiều, thật thật nhiều, nhiều đến nỗi anh ấy phải dùng cả đời để có thể trả hết được.
Lâm Thần không dám dị nghị gì, cậu cũng cố gắng vui vẻ nằm cạnh Linh Nhi. Chưa bao giờ cậu lại nằm trên giường một cô gái như vậy ngoài em gái cậu. Nó làm cho cậu run rẩy và không dám nhìn thẳng mặt Linh Nhi.
Đương nhiên là Linh Nhi làm gì để yên như vậy. Cô lấy chăn đắp cho cả cô lẫn Lâm Thần. Lâm Thần không dám cựa quậy, cậu ngoảnh mặt lên trời rồi nhắm mắt , giống như không hề quan tâm đến Linh Nhi sẽ làm điều xấu xa gì.
Linh Nhi càng thế thì lại càng kích thích lòng hiếu thắng của cô. Cô chui vào trong trăn, lấy tay của anh ấy rồi ôm . Đương nhiên cảm giác thiên đường này như là một đại thử thách dành cho cậu, nhất là khi cậu cảm giác ấm áp và mềm mại đến cực điểm. Lâm Thần chỉ biết cắn chặt răng chịu đựng, cô nàng này thực sự muốn làm khó cậu mà.
Tuy nhiên, Linh Nhi lại coi thường chính Lâm Thần. Sau khi cô vừa ôm vừa mút ngón tay ánh ấy thì thực sự cảm giác buồn ngủ đến cực độ truyền đến. Quá thoải mái, quá dễ chịu, mùi hương nam tính của Lâm Thần cùng với bàn tay cứng cáp khiến cho Linh Nhi dễ chịu vô cùng. Nó dễ chịu tới nỗi mà cô ngủ quên từ lúc nào không hay.
P/S: Đạt 50 lượt xem sẽ ra chương mới nha các độc giả.
Mình cũng đang cố gắng trùng tu lại các chương đầu, các độc giả có thể đọc lại để hiểu thêm một chút nha @@
Lâm Thần tuy đầu rất đau nhưng tâm trí cậu lại không để ý tới việc đó, cái cậu run sợ là cậu vừa làm trò “đồi bại” với Linh Nhi. Cậu từ nhỏ đã được giáo dục cực kỳ kỹ lưỡng, thậm chí trong thâm tâm của cậu còn khẳng định mình sẽ không như mấy người xấu chỉ biết ức hiếp nữ giới. Tuy nhiên, bằng một cách thần kỳ nào đó mà cậu lại làm một trò cực kỳ đáng sợ như vậy. Cậu không hề nhớ tại sao mình lại làm vậy, cậu chỉ nhớ mang máng là khi Linh Nhi đè cậu xuống thì dường như thân thể cậu càng ngày càng nóng, nóng đến mức mà từ đó cậu không còn nhớ gì nữa...
Sự việc cậu có cảm giác không đơn giản, tuy nhiên cậu lại không hề nghĩ nhiều bởi vì hiện tại cậu cảm thấy mình rất có lỗi. Nhìn Linh Nhi giống như nằm bất động trên ghế, cậu lại có cảm giác giống như mình là tội phạm nguy hiểm vậy.
Sự giày vò tâm trí khiến cho Lâm Thần không suy nghĩ sâu sa, cậu rất nhanh đã thay xong bộ áo quần rồi từ từ đi đến Linh Nhi đang nhắm mắt.
Nhìn xung quanh ghế toàn là quần áo lộn xộn, cậu nhanh chóng nhặt chúng lên rồi gập gọn lại, riêng chiếc áo nhỏ nhỏ xinh xinh ở phía kia thì tay cậu lại cực kỳ run rẩy, ánh mắt cậu không dám nhìn nhiều, cậu chỉ còn cách nhắm mắt và cầm rồi nhanh chóng đặt chúng vào trong đám áo đó. Tuy sự việc chỉ xảy ra vài giây nhưng hơi ấm cùng hương thơm tỏa nhè nhẹ từ chiếc áo đó cũng khiến cậu suýt nữa không thể bình tĩnh.
Nhìn Linh Nhi nhắm mắt lại, cậu từ từ đi đến rồi nhẹ nhàng bế cô ấy lên. Ngủ ở đây sẽ khiến cho cô ấy bị cảm lạnh mất, với cả ghế này rất dễ ngã xuống đất. Cậu hiện tại coi Linh Nhi giống như một cô em gái bé bỏng hơn là một tiểu thư cực kỳ đáng sợ. Linh Nhi khi được cậu bế lên thì có vẻ như cô ấy thoải mái hơn rất nhiều. Ánh mắt của Lâm Thần nhìn Linh Nhi chỉ có sự nhu tình và thương xót. Có vẻ như cậu đang cố gắng đền bù thật nhiều cho cô ấy.
Rất may là có một chiếc giường mềm gần đó, cậu nhanh chóng đưa Linh Nhi vào rồi đắp chăn cho cô ấy, sau khi Linh Nhi yên lòng ngủ thì cậu mới xoay người. Tuy nhiên, ngay vừa khi cậu xoay người thì có một bàn tay đã kéo vạt áo cậu. Điều này làm cho Lâm Thần hoảng hốt ngoảnh lại.
Linh Nhi mở mắt khiến cho tâm trạng Lâm Thần trở nên lo sợ bất an, cậu không biết mình nên nói như thế nào khi mà cậu đã làm trò đồi bại như vậy. Linh Nhi hiện tại trông có vẻ yếu ớt hơn bao giờ hết, tuy vẻ mặt cô ấy có chút lạnh lùng nhưng dường như cậu có thể cảm nhận được bàn tay cô ấy đang run run. Lâm Thần chưa kịp nói gì thì Linh Nhi đã nói một cách yếu ớt:
-Em sợ một mình, anh có thể ngủ cùng em được không???
Lâm Thần nghe vậy, cậu chỉ biết nắm tay run run cùa Linh Nhi rồi cố gắng xoa dịu nói:
-Đừng sợ, tôi hứa sẽ không chạy đâu. Cô hãy ngủ cho khỏe...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rất nhanh, cậu cảm nhận có điều gì đó không đúng. Đúng lúc này đây, cảnh tượng trước mắt làm cho cậu cực kỳ hốt hoảng, nó làm cho cậu tự phản xạ mà ôm lấy Linh Nhi, cậu dùng tay xoa xoa lưng cô ấy rồi nhẹ nhàng an ủi:
-Được rồi, tôi đồng ý là được. Cô đừng như vậy...
Cảnh tượng vừa rồi chính là cậu thấy có hạt nước nhỏ chảy từ mắt của Linh Nhi. Cậu làm trò đồi bại đã đành, hiện tại còn khiến cô ấy rơi lệ, đó là điều không thể chấp nhận được. Vì vậy nên cậu mới bất chấp làm như vậy...
Linh Nhi với vẻ mặt xinh đẹp tuyệt đỉnh, cô cũng ôm lấy vai Lâm Thần rồi nhắm mắt nói nhẹ:
-Anh nằm xuống đi...
Tuy Linh Nhi nói như vậy nhưng miệng cô ấy lại nở nụ cười. Cô biết là anh ấy là người dám làm dám chịu, tuy nhiên, cô không thể ngờ là anh ấy lại tận tình như vậy. Từng cử chỉ, ánh mắt, hành động đều gõ vào tâm trí cô. Cảm giác được anh ấy bế lên, rồi xoa đầu cô, tận tình chu đáo như vậy thì có ai làm được. Với cả cảm giác được bế đó khiến cho cô cực kỳ hạnh phúc và dễ chịu. Làm sao có ai chịu được cái cảm giác đó chứ.
Nhìn Lâm Thần giống như đang cực kỳ hối lỗi, tâm hồn cô chỉ còn muốn nhiều hơn thể. Đúng vậy! Anh ấy phải mắc nợ mình thật nhiều, thật thật nhiều, nhiều đến nỗi anh ấy phải dùng cả đời để có thể trả hết được.
Lâm Thần không dám dị nghị gì, cậu cũng cố gắng vui vẻ nằm cạnh Linh Nhi. Chưa bao giờ cậu lại nằm trên giường một cô gái như vậy ngoài em gái cậu. Nó làm cho cậu run rẩy và không dám nhìn thẳng mặt Linh Nhi.
Đương nhiên là Linh Nhi làm gì để yên như vậy. Cô lấy chăn đắp cho cả cô lẫn Lâm Thần. Lâm Thần không dám cựa quậy, cậu ngoảnh mặt lên trời rồi nhắm mắt , giống như không hề quan tâm đến Linh Nhi sẽ làm điều xấu xa gì.
Linh Nhi càng thế thì lại càng kích thích lòng hiếu thắng của cô. Cô chui vào trong trăn, lấy tay của anh ấy rồi ôm . Đương nhiên cảm giác thiên đường này như là một đại thử thách dành cho cậu, nhất là khi cậu cảm giác ấm áp và mềm mại đến cực điểm. Lâm Thần chỉ biết cắn chặt răng chịu đựng, cô nàng này thực sự muốn làm khó cậu mà.
Tuy nhiên, Linh Nhi lại coi thường chính Lâm Thần. Sau khi cô vừa ôm vừa mút ngón tay ánh ấy thì thực sự cảm giác buồn ngủ đến cực độ truyền đến. Quá thoải mái, quá dễ chịu, mùi hương nam tính của Lâm Thần cùng với bàn tay cứng cáp khiến cho Linh Nhi dễ chịu vô cùng. Nó dễ chịu tới nỗi mà cô ngủ quên từ lúc nào không hay.
P/S: Đạt 50 lượt xem sẽ ra chương mới nha các độc giả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro