Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường
Sự chuyển biến
Nam thần chiến hữu
2024-09-10 10:35:07
Tô Nhan trong đầu không tự chủ nghĩ đến cảnh tượng Lâm Thần chăm sóc cô từng chút một, ánh mắt nhu tình như muốn làm cô tan chảy... Khi đó, cô thoải mái đến nhường nào, thế giới trước mặt cô khi đó được Lâm Thần phủ kín một màu hồng tươi đẹp.
Đột nhiên, khi cô đang cố gắng tận hưởng cảm giác tuyệt vời đó, Lâm Thần đột nhiên đứng dậy, từ từ đi về phía một cô gái khác.
“ Không!!!” Tô Nhan giật mình tỉnh giấc, miệng hét lớn.
Hành động bất ngờ của Tô Nhan lại vô tình làm cho không khí trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Nhất là tên giám đốc họ Lương, tâm hồn ông ta như muốn sụp đổ sau khi nghe lời nói “vô tình” trên.
Tô Nhan trong lòng chột dạ, nhắm mắt ho để đánh lạc hướng sự chú ý, ánh mắt cô thậm chí còn chẳng hề để ý tới tên giám đốc, hai chân trắng nõn đứng lên, giọng nói không hề quan tâm nói:
“ Buổi họp đến đây là kết thúc, giải tán.”
Nghe thấy những lời như vậy, toàn bộ nhân viên ngoại trừ lão giám đốc đều thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, bọn họ cũng tạm thời được an toàn. Tất cả mọi người đều đứng dậy, hành lễ với Tô Nhan sau đó lễ phép đi ra ngoài.
Tô Nhan mệt mỏi lấy tay sờ trán, hai chân cố gắng đứng vững đi ra ngoài. Thật sự hôm nay cô rất mệt, nếu không phải công ty xảy ra vấn đề thì cô cũng không muốn tự thân đến đây. Hiện tại, thứ duy nhất cô muốn đó chính là một giấc ngủ trên chiếc ghế sofa. Vì vậy nên ánh mắt của cô chỉ hướng về ngoài cửa, hoàn toàn không thèm để ý đến tên giám đốc họ Lương đang cố gắng “diễn kịch” thảm thương.
“Xin...xin chủ tịch xem xét lại, tôi sẽ tìm mọi cách để chuộc lỗi ạ... Cầu xin cô...” Lương Tuấn Khải quỳ rạp xuống, cả bộ mặt dán vào đất vừa khóc vừa van xin.
Một người đáng lẽ ra làm chú nhưng lại quỳ xuống quỳ xin như vậy khiến cho những cô nhân viên dọn dẹp bên ngoài đều có chút không nỡ. Ánh mắt các cô đều không tự chủ nhìn Tô Nhan, thế nhưng cuối cùng các cô vẫn không dám nhìn cô ấy. Tô Nhan quá bá đạo, lạnh lùng và sát phạt. Bọn họ cũng chỉ là những người bình thường làm công ăn lương sống qua ngày, một người chức cao như lão ta dễ dàng bị chủ tịch Tô Nhan cách chức như vậy thì thử hỏi các cô, chủ tịch sẽ dễ dàng quan tâm ư? Tất nhiên là không, vậy nên ít nhất trước mặt chủ tịch, các cô sẽ không bao giờ dám phạm sai lầm hay có bất cứ dị nghị nào.
Tô Nhan chẳng hề để ý đến bất cứ chuyện gì, cô đi từng bước tạo ra những âm thanh áp lực vang vọng khắp căn phòng. Cho đến khi cô đi xa, dư âm của chúng vẫn tạo ra ám ảnh cho tất cả những ai nghe thấy.
Mãi sau, khi mà không còn nghe thấy tiếng chân của Tô Nhan, Lương Tuấn Khải mới ngoảnh mặt lên, vẻ mặt lão ta vô cùng uất ức, tức giận, hai bàn tay nắm chặt đến nỗi rách cả da thịt, ánh mắt bắt đầu trở nên điên loạn nhìn hướng Tô Nhan di chuyển, miệng lẩm bẩm:
“ Nếu cô đã vô tình thì đừng trách tôi!!!”
Lương Tuấn Khải từ từ đứng lên, ánh mắt tràn đầy căm hận bước ra ngoài, không ai biết là hắn đang chuẩn bị làm một chuyện tày trời.
Quay trở lại với Tô Nhan, đầu cô càng ngày càng nặng, dường như do quá stress nên cơ thể cô bắt đầu phản ứng. Khi này, cô không tự chủ lại nhớ đến Lâm Thần.
“ Không, cậu ta đã rời bỏ mình đến với cô gái khác. Tại sao khi này mình lại nhớ đến cậu ta chứ?” Tô Nhan lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ trên.
Cô là ai? Là người tự mình xây lên đế chế to lớn, là một trong số ít người có thể trực tiếp đối đầu với Linh Nhi. Mạnh mẽ, lạnh lùng là bản tính của cô từ bấy lâu. Thế nhưng tại sao? Tại sao trái tim cô lại đau đớn như vậy?
Cứ nghĩ đến Lâm Thần bỏ rơi mình vì ai đó, trong lòng cô đau nhói cùng cực. Dù chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn, thế nhưng ấn tượng trong lòng cô đối với cậu ta chưa bao giờ suy giảm.
Cậu ta khác với tất cả lũ đàn ông thối tha, hơn nữa, đến hiện tại, cô vẫn còn cảm thấy tính cách của cậu ta không phù hợp với thế giới tàn khốc này. Không hề động tâm với tiền bạc, quyền lực, thậm chí, cậu ta còn chẳng hề để ý tới sắc đẹp, một lòng cố gắng làm hài lòng tất cả mọi người.
Nếu như cho cô một cơ hội, một cơ hội nữa, cô chắc chắn sẽ khiến cậu ta...
Vừa nghĩ đến đây, cô cật lực lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ này. Hiện tại, cô ghét cậu ta đến tận xương tủy, bởi vì cô là người vô cùng ghét sự phản bội. Cậu ta đã phạm vào điều sai lầm lớn nhất, đó là phản bội cô, tội này thật sự không thể tha thứ.
Không có cậu ta, cô vẫn sống tốt, cô vẫn có thể xây dựng đế chế cho riêng mình.
Bước đi ngày càng khó khăn, cô nhăn mặt vì đau nhức, cúi người xuống tháo chiếc giày cao gót của mình. Đôi chân trắng dài, săn chắc lại còn được bao bọc bởi đôi tất chân như muốn làm vũ khí hủy diệt. Thế nhưng Tô Nhan cũng chẳng để ý, một tay cầm lấy đôi giày của mình đi tiếp.
Ở đằng sau bức tường cách Tô Nhan chừng hai mươi mét, Lương Tuấn Khải đứng sau, vẻ mặt đầy đê tiện nhìn đôi chân trắng nõn của Tô Nhan, miệng lẩm bẩm:
“ Cực phẩm như vậy không chơi thì hơi phí. Thật là... ông trời giúp ta!!!”
Đột nhiên, khi cô đang cố gắng tận hưởng cảm giác tuyệt vời đó, Lâm Thần đột nhiên đứng dậy, từ từ đi về phía một cô gái khác.
“ Không!!!” Tô Nhan giật mình tỉnh giấc, miệng hét lớn.
Hành động bất ngờ của Tô Nhan lại vô tình làm cho không khí trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Nhất là tên giám đốc họ Lương, tâm hồn ông ta như muốn sụp đổ sau khi nghe lời nói “vô tình” trên.
Tô Nhan trong lòng chột dạ, nhắm mắt ho để đánh lạc hướng sự chú ý, ánh mắt cô thậm chí còn chẳng hề để ý tới tên giám đốc, hai chân trắng nõn đứng lên, giọng nói không hề quan tâm nói:
“ Buổi họp đến đây là kết thúc, giải tán.”
Nghe thấy những lời như vậy, toàn bộ nhân viên ngoại trừ lão giám đốc đều thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, bọn họ cũng tạm thời được an toàn. Tất cả mọi người đều đứng dậy, hành lễ với Tô Nhan sau đó lễ phép đi ra ngoài.
Tô Nhan mệt mỏi lấy tay sờ trán, hai chân cố gắng đứng vững đi ra ngoài. Thật sự hôm nay cô rất mệt, nếu không phải công ty xảy ra vấn đề thì cô cũng không muốn tự thân đến đây. Hiện tại, thứ duy nhất cô muốn đó chính là một giấc ngủ trên chiếc ghế sofa. Vì vậy nên ánh mắt của cô chỉ hướng về ngoài cửa, hoàn toàn không thèm để ý đến tên giám đốc họ Lương đang cố gắng “diễn kịch” thảm thương.
“Xin...xin chủ tịch xem xét lại, tôi sẽ tìm mọi cách để chuộc lỗi ạ... Cầu xin cô...” Lương Tuấn Khải quỳ rạp xuống, cả bộ mặt dán vào đất vừa khóc vừa van xin.
Một người đáng lẽ ra làm chú nhưng lại quỳ xuống quỳ xin như vậy khiến cho những cô nhân viên dọn dẹp bên ngoài đều có chút không nỡ. Ánh mắt các cô đều không tự chủ nhìn Tô Nhan, thế nhưng cuối cùng các cô vẫn không dám nhìn cô ấy. Tô Nhan quá bá đạo, lạnh lùng và sát phạt. Bọn họ cũng chỉ là những người bình thường làm công ăn lương sống qua ngày, một người chức cao như lão ta dễ dàng bị chủ tịch Tô Nhan cách chức như vậy thì thử hỏi các cô, chủ tịch sẽ dễ dàng quan tâm ư? Tất nhiên là không, vậy nên ít nhất trước mặt chủ tịch, các cô sẽ không bao giờ dám phạm sai lầm hay có bất cứ dị nghị nào.
Tô Nhan chẳng hề để ý đến bất cứ chuyện gì, cô đi từng bước tạo ra những âm thanh áp lực vang vọng khắp căn phòng. Cho đến khi cô đi xa, dư âm của chúng vẫn tạo ra ám ảnh cho tất cả những ai nghe thấy.
Mãi sau, khi mà không còn nghe thấy tiếng chân của Tô Nhan, Lương Tuấn Khải mới ngoảnh mặt lên, vẻ mặt lão ta vô cùng uất ức, tức giận, hai bàn tay nắm chặt đến nỗi rách cả da thịt, ánh mắt bắt đầu trở nên điên loạn nhìn hướng Tô Nhan di chuyển, miệng lẩm bẩm:
“ Nếu cô đã vô tình thì đừng trách tôi!!!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lương Tuấn Khải từ từ đứng lên, ánh mắt tràn đầy căm hận bước ra ngoài, không ai biết là hắn đang chuẩn bị làm một chuyện tày trời.
Quay trở lại với Tô Nhan, đầu cô càng ngày càng nặng, dường như do quá stress nên cơ thể cô bắt đầu phản ứng. Khi này, cô không tự chủ lại nhớ đến Lâm Thần.
“ Không, cậu ta đã rời bỏ mình đến với cô gái khác. Tại sao khi này mình lại nhớ đến cậu ta chứ?” Tô Nhan lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ trên.
Cô là ai? Là người tự mình xây lên đế chế to lớn, là một trong số ít người có thể trực tiếp đối đầu với Linh Nhi. Mạnh mẽ, lạnh lùng là bản tính của cô từ bấy lâu. Thế nhưng tại sao? Tại sao trái tim cô lại đau đớn như vậy?
Cứ nghĩ đến Lâm Thần bỏ rơi mình vì ai đó, trong lòng cô đau nhói cùng cực. Dù chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn, thế nhưng ấn tượng trong lòng cô đối với cậu ta chưa bao giờ suy giảm.
Cậu ta khác với tất cả lũ đàn ông thối tha, hơn nữa, đến hiện tại, cô vẫn còn cảm thấy tính cách của cậu ta không phù hợp với thế giới tàn khốc này. Không hề động tâm với tiền bạc, quyền lực, thậm chí, cậu ta còn chẳng hề để ý tới sắc đẹp, một lòng cố gắng làm hài lòng tất cả mọi người.
Nếu như cho cô một cơ hội, một cơ hội nữa, cô chắc chắn sẽ khiến cậu ta...
Vừa nghĩ đến đây, cô cật lực lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ này. Hiện tại, cô ghét cậu ta đến tận xương tủy, bởi vì cô là người vô cùng ghét sự phản bội. Cậu ta đã phạm vào điều sai lầm lớn nhất, đó là phản bội cô, tội này thật sự không thể tha thứ.
Không có cậu ta, cô vẫn sống tốt, cô vẫn có thể xây dựng đế chế cho riêng mình.
Bước đi ngày càng khó khăn, cô nhăn mặt vì đau nhức, cúi người xuống tháo chiếc giày cao gót của mình. Đôi chân trắng dài, săn chắc lại còn được bao bọc bởi đôi tất chân như muốn làm vũ khí hủy diệt. Thế nhưng Tô Nhan cũng chẳng để ý, một tay cầm lấy đôi giày của mình đi tiếp.
Ở đằng sau bức tường cách Tô Nhan chừng hai mươi mét, Lương Tuấn Khải đứng sau, vẻ mặt đầy đê tiện nhìn đôi chân trắng nõn của Tô Nhan, miệng lẩm bẩm:
“ Cực phẩm như vậy không chơi thì hơi phí. Thật là... ông trời giúp ta!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro