Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Trực giác mách...

Nam thần chiến hữu

2024-09-10 10:35:07

Cho đến khi Nguyệt Lan rời đi, cậu vẫn chưa thể tin được cô ấy sẽ nói như vậy. Theo lý thường, hiện tại cô ấy nên mắng té tát cậu chứ nhỉ? Bởi tất cả, cậu là người làm liên lụy tới cả gia đình em ấy.

Bản thân cậu không biết, những hành động cùng với lời nói vừa nãy đã làm thay đổi hoàn toàn suy nghĩ ban đầu của Nguyệt Lan. Cái gì là thứ Nguyệt Sương cần, cái gì là thứ cô ấy còn thiếu... mọi thứ đều khiến cho Nguyệt Lan hiểu ra. Mà kể cả nếu như cô ấy có căm ghét cậu đến tận xương tủy, chắc chắn cô ấy sẽ không bao giờ dám mắng cậu một câu, chỉ đơn giản, cậu có thân phận không hề bình thường.

Cậu cứ suy nghĩ thẫn thờ, cho đến khi, một thân hình mềm mại ôm chặt người cậu, giọng nói có chút sợ hãi:

“ Huhu...anh đừng rời bỏ em...em sợ lắm!!!”

Người nói không ai khác chính là Nguyệt Sương, lúc này, em ấy đang rất sợ hãi mà ôm chặt lấy cậu.

Cảm nhận được nỗi sợ của em ấy, cậu dùng tay của mình vỗ nhẹ vào lưng, dỗ dành:

“ Được rồi...được rồi... Mẹ em đã cho em ở cùng với anh.”

Nguyệt Sương nghe vậy, cô lúc này tỏ vẻ bán tín bán nghi hỏi:

“ Anh không lừa em chứ? Hay lại như vừa nãy, anh lại nói dối em!”

Lâm Thần chỉ cười cười, một tay lấy chiếc khăn trong túi rồi lau đi giọt lệ của Nguyệt Sương, vừa lau vừa nói:

“ Em hiện tại là một cô gái xinh đẹp, thế nên em không được khóc... Anh cũng đã nói chuyện với mẹ em, hiện tại, mẹ em đang có rất nhiều việc bận. Thế nên mới nhờ anh chăm sóc em.”

Thấy dáng vẻ Lâm Thần dường như không lừa mình, cô mới cố gắng bình tĩnh... Tuy nhiên, di chứng của chuyện vừa nãy vẫn khiến cho cơ thể của cô run rẩy... Điều này khiến cho Lâm Thần thở dài.

Có lẽ, em ấy đã sợ mẹ đến tình trạng khó cứu vãn rồi. Chữa trị tâm lý bây giờ không thể xong trong một sớm một chiều, nó là cả một quá trình dài hạn. Có lẽ, khi sống cùng cậu, chắc em ấy sẽ cảm nhận được nỗi nhớ mẹ, từ đó sẽ chữa trị được vấn đề tâm lý này.

Mãi đến buổi tối, cả hai người mới đi lên xe quay trở về. Trên xe, Nguyệt Sương chỉ dùng vẻ mặt có chút mệt mỏi ngồi đằng sau, còn Lâm Thần đi ở phía trước.

Ngồi trên chiếc xe này, cậu có cảm giác đây chẳng khác nào một hộp sắt sinh tồn biết di chuyển cả. Vỏ xe làm từ thép chống tăng, kính chống đạn, rồi còn các công nghệ được trang bị trên chiếc xe, nó tân tiến vô cùng. Thậm chí nó còn có thể làm nhiễu sóng rada. Thậm chí là chiếc xe này còn có thể làm một cái tàu lặn luôn cũng được.

Thật không biết mẹ của Nguyệt Sương phải kinh khủng như nào mới sở hữu được chiếc xe như thế này. Cậu cứ tưởng cô ấy chỉ thuần là doanh nhân, ai ngờ cũng có một chút quan hệ với quân đội. Thật đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Tuy nhiên, khi cậu sắp về đến bệnh viện, một cảm giác bất an lại tràn ngập trong lòng. Thậm chí, cái cảm giác này nó càng ngày càng mãnh liệt khi cậu càng tiến gần bệnh viện đó.

Không hề chậm chễ, cậu xoay vô lăng đảo chiều xe rồi chạy ngược lại. Tuy rằng cái cảm giác này rất mơ hồ, thậm chí nghe có chút buồn cười nhưng cậu cũng không hề muốn mạo hiểm. Vì suy cho cùng, nơi đó cũng rất nguy hiểm.

Thật đúng là như vậy, bởi vì trước cổng bệnh viện, toàn bộ bị bao vây bởi những xe bọc thép với những người mặc trang phục quân đội rất nghiêm trang.

Nhắc lại cho anh em chưa hiểu: Linh Nhi là chủ của thành phố riêng - Nơi mà anh main nhà ta vẫn còn phải trốn chạy khắp nơi, quân đội bảo vệ thành phố trên nên vì thế, Linh Nhi được quyền điều khiển quân đội trong một vài trường hợp. Tuy nhiên, vì là quân đội nên bản thân cô ấy cũng không được điều khiển vượt quá giới hạn của bản thân.

Khung cảnh trở nên căng thẳng vô cùng khi một cô gái xuất hiện. Có lẽ, trong đời bọn họ, những người làm cả đời ở cái bệnh viện nhỏ nhoi này, không bao giờ bọn họ có thể nghĩ lại có thể gặp được một nhân vật mà có sức ảnh hưởng tới quân đội như vậy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người xuất hiện không ai khác chính là Linh Nhi. Lúc này, thay vì khoác trên mình bộ váy đẹp đẽ quyến rũ như thường ngày, cô ấy lại thay cho mình một bộ áo quần trông vô cùng giản dị. Chỉ là quần jean cùng với một chiếc áo dài tay. Mái tóc xõa ra được búi lại gọn gàng, lộ ra nguyên bản khuôn mặt sắc sảo, đẹp đến từng chi tiết.

Tuy nhiên, lúc này không một ai dám nhìn trực tiếp vào thẳng khuôn mặt cô ấy cả, bởi đơn giản, vẻ mặt đó ẩn chứa sát khí nồng đậm. Thậm chí, khi cô ấy nhìn qua bọn họ thì giống như cả vùng trời đang đè xuống từng người ở đây, không một ai có thể đứng vững trước ánh nhìn của vị tiểu thư này.

Linh Nhi cầm trên tay chiếc áo khoác màu xám. Nếu Lâm Thần ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra được, đó chính là chiếc áo của mình.

Không biết Linh Nhi nghĩ cái gì, bọn họ chỉ nhìn thấy cô ấy đứng đó, nhìn chằm chằm chiếc áo không rời.

Tư Hạ lúc này chạy đến, vẻ mặt gấp gáp nhưng vẫn hành lễ với Linh Nhi, sau đó cung kính nói:

“ Thưa cô chủ, chúng ta đã tra toàn bộ camera, lục soát toàn bộ nơi đây. Tuy nhiên, ngoại trừ chiếc áo đó ra, còn lại chúng ta không tìm được bất cứ thứ gì khác.”

Linh Nhi lúc này mới dừng nhìn chiếc áo đó, quay sang nhìn Tư Hạ, từng câu nói vô cùng đáng sợ nói với cô ấy:

“ Những tên đã động chân động tay vào anh ấy, giết! Tôi muốn trong đêm nay, những tên đó đều phải chết!”

Tư Hạ nghe thấy cái giọng nói này, không hiểu sao cô lại run một cái. Ngay sau đó, cô lại thấy Linh Nhi nhìn lên bầu trời, nói:

“ Với một người bình thường không có thân phận như anh ấy. Không thể nào lại có thể ở trong một căn phòng như vậy. Nhất định đã có ai đó giúp anh ấy vào nơi này.”

Nói xong, cô mới sốc khi thấy Linh Nhi đột nhiên chảy lệ, nói:

“ Cũng may...anh ấy đã được cứu... Chúng ta cần nhanh chóng tìm thấy anh ấy. Xã hội bên ngoài rất nguy hiểm, anh ấy lại không có sự bảo vệ của tôi.”

Thấy cô chủ tỏ vẻ quan tâm đến cậu chủ như vậy, Tư Hạ trong lòng vạn phần cảm động. Ánh mắt cô giống như có ngọn lửa, bùng cháy dữ dội.

“ Vâng...thưa cô chủ. Tôi sẽ tìm đủ mọi cách để tìm thấy cậu chủ trong thời gian sớm nhất.” Tư Hạ chắc nịch nói.

Nói xong, cô cúi đầu rời đi.

Trong quán rượu sang trọng, cách bệnh viện khoảng chục cây số, nằm trong một ngõ nhỏ. Một tên đại hán, ăn mặc có chút tùy tiện, một tay cầm lấy rượu, một tay cầm lấy chiếc đao, miệng hút điếu thuốc nói với đàn em:

“ Chúng mày hôm nay có được gì không?”

Nói xong, tên này vỗ vỗ cái bàn, giống như đang biểu thị ý nói của hắn thông qua hành động. Mấy tên đàn em xung quanh đều cười cười, giống như hiểu ý hắn vậy.

Ngay sau đó, một tên tóc xanh, khuôn mặt có chút gian tà đặt lên bàn một chiếc chìa khóa, nói với tên đại ca:

“ Thưa lão đại, hôm nay em bắt được một cặp song sinh trông khá là ngon. Cả hai đứa đều chỉ mới mười năm tuổi.Vì cha hai đứa thiếu nợ nên em mới bắt hai con bé này trước. Em đã xích tay hai con nhỏ đó, dâng cho đại ca thử món trước. Đây là chìa khóa...”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói xong, hắn còn làm ra cái bộ dạng nịnh nọt khiến cho tên đại ca vô cùng hài lòng. Hắn gật đầu một cái, tán thưởng:

“ Tốt...tốt... mày đúng là có tố chất của tao đó.”

Được khen, tên đàn em tóc xanh trong lòng cảm thấy vui sướng. Hai tay xoa xoa nịnh nọt:

“ Vâng... em sẽ cố gắng vì đại ca...”

Mấy tên đàn em khác cũng giống như tên tóc xanh, ai cũng cố gắng đưa ra những thứ tốt nhất mình cướp được để có thể nhận được sự tán thưởng của đại ca.

Đứa thì đưa tiền bạc, đứa thì đưa phụ nữ... thậm chí có cả clip hành hạ dã man... mọi thứ bẩn thỉu nhất đều được mấy tên này tập hợp đầy đủ ở chỗ này.

Cả bọn cười lớn, hát hò mà chả ai dám đến gần. Thậm chí, rất nhiều người còn sợ hãi bỏ đi. Bởi họ biết, đám này chính là đám côn đồ rất nổi tiếng ở đây.

Tên đại ca uống xong ngụm rượu, vẻ mặt đắng chát kêu:

“ Thật tức chết tao. Không thể ngờ được là mấy tên đàn em kia lại chết tức tưởi như vậy. Tuy nhiên, thứ tiếc nhất lại chính là con hàng kia. Tao chưa bao giờ được nếm thử đứa nào như vậy cả.”

Nói xong, hắn còn lấy ra bức hình, trong đó chính là bức chụp trộm của một nữ sinh. Tuy chỉ là bức chụp từ phía sau, không thể nhìn thấy mặt, nhưng từ dáng người thì có thể đoán chắc, đó chính là một mỹ nữ.

Một tên đàn em thấy đại ca có chút mê man, sẵn trong người có hơi rượu, hắn ngu ngơ hỏi:

“ Đại ca, mấy anh em chết oan đó đại ca có muốn trả thù không ạ?”

Vừa nói xong, tên đại ca cầm một chai rượu đập thẳng vào đầu của tên đàn em vừa nói, chai rượu vỡ ra khiến cho rượu cùng với máu của tên đàn em hòa quyện vào nhau trông vô cùng rợn người.

Chẳng quan tâm đến đàn em nó ra sao, tên đại ca nóng giận nói:

“ Mày biết là chúng ta đang bị truy nã không? Mấy tên đó bây giờ đều bị quân đội quản rồi. Mày bảo tao báo thù!!! Báo thù cái con mẹ mày à?”

Nói xong, hắn còn đạp cho tên đàn em đang ôm đầu một cái, sau đó cầm chai rượu vừa uống tu một ngụm.

“ Khà...thôi, tao mệt rồi. Để tao kiểm tra mấy con hàng mà chúng mày vừa kiếm.”

Nói xong, hắn còn nở một nụ cười rất quỷ dị. Giống như chuẩn bị “hành hạ” từng con hàng mà mấy tên đàn em họ kiếm vậy. Có lẽ, những cô gái bị mấy tên này chơi cũng chẳng phải số ít.

Mấy tên đàn em cũng cười cười, có lẽ họ cũng muốn biết được những biểu cảm sợ hãi của mấy cô gái mà bọn họ vừa mới tóm.

Tuy nhiên, chưa kịp rời khỏi quán, một tiếng súng vang lên ở bên ngoài, cùng với giọng nói vô cùng đáng sợ:

“ Tất cả đứng im, giơ tay lên”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Số ký tự: 0