Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Thanh Tuyết xuấ...

Nam thần chiến hữu

2024-09-10 10:35:07

Hôm sau, khi trời còn tờ mờ sáng, một thân ảnh xinh đẹp đang vội vã cầm một chồng giấy tờ, vẻ mặt gấp gáp đi đến công ty.

Đó không ai khác chính là Tư Hạ. Cô hiện tại chẳng khác gì trợ lý riêng của Lâm Thần cả.

Cũng bởi vì tính chất sự việc quá nghiêm trọng, cộng thêm đây là chuyện bí mật nên chỉ mình cô biết. Đó cũng là lý do giải thích cho việc tại sao không một ai làm giúp cô cả.

Dù rất mệt mỏi, thậm chí mỗi đêm chỉ ngủ chỉ vài tiếng nhưng trong lòng cô lại vô cùng hào hứng. Rốt cuộc công ty mà cô chủ đã bỏ bê bấy lâu đã bắt đầu hoạt động trở lại bình thường.

Một việc tưởng chừng bất khả thi nhưng dường như chẳng là gì đối với cậu chủ cả. Chỉ mới vài ngày, cậu ấy đã tìm ra được manh mối, hơn nữa còn tiện thể sửa đổi quy định công ty khiến cho năng suất nhân viên trở nên cao hơn. Cô đi qua cũng không thấy một ai lười biếng là đủ hiểu độ hiệu quả của chúng.

Đi đến trước phòng làm việc của cậu chủ, cô không hề gõ cửa mà tự tiện mở ra, không hề nói một câu nào mà đi vào.

Trong lòng cô lúc này đang nghĩ rằng Lâm Thần vẫn còn say giấc nồng, vậy nên cô muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, sau đó tiện thể nhờ nhân viên nhà bếp nấu một chút đồ ăn sáng dành cho cậu ấy. Dù sao thì cậu chủ cũng làm công việc nặng nhọc hơn cô rất nhiều, vậy nên cô phải quan tâm đến vấn đề dinh dưỡng của cậu ấy.

Không biết có phải ảo giác hay không, khi cô bước vào, một giọng nói có chút hài hước phát ra trong căn phòng.

“ Tư Hạ, cô cứ từ từ không phải vội...”

Giọng nói quen thuộc, trầm ấm này khiến cho Tư Hạ căng thẳng. Ánh mắt cô nhìn sang chồng giấy, một khuôn mặt tuấn tú mà cô luôn kính nể đang ở trước mặt.

“ Cậu...cậu chủ...”

Tư Hạ nói lắp bắp, sợ hãi nhìn Lâm Thần đang ngồi làm việc ở đó.

Trong lòng cô lúc này chỉ tràn ngập nỗi sợ. Tại sao mới sáng sớm mà cậu chủ lại đi làm, thậm chí ăn mặc còn vô cùng chỉnh tề, không hề có một chút dấu hiệu của việc ngủ dậy. Chẳng lẽ cả đêm qua cậu ấy không ngủ sao?

Cô hối hận, hối hận vì vừa nãy không gõ cửa, dù cho tốn có một chút thời gian nhưng đó cũng là sự lễ phép. Thế nhưng cô lại không làm vậy, tự tiện đi vào.

Là một người ở bên cạnh Linh Nhi rất lâu, cô hiểu đây chính là biểu hiện rõ nhất của việc coi thường, không tôn trọng người trong phòng.

Thế nên, hiện tại cô rất sợ hãi và hối hận. Cô không hề có ý muốn coi thường cậu ấy, không có một chút nào...

Cô muốn nói nhưng không biết phải mở lời như nào? Cô bối rối, vẻ mặt đỏ ửng không dám nhìn cậu chủ trước mặt.

Ở phía đối diện, Lâm Thần có chút bất ngờ khi thấy Tư Hạ lại làm ra vẻ mặt nghiêm trọng như thế này?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cho đến hiện tại, cậu còn không hiểu tại sao cô ấy lại sợ hãi như vậy? Chẳng lẽ lời nói vừa nãy khiến cho cô ấy giật mình hay sao? Thế nhưng nhìn vẻ mặt kia không giống như bị dọa sợ lắm...

Nhìn thấy hai chân của cô ấy run run, cậu cũng chẳng nghĩ gì thêm, hoảng hốt nhận tội:

“ Xin lỗi vì đã làm cô giật mình...”

Nói xong, cậu còn muốn đứng dậy để hỏi thăm vị thư ký này. Dù sao thì lỗi là do cậu, cậu phải có trách nhiệm vì đã làm ra chuyện này.

Tư Hạ dường như biết là Lâm Thần hiểu lầm, vậy nên cô vội vàng đặt chồng tài liệu xuống bàn, sau đó cúi đầu giải thích chuyện vừa nãy.

Lâm Thần ban đầu không hiểu hành động của Tư Hạ, chỉ khi cô ấy giải thích cặn kẽ, cậu mới hiểu ra vấn đề.

Cậu không tự chủ mà cười nhẹ, ánh mắt hài hước nhìn Tư Hạ nói:

“ Thì ra là vậy! Cô làm vậy cũng không có lỗi gì cả! Dù sao thì thời gian làm việc cũng chưa đến! Vậy nên đừng để chuyện đó trong lòng!”

Nhận được sự an ủi của Lâm Thần, Tư Hạ cũng dần ổn định, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, lễ phép nói:

“ Thưa cậu chủ, đây là toàn bộ những dữ liệu từ các công ty khác mà tôi đã thu thập được.”

Lâm Thần gật đầu, tỏ vẻ hài lòng nói:

“ Rất tốt, cô có thể rời đi rồi!”

Thấy Lâm Thần tỏ vẻ vui mừng, cô không nhịn được hỏi:

“ Thưa cậu chủ, cho tôi hỏi một chút được không ạ?”

Lâm Thần nhìn từng tờ giấy trên tay, vẻ mặt chăm chú nói:

“ Được, cô cứ nói...”

Tư Hạ nghe vậy, cô cũng nói thẳng:

“ Những công ty lớn đều đã hợp tác với công ty chúng ta. Vậy thì tại sao cậu lại cần những thông tin của những công ty nhỏ đó. Phải chăng cậu đang muốn hợp tác với họ...”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Thần cũng không hề khó chịu trước câu hỏi này của Tư Hạ, từ tốn giải thích:

“ Công ty chúng ta đang hợp tác với vài công ty lớn. Tôi biết điều đó. Cũng chính vì bọn họ quá lớn, khó có thể kiểm soát triệt để nên tôi không dám tin tưởng.”

Nói xong, thấy Tư Hạ còn nghi hoặc khó hiểu, cậu thả tờ giấy trên tay xuống, tiếp tục nói:

“ Công ty bị thất thoát ngân sách mặc dù là do nội bộ ăn chặn nhưng tôi cũng tin chắc rằng phải có sự tiếp tay ở bên ngoài. Mà những kẻ bên ngoài thì rất có khả năng đó chính là những công ty siêu lớn mà chúng ta hợp tác. Vậy nên để tránh những công ty đó sẽ gây thiệt hại cho công ty chúng ta, tôi phải làm kế hoạch dự phòng.”

Nói xong, cậu giơ một tờ giấy lên, vẻ mặt bình tĩnh nói:

“ Những công ty như thế này là miếng mồi ngon của chúng ta. Chỉ cần chúng ta đầu tư vào đây, chiếm cổ đông lớn thì chắc chắn bọn họ sẽ lớn mạnh. Họ sẽ thay thế những công ty mà chúng ta đang hợp tác kia...Và đương nhiên, vì chúng ta là cổ đông lớn nên sẽ dễ dàng kiểm soát bọn họ, từ đó sẽ ngăn chặn việc đáng tiếc xảy ra...”

Nói đến đây, Tư Hạ giống như hiểu ra vấn đề, vẻ mặt không thể tin được nhìn Lâm Thần.

Thật không thể ngờ, cậu ấy lại có thể tìm ra hướng giải quyết triệt để như vậy.

Đúng như những gì Lâm Thần nói, nếu như bọn họ có thể chiếm được cổ đông của các công ty sản xuất nguyên vật liệu đó thì ngân sách của công ty sẽ không thể thất thoát được. Bởi dù chỉ một xu, bọn họ cũng phải biết nó tiêu vào việc gì.

Nói xong, trong lúc Tư Hạ còn đang mải mê, Lâm Thần đã đưa một tờ giấy cho cô, gấp gáp nói:

“ Trước hết hãy bắt đầu với công ty Tuyết Lan này. Cô mau chóng hẹn gặp mặt bọn họ, cứ nói là đang có một cuộc hẹn hợp tác chiến lược.”

Tư Hạ cũng không hề lề mề, hai tay lễ phép nhận lấy, sau đó đi ra ngoài.

Ở một chỗ rất xa, trong thành phố sầm uất nhất cả nước, ở đâu cũng tràn ngập hương vị của sự nhộn nhịp, ai ai cũng vội vàng đi trên đường phố bất chấp nắng mưa.

Mặc dù trên đường ai cũng không mặc giống ai, thế nhưng nếu để ý kỹ thì sẽ thấy quần áo của bọn họ đều in chữ “Tuyết Lan” rất sắc nét.

Đó chưa phải là hết, xung quanh nơi đây, chỉ cần đi mười mét là sẽ có một quán ủy quyền mang tên “ Tuyết Lan”. Chỉ cần như vậy là đủ hiểu sức ảnh hưởng của chúng lớn đến nhường nào.

Có thể mọi người sẽ cho rằng, người sáng tạo ra món đồ chất lượng, giá cả phải chăng nhưng mẫu mã lại đa dạng phải là một con người vô cùng trưởng thành, tinh tế.

Thế nhưng, trong trụ sở công ty nằm tại trung tâm, ở trong phòng chủ tịch, một cô gái xinh đẹp, khuôn mặt đẹp như hoa, ánh mắt long lanh thuần thiết đang ngồi ký từng văn bản một cách vô cùng chậm rãi.

Nếu Lâm Thần ở đây, chắc chắn cậu sẽ nhận ra cô gái này. Bởi đây chính là vị tiểu thư đanh đá mà cậu đã từng rất vất vả chiều chuộng- Thanh Tuyết...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Số ký tự: 0