Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường
Quán rượu của L...
Nam thần chiến hữu
2024-09-10 10:35:07
Lâm Thần ở trong xe, cậu lúc này không biết là Lão Tam đang coi cậu giống như một “thánh nhân”. Sở dĩ lão nghĩ vậy bởi vì những chuyện làm của Lâm Thần đã vượt qua sự tưởng tượng của lão.
Véo má một cái, một cảm giác đau nhói truyền đến thì lão mới chấp nhận sự thật, cộng thêm một mùi hương thoang thoảng của nữ sinh ở trên người cậu ta thì lão tin chắc chắn chuyện đó là thật. Lão cố gắng trấn an tâm tình của mình rồi hỏi Lâm Thần:
“ Cậu bây giờ cũng rảnh, hay là cậu đến xem quán rượu tôi mới mở một chút”
Lâm Thần nghe vậy, cậu trầm tư suy nghĩ. Hiện tại cậu cũng khá rảnh, với cả cậu cũng đang cần chút bàn bạc về chuyện làm ăn với Lão Tam. Tiền nhiều để lì ở một chỗ thì nó sẽ mất giá trị, cậu muốn xây dựng một thứ gì đó có thể giúp kiếm thêm chút tiền. Vậy nên lời đề nghị của Lão Tam lúc này thật là gãi đúng chỗ ngứa của cậu.
“ Được, lão dẫn tôi đến xem. Tôi cũng có chút chuyện cần bàn bạc”
Lão Tam nghe vậy, Trong lòng vui sướng, càng thân mật với ông chủ tương lai thì lão lo gì cuộc sống sau này nữa. Chỉ cần lão có một chút quan hệ với nhà họ Nguyệt thì...
Lão càng nghĩ càng thấy vui, điều này khiến cho Lâm Thần cảm thấy là lạ. Từ nãy đến giờ lão cứ cười hoài, chắc không phải do bị bệnh đấy chứ.
“ Lão có chuyện gì mà cứ cười vậy?”
Lâm Thần nhíu mày dò hỏi:
“ Không...tôi chỉ vui mừng cho cậu thôi!”
Lâm Thần nghe thấy câu này thì càng cảm thấy khó hiểu. Nếu không phải lão là người cậu biết thì giờ này cậu đã vác lão ném vào bệnh viện rồi. Tuy vậy nhưng cậu vẫn cố gắng hỏi:
“ Ông vui cho tôi vì điều gì vậy?”
“ Cậu đừng có giấu tôi, sau này cậu sẽ thành một người rất giàu và quyền lực đó?”
“ Giàu và quyền lực? Vì sao vậy?”
“ Thì cô nàng Nguyệt Sương đó. Chẳng lẽ cậu với cô nàng đó...”
Lúc này, Lâm Thần mới hiểu hết ý của ông ta. Thật là hài hước mà, lão này già rồi mà vẫn có đầu óc tưởng tượng ghê vậy. Cậu cười khúc khích giải thích:
“ Không phải đâu! Tôi với em ấy chỉ là thầy trò thôi!”
“ Cậu lại muốn giấu tôi rồi! Cô nàng đó tính khí nóng nổi, cậu biết rằng ở trường tất cả thầy giáo chỉ cần nhìn với ánh mắt lạ đối với cô ấy là đều sẽ ăn một cước đó. Bây giờ trong trường đó không một thầy giáo nào dám dạy cô ấy cả. Cậu hiểu ý tôi chứ!”
Lâm Thần nghe “chiến tích” của Nguyệt Sương thì cảm thấy cô nàng này đúng là ác quỷ mà. Thầy giáo mà cô ấy cũng dám đánh thế mà lại mít ướt khóc khi thua cậu. Cậu bây giờ cũng chưa thể tin được hai tính cách như vậy lại ở trên một thân thể. Tuy Nguyệt Sương rất xinh đẹp nhưng cậu cũng không muốn mọi người hiểu lầm quan hệ giữa cậu với cô ấy. Để tránh rắc rối, cậu cố gắng giải thích tiếp:
“ Ông đừng suy nghĩ nhiều. Em ấy chỉ coi tôi là thầy thôi...”
Lão Tam đương nhiên không tin rồi, chẳng ai tin được khi mà lão chứng kiến cảnh đó hết. Thầy trò á? Thầy trò mà lại làm hành động ngọt ngào như vậy? Trẻ con ba tuổi còn không bị lừa được huống chi là lão.
Lão lúc này không nói nữa, nếu cậu ấy không thích thì lão cũng không dám nói nhiều. Dù sao sau này lão cũng sẽ thấy mà thôi, việc gì phải gấp gáp. Vì vậy, trên quãng đường đi còn lại, lão nói chuyện về những thứ liên quan đến việc mở quán và xây dựng một thương hiệu.
Đến nơi, cậu được Lão Tam chở ở bên ngoài quán. Quán rất rộng và đẹp, lại nằm ở vị trí đắc địa lại gần biển khiến cho nơi đây trở thành chỗ lý tưởng dành cho giới nhà giàu. Hơn thế nữa, cậu còn nhìn thấy trên bảng hiệu có chữ ký của phu nhân đó. Chắc hẳn Lão Tam này có được quản này là do hợp tác cùng nhà họ Nguyệt.
Vì sự nổi tiếng của nhà họ Nguyệt cùng với vị trí đẹp nên khách rất đông, thậm chí quán luôn luôn trong tình trạng hoạt động hết công suất. Tuy vậy có vẻ như tất cả đều đã nằm trong dự tính của phu nhân đó nên không xảy ra tình trạng khách phải chờ.
“ Thật đúng là không thể coi thường vị phu nhân đó.”
Lâm Thần cảm khái một câu, chỉ cần mở một quán như này thì tiền lời đã rất là lớn rồi chứ huống chi là mở nhiều. Điều này khiến cho cậu cũng có chút nóng lòng, cậu rất muốn tự mình có thể mở ra một quán như thế này để cậu có thể vừa ở nhà chăm sóc gia đình lại có thể kiếm tiền phụ giúp.
Tuy là một quán hạng sang nhưng Lão Tam đã làm cho cậu vô cùng hài lòng. Nơi đây không phân biệt giàu nghèo, trai gái hay bất cứ người nào. Tất cả đều bình đẳng, đây cũng chính là tiêu chí tối cao của nhà hàng này. Nếu bất kỳ ai dám gây rối hay hạ thấp danh dự người khác thì sẽ cấm cửa vào đây ngay lập tức.
Lâm Thần được nhân viên rất nhiệt tình dẫn vào phòng vip, nơi đây cậu sẽ được tận hưởng một khung cảnh vô cùng thư thái của gió biển, tiếng nhạc du dương cùng với rất nhiều loại rượu. Lâm Thần cũng chẳng quan trọng chỗ ngồi, cậu cầm lấy một chai rượu hoa quả rồi từ từ thưởng thức.
Trong lúc cậu đang từ từ nhấm nháp vị rượu và suy nghĩ về những thứ sắp làm. Một giọng điệu khinh bỉ từ một cô gái bên ngoài truyền tới:
“ Lâm Thiên! Anh mà cũng dám ngồi đây á?”
Véo má một cái, một cảm giác đau nhói truyền đến thì lão mới chấp nhận sự thật, cộng thêm một mùi hương thoang thoảng của nữ sinh ở trên người cậu ta thì lão tin chắc chắn chuyện đó là thật. Lão cố gắng trấn an tâm tình của mình rồi hỏi Lâm Thần:
“ Cậu bây giờ cũng rảnh, hay là cậu đến xem quán rượu tôi mới mở một chút”
Lâm Thần nghe vậy, cậu trầm tư suy nghĩ. Hiện tại cậu cũng khá rảnh, với cả cậu cũng đang cần chút bàn bạc về chuyện làm ăn với Lão Tam. Tiền nhiều để lì ở một chỗ thì nó sẽ mất giá trị, cậu muốn xây dựng một thứ gì đó có thể giúp kiếm thêm chút tiền. Vậy nên lời đề nghị của Lão Tam lúc này thật là gãi đúng chỗ ngứa của cậu.
“ Được, lão dẫn tôi đến xem. Tôi cũng có chút chuyện cần bàn bạc”
Lão Tam nghe vậy, Trong lòng vui sướng, càng thân mật với ông chủ tương lai thì lão lo gì cuộc sống sau này nữa. Chỉ cần lão có một chút quan hệ với nhà họ Nguyệt thì...
Lão càng nghĩ càng thấy vui, điều này khiến cho Lâm Thần cảm thấy là lạ. Từ nãy đến giờ lão cứ cười hoài, chắc không phải do bị bệnh đấy chứ.
“ Lão có chuyện gì mà cứ cười vậy?”
Lâm Thần nhíu mày dò hỏi:
“ Không...tôi chỉ vui mừng cho cậu thôi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Thần nghe thấy câu này thì càng cảm thấy khó hiểu. Nếu không phải lão là người cậu biết thì giờ này cậu đã vác lão ném vào bệnh viện rồi. Tuy vậy nhưng cậu vẫn cố gắng hỏi:
“ Ông vui cho tôi vì điều gì vậy?”
“ Cậu đừng có giấu tôi, sau này cậu sẽ thành một người rất giàu và quyền lực đó?”
“ Giàu và quyền lực? Vì sao vậy?”
“ Thì cô nàng Nguyệt Sương đó. Chẳng lẽ cậu với cô nàng đó...”
Lúc này, Lâm Thần mới hiểu hết ý của ông ta. Thật là hài hước mà, lão này già rồi mà vẫn có đầu óc tưởng tượng ghê vậy. Cậu cười khúc khích giải thích:
“ Không phải đâu! Tôi với em ấy chỉ là thầy trò thôi!”
“ Cậu lại muốn giấu tôi rồi! Cô nàng đó tính khí nóng nổi, cậu biết rằng ở trường tất cả thầy giáo chỉ cần nhìn với ánh mắt lạ đối với cô ấy là đều sẽ ăn một cước đó. Bây giờ trong trường đó không một thầy giáo nào dám dạy cô ấy cả. Cậu hiểu ý tôi chứ!”
Lâm Thần nghe “chiến tích” của Nguyệt Sương thì cảm thấy cô nàng này đúng là ác quỷ mà. Thầy giáo mà cô ấy cũng dám đánh thế mà lại mít ướt khóc khi thua cậu. Cậu bây giờ cũng chưa thể tin được hai tính cách như vậy lại ở trên một thân thể. Tuy Nguyệt Sương rất xinh đẹp nhưng cậu cũng không muốn mọi người hiểu lầm quan hệ giữa cậu với cô ấy. Để tránh rắc rối, cậu cố gắng giải thích tiếp:
“ Ông đừng suy nghĩ nhiều. Em ấy chỉ coi tôi là thầy thôi...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lão Tam đương nhiên không tin rồi, chẳng ai tin được khi mà lão chứng kiến cảnh đó hết. Thầy trò á? Thầy trò mà lại làm hành động ngọt ngào như vậy? Trẻ con ba tuổi còn không bị lừa được huống chi là lão.
Lão lúc này không nói nữa, nếu cậu ấy không thích thì lão cũng không dám nói nhiều. Dù sao sau này lão cũng sẽ thấy mà thôi, việc gì phải gấp gáp. Vì vậy, trên quãng đường đi còn lại, lão nói chuyện về những thứ liên quan đến việc mở quán và xây dựng một thương hiệu.
Đến nơi, cậu được Lão Tam chở ở bên ngoài quán. Quán rất rộng và đẹp, lại nằm ở vị trí đắc địa lại gần biển khiến cho nơi đây trở thành chỗ lý tưởng dành cho giới nhà giàu. Hơn thế nữa, cậu còn nhìn thấy trên bảng hiệu có chữ ký của phu nhân đó. Chắc hẳn Lão Tam này có được quản này là do hợp tác cùng nhà họ Nguyệt.
Vì sự nổi tiếng của nhà họ Nguyệt cùng với vị trí đẹp nên khách rất đông, thậm chí quán luôn luôn trong tình trạng hoạt động hết công suất. Tuy vậy có vẻ như tất cả đều đã nằm trong dự tính của phu nhân đó nên không xảy ra tình trạng khách phải chờ.
“ Thật đúng là không thể coi thường vị phu nhân đó.”
Lâm Thần cảm khái một câu, chỉ cần mở một quán như này thì tiền lời đã rất là lớn rồi chứ huống chi là mở nhiều. Điều này khiến cho cậu cũng có chút nóng lòng, cậu rất muốn tự mình có thể mở ra một quán như thế này để cậu có thể vừa ở nhà chăm sóc gia đình lại có thể kiếm tiền phụ giúp.
Tuy là một quán hạng sang nhưng Lão Tam đã làm cho cậu vô cùng hài lòng. Nơi đây không phân biệt giàu nghèo, trai gái hay bất cứ người nào. Tất cả đều bình đẳng, đây cũng chính là tiêu chí tối cao của nhà hàng này. Nếu bất kỳ ai dám gây rối hay hạ thấp danh dự người khác thì sẽ cấm cửa vào đây ngay lập tức.
Lâm Thần được nhân viên rất nhiệt tình dẫn vào phòng vip, nơi đây cậu sẽ được tận hưởng một khung cảnh vô cùng thư thái của gió biển, tiếng nhạc du dương cùng với rất nhiều loại rượu. Lâm Thần cũng chẳng quan trọng chỗ ngồi, cậu cầm lấy một chai rượu hoa quả rồi từ từ thưởng thức.
Trong lúc cậu đang từ từ nhấm nháp vị rượu và suy nghĩ về những thứ sắp làm. Một giọng điệu khinh bỉ từ một cô gái bên ngoài truyền tới:
“ Lâm Thiên! Anh mà cũng dám ngồi đây á?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro