Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường
Trốn chạy
Nam thần chiến hữu
2024-09-10 10:35:07
Rất nhanh, chiếc xe đã chạy ra xa khỏi căn nhà. Có lẽ, cậu thanh niên đó không hề biết chính mình lại bị lừa một cách như vậy.
Trên xe, Nguyệt Sương tỏ vẻ hối tiếc ngắm nhìn ngôi nhà từ từ nhỏ dần trong mắt cô, ánh mắt tràn đầy nhớ mong. Cô thật sự rất thích căn nhà đó, mặc dù chỉ sống trong khoảng thời gian rất ngắn.
Không phải là bởi vì căn nhà đó tốt hơn căn nhà cũ, mà là bởi vì ở đó chỉ có hai người sống cùng nhau, đó là cô với người cô yêu -Lâm Thần.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi mà thôi, chính căn nhà đó đã cho cô không biết bao nhiêu lợi ích, mọi ước mong từ lúc trước đối với Lâm Thần đều được thực hiện một cách trọn vẹn. Điều này khiến cho cô vô cùng biết ơn nơi ấy...
Cô rất mong là có thể sống với anh ấy thật lâu, thế nhưng cô cũng hiểu hoàn cảnh hiện tại, nếu như không nhanh rời đi thì chắc chắn Linh Nhi sẽ tìm đến cửa, khi đó thì cả cô và anh ấy đều sẽ gặp nguy hiểm.
Khác với Nguyệt Sương, Lâm Thần lúc này lại chẳng hề có chút nhớ nhung nào căn nhà đó, vẻ mặt cậu lộ rõ sự căng thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm radar trên xe.
Cậu đã gặp người của Linh Nhi, điều này tức là sao? Rất có khả năng là sẽ có rất nhiều tai mắt ở đây. Mà đã có nhiều tai mắt thì tức là cậu rất có khả năng sẽ bị lộ.
Trên xe bây giờ lại có Nguyệt Sương, cậu không sợ mình gặp nguy hiểm, cái cậu lo lắng nhất đó là an toàn của Nguyệt Sương. Trước bàn tay ma quỷ của Linh Nhi, cậu thừa biết là em ấy không tài nào có thể chạy thoát khỏi được.
Cậu đã hứa với Nguyệt Lan là sẽ bảo vệ em ấy tới cùng, thế nên cậu phải thực hiện bằng được, mặc dù phải trả bất cứ giá nào.
Cậu đã cẩn thận, thế nhưng chính cậu cũng đã quá coi thường ảnh hưởng của Linh Nhi. Ngay khi chạy được gần một tiếng, cậu hoảng sợ khi nhìn thấy đằng trước là một hàng xe dài đang chặn gần như toàn bộ con đường.
Song song với đó, ở trước xe còn có rất nhiều người mặc y phục quân đội, trên tay ai cũng cầm cho mình một khẩu súng điện. Điều này khiến cho trán cậu đổ mồ hôi.
Tại sao bọn họ lại đứng đó? Chẳng lẽ là phát hiện ra mình sao?
Không thể, không thể nào... Mình đã thuyết phục được cậu ta mà.
Lúc này, cậu lại nhớ lại quá khứ, khi mà cậu tung cước thẳng vào cậu nam thanh niên đó, một ánh đèn đỏ đột nhiên nháy nháy trên đầu cậu ta.
Lâm Thần nghĩ đến đây, vẻ mặt cậu trở nên vô cùng khó chịu, nói một cách tức giận:
“ Chết tiệt...Không thể ngờ được là mình lại bị phát hiện.”
Lời nói cùng với hành động của cậu khiến cho Nguyệt Sương chú ý, cô nhìn Lâm Thần với vẻ mặt lo lắng, hỏi thăm:
“ Anh... có chuyện gì vậy anh???”
Lâm Thần lúc này cũng không hề có thời gian giải thích nữa, bởi không chỉ đằng trước, mà cả đằng sau cậu cũng có những chiếc xe đuổi theo. Có vẻ như bọn họ muốn truy đuổi cậu tới cùng.
“ Bám chắc vào nha, anh chuẩn bị rẽ hướng!!!” Lâm Thần nghiêm túc nói.
Nguyệt Sương nghe vậy, cô có cảm giác chuyện này vô cùng nghiêm trọng, thế nên cô cũng không chần chừ mà nhanh chóng đeo dây an toàn.
Đúng như những gì Lâm Thần nói, ngay sau khi nói câu đó, Lâm Thần đột nhiên rẽ một mạch sang phải, đâm vỡ lan can rồi đi thẳng vào khu rừng gần bên.
Phía xa, nhìn thấy chiếc xe của Lâm Thần đột nhiên đổi làn, một cô gái mặc quân hàm “đại tá” tức giận ra lệnh:
“ Nhanh chóng truy đuổi chiếc xe kia cho tôi... Bằng mọi giá phải bắt được người trong xe đó”
Những binh sĩ bên cạnh giống như đã tiếp nhận mệnh lệnh, ai ai cũng gấp gáp đi lên xe rồi đi vào lối đi của Lâm Thần.
Hơn hai mươi xe đều truy đuổi phía sau Lâm Thần, trên tay bọn họ đều cầm khẩu súng, thế nhưng không một ai dám ngắm thẳng vào trong xe cả. Tất cả bọn họ đều chỉ nhắm vào lốp xe mà thôi.
Dường như bọn họ đều biết người này rất không đơn giản, thậm chí có thể chính là người mà vị Linh Nhi cần tìm. Thế nhưng, người này dường như là thần tiên trong mắt vị tiểu thư này, bởi mặc dù nhiệm vụ là truy bắt, thế nhưng điều kiện là tuyệt đối không thể làm tổn thương dù chỉ một sợi tóc.
Chưa phải là hết, lời nói của cô ấy còn kinh động cả “Thượng Tướng”( Vị trí thứ nhì trong quân đội) ra mệnh lệnh tối cao. Thế nên khi chưa chắc chắn trong xe là ai thì bọn họ sẽ không dám hành động mạnh.
Tuy vậy, bọn họ cũng là quân đội, xe bọn họ đi cũng là xe chuyên vượt địa hình. Bình thường, lẽ ra chỉ cần sau một vài phút là có thể đuổi được xe phía trước rồi. Thế nhưng, không hiểu tại sao mà bọn họ đi mãi mà chẳng thấy chiếc xe nào cả, trong khi trên radar vẫn hiện nốt chấm đỏ đang phía trước.
Chỉ khi bọn họ đi đến trước một tảng đá to chắn ngang trước xe. Hòn đá to tới nỗi mà không có một chiếc xe nào đi qua được, lúc này bọn họ mới nhận ra là mình bị lừa.
Cả đoàn đều vô cùng tức giận, không thể ngờ là chiếc xe đó lại có thể thâm nhập vào radar bọn họ để đánh lạc hướng, thật sự người trong xe đó giỏi đến mức nào vậy?
Một cậu con trai mặc đồng phục, da hơi ngăm đen cầm lấy bộ đàm, nói một cách rất dứt khoát:
“ Thưa chỉ huy, tiểu đội 001 đã bị mất dấu. Lý do: Chiếc xe đó có thiết bị nhiễu sóng radar...”
Ngay sau đó, một giọng nói cũng vô cùng mạnh mẽ phát ra trong bộ đàm:
“ Tiểu đội 001 nhanh chóng đến vị trí đã được chỉ định trên bản đồ. Sau đó đợi tín hiệu của đoàn xe mang số hiệu 003.”
Ở một phía khác...
Lâm Thần sau khi dùng thiết bị giả dạng đánh lạc hướng đoàn xe 001, cứ tưởng mọi chuyện sẽ qua êm đềm, thế nhưng chưa kịp vui mừng thì có một đoàn xe khác đã đuổi tới.
Vì chiếc xe này dùng radar vệ tinh, thế nên cậu chỉ có thể ẩn được vị trí xe chứ không thể đánh lạc hướng như đoàn xe trước được.
Vì trong địa hình rừng núi, cộng thêm việc xe cậu là người mở đường, thế nên tốc độ xe cậu rất bất ổn, lúc nhanh lúc chậm.
Thấy có một đoàn xe đuổi theo mình, cộng thêm vẻ mặt căng thẳng của Lâm Thần, vẻ mặt Nguyệt Sương bắt đầu lo lắng, sợ hãi hỏi Lâm Thần:
“ Anh ơi... bọn họ là ai??? Tại sao lại truy đuổi xe của chúng ta vậy?”
Lâm Thần có chút lo sợ nói:
“ Đó là xe quân đội... Theo anh đoán thì khả năng lớn chính là do Linh Nhi truy đuổi đến.”
Nghe đến đây, Nguyệt Sương không nhịn nổi mà lấy tay che miệng lại. Bởi vì, đây là lần đầu chính cô thấy quân đội xuất hiện một cách bất ngờ như vậy.
Cô biết Linh Nhi không hề tầm thường, thậm chí là một cô gái vô cùng quyền lực. Thế nhưng để có thể điều khiển quân đội thì thật sự phải khủng bố đến mức nào chứ? Phải biết, quân đội không chịu sự kiểm soát của nhà nước, tức là dù bạn có quyền lực to lớn như nào thì cũng không bao giờ nhờ cậy được quân đội cả, bọn họ là một tổ chức riêng, điều hành riêng... và có nhiệm vụ cao cả đó là bảo vệ đất nước.
Điều này chứng tỏ là gì??? Nguyệt Sương nghĩ đến đây, vẻ mặt trở nên sợ hãi. Chẳng lẽ Linh Nhi cũng là người thuộc quân đội, có cấp bậc vô cùng cao.
Tuy chỉ là suy đoán, thế nhưng như vậy cũng đủ để khiến cho toàn giới chấn động. Cô cũng hiểu lý do tại sao rất nhiều mafia hay xã hội đen đều bị tiêu diệt trong một đêm nhanh như vậy.
Trong lúc cô đang thẩn thơ suy nghĩ, Lâm Thần đột nhiên dừng chiếc xe lại, bởi phía trước chính là một khe vực sâu. Điều này khiến cho cô càng hoảng sợ hơn, bởi vì đằng sau có rất nhiều chiếc xe đã đuổi kịp.
Trên xe, Nguyệt Sương tỏ vẻ hối tiếc ngắm nhìn ngôi nhà từ từ nhỏ dần trong mắt cô, ánh mắt tràn đầy nhớ mong. Cô thật sự rất thích căn nhà đó, mặc dù chỉ sống trong khoảng thời gian rất ngắn.
Không phải là bởi vì căn nhà đó tốt hơn căn nhà cũ, mà là bởi vì ở đó chỉ có hai người sống cùng nhau, đó là cô với người cô yêu -Lâm Thần.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi mà thôi, chính căn nhà đó đã cho cô không biết bao nhiêu lợi ích, mọi ước mong từ lúc trước đối với Lâm Thần đều được thực hiện một cách trọn vẹn. Điều này khiến cho cô vô cùng biết ơn nơi ấy...
Cô rất mong là có thể sống với anh ấy thật lâu, thế nhưng cô cũng hiểu hoàn cảnh hiện tại, nếu như không nhanh rời đi thì chắc chắn Linh Nhi sẽ tìm đến cửa, khi đó thì cả cô và anh ấy đều sẽ gặp nguy hiểm.
Khác với Nguyệt Sương, Lâm Thần lúc này lại chẳng hề có chút nhớ nhung nào căn nhà đó, vẻ mặt cậu lộ rõ sự căng thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm radar trên xe.
Cậu đã gặp người của Linh Nhi, điều này tức là sao? Rất có khả năng là sẽ có rất nhiều tai mắt ở đây. Mà đã có nhiều tai mắt thì tức là cậu rất có khả năng sẽ bị lộ.
Trên xe bây giờ lại có Nguyệt Sương, cậu không sợ mình gặp nguy hiểm, cái cậu lo lắng nhất đó là an toàn của Nguyệt Sương. Trước bàn tay ma quỷ của Linh Nhi, cậu thừa biết là em ấy không tài nào có thể chạy thoát khỏi được.
Cậu đã hứa với Nguyệt Lan là sẽ bảo vệ em ấy tới cùng, thế nên cậu phải thực hiện bằng được, mặc dù phải trả bất cứ giá nào.
Cậu đã cẩn thận, thế nhưng chính cậu cũng đã quá coi thường ảnh hưởng của Linh Nhi. Ngay khi chạy được gần một tiếng, cậu hoảng sợ khi nhìn thấy đằng trước là một hàng xe dài đang chặn gần như toàn bộ con đường.
Song song với đó, ở trước xe còn có rất nhiều người mặc y phục quân đội, trên tay ai cũng cầm cho mình một khẩu súng điện. Điều này khiến cho trán cậu đổ mồ hôi.
Tại sao bọn họ lại đứng đó? Chẳng lẽ là phát hiện ra mình sao?
Không thể, không thể nào... Mình đã thuyết phục được cậu ta mà.
Lúc này, cậu lại nhớ lại quá khứ, khi mà cậu tung cước thẳng vào cậu nam thanh niên đó, một ánh đèn đỏ đột nhiên nháy nháy trên đầu cậu ta.
Lâm Thần nghĩ đến đây, vẻ mặt cậu trở nên vô cùng khó chịu, nói một cách tức giận:
“ Chết tiệt...Không thể ngờ được là mình lại bị phát hiện.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời nói cùng với hành động của cậu khiến cho Nguyệt Sương chú ý, cô nhìn Lâm Thần với vẻ mặt lo lắng, hỏi thăm:
“ Anh... có chuyện gì vậy anh???”
Lâm Thần lúc này cũng không hề có thời gian giải thích nữa, bởi không chỉ đằng trước, mà cả đằng sau cậu cũng có những chiếc xe đuổi theo. Có vẻ như bọn họ muốn truy đuổi cậu tới cùng.
“ Bám chắc vào nha, anh chuẩn bị rẽ hướng!!!” Lâm Thần nghiêm túc nói.
Nguyệt Sương nghe vậy, cô có cảm giác chuyện này vô cùng nghiêm trọng, thế nên cô cũng không chần chừ mà nhanh chóng đeo dây an toàn.
Đúng như những gì Lâm Thần nói, ngay sau khi nói câu đó, Lâm Thần đột nhiên rẽ một mạch sang phải, đâm vỡ lan can rồi đi thẳng vào khu rừng gần bên.
Phía xa, nhìn thấy chiếc xe của Lâm Thần đột nhiên đổi làn, một cô gái mặc quân hàm “đại tá” tức giận ra lệnh:
“ Nhanh chóng truy đuổi chiếc xe kia cho tôi... Bằng mọi giá phải bắt được người trong xe đó”
Những binh sĩ bên cạnh giống như đã tiếp nhận mệnh lệnh, ai ai cũng gấp gáp đi lên xe rồi đi vào lối đi của Lâm Thần.
Hơn hai mươi xe đều truy đuổi phía sau Lâm Thần, trên tay bọn họ đều cầm khẩu súng, thế nhưng không một ai dám ngắm thẳng vào trong xe cả. Tất cả bọn họ đều chỉ nhắm vào lốp xe mà thôi.
Dường như bọn họ đều biết người này rất không đơn giản, thậm chí có thể chính là người mà vị Linh Nhi cần tìm. Thế nhưng, người này dường như là thần tiên trong mắt vị tiểu thư này, bởi mặc dù nhiệm vụ là truy bắt, thế nhưng điều kiện là tuyệt đối không thể làm tổn thương dù chỉ một sợi tóc.
Chưa phải là hết, lời nói của cô ấy còn kinh động cả “Thượng Tướng”( Vị trí thứ nhì trong quân đội) ra mệnh lệnh tối cao. Thế nên khi chưa chắc chắn trong xe là ai thì bọn họ sẽ không dám hành động mạnh.
Tuy vậy, bọn họ cũng là quân đội, xe bọn họ đi cũng là xe chuyên vượt địa hình. Bình thường, lẽ ra chỉ cần sau một vài phút là có thể đuổi được xe phía trước rồi. Thế nhưng, không hiểu tại sao mà bọn họ đi mãi mà chẳng thấy chiếc xe nào cả, trong khi trên radar vẫn hiện nốt chấm đỏ đang phía trước.
Chỉ khi bọn họ đi đến trước một tảng đá to chắn ngang trước xe. Hòn đá to tới nỗi mà không có một chiếc xe nào đi qua được, lúc này bọn họ mới nhận ra là mình bị lừa.
Cả đoàn đều vô cùng tức giận, không thể ngờ là chiếc xe đó lại có thể thâm nhập vào radar bọn họ để đánh lạc hướng, thật sự người trong xe đó giỏi đến mức nào vậy?
Một cậu con trai mặc đồng phục, da hơi ngăm đen cầm lấy bộ đàm, nói một cách rất dứt khoát:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Thưa chỉ huy, tiểu đội 001 đã bị mất dấu. Lý do: Chiếc xe đó có thiết bị nhiễu sóng radar...”
Ngay sau đó, một giọng nói cũng vô cùng mạnh mẽ phát ra trong bộ đàm:
“ Tiểu đội 001 nhanh chóng đến vị trí đã được chỉ định trên bản đồ. Sau đó đợi tín hiệu của đoàn xe mang số hiệu 003.”
Ở một phía khác...
Lâm Thần sau khi dùng thiết bị giả dạng đánh lạc hướng đoàn xe 001, cứ tưởng mọi chuyện sẽ qua êm đềm, thế nhưng chưa kịp vui mừng thì có một đoàn xe khác đã đuổi tới.
Vì chiếc xe này dùng radar vệ tinh, thế nên cậu chỉ có thể ẩn được vị trí xe chứ không thể đánh lạc hướng như đoàn xe trước được.
Vì trong địa hình rừng núi, cộng thêm việc xe cậu là người mở đường, thế nên tốc độ xe cậu rất bất ổn, lúc nhanh lúc chậm.
Thấy có một đoàn xe đuổi theo mình, cộng thêm vẻ mặt căng thẳng của Lâm Thần, vẻ mặt Nguyệt Sương bắt đầu lo lắng, sợ hãi hỏi Lâm Thần:
“ Anh ơi... bọn họ là ai??? Tại sao lại truy đuổi xe của chúng ta vậy?”
Lâm Thần có chút lo sợ nói:
“ Đó là xe quân đội... Theo anh đoán thì khả năng lớn chính là do Linh Nhi truy đuổi đến.”
Nghe đến đây, Nguyệt Sương không nhịn nổi mà lấy tay che miệng lại. Bởi vì, đây là lần đầu chính cô thấy quân đội xuất hiện một cách bất ngờ như vậy.
Cô biết Linh Nhi không hề tầm thường, thậm chí là một cô gái vô cùng quyền lực. Thế nhưng để có thể điều khiển quân đội thì thật sự phải khủng bố đến mức nào chứ? Phải biết, quân đội không chịu sự kiểm soát của nhà nước, tức là dù bạn có quyền lực to lớn như nào thì cũng không bao giờ nhờ cậy được quân đội cả, bọn họ là một tổ chức riêng, điều hành riêng... và có nhiệm vụ cao cả đó là bảo vệ đất nước.
Điều này chứng tỏ là gì??? Nguyệt Sương nghĩ đến đây, vẻ mặt trở nên sợ hãi. Chẳng lẽ Linh Nhi cũng là người thuộc quân đội, có cấp bậc vô cùng cao.
Tuy chỉ là suy đoán, thế nhưng như vậy cũng đủ để khiến cho toàn giới chấn động. Cô cũng hiểu lý do tại sao rất nhiều mafia hay xã hội đen đều bị tiêu diệt trong một đêm nhanh như vậy.
Trong lúc cô đang thẩn thơ suy nghĩ, Lâm Thần đột nhiên dừng chiếc xe lại, bởi phía trước chính là một khe vực sâu. Điều này khiến cho cô càng hoảng sợ hơn, bởi vì đằng sau có rất nhiều chiếc xe đã đuổi kịp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro