Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì

Chương 8 - Câm miệng!

Phúc Bồ

2024-05-07 06:30:29

Cạch cạch cạch!

Bùm bùm bùm!

Vệ binh nào bắn phá thì bắn phá, ai ném lựu đạn thì cứ ném lựu đạn, còn ai yểm trợ thì cứ yểm trợ.

Phối hợp vô cùng hoàn hảo.

Hơn một nghìn quân của Đồ Long xã chưa kịp đánh trả đã ngã rạp xuống một mảng lớn.

Hình Hắc Hổ sửng sốt!

Diệp Nguyên Khôn cũng bị sốc!

Lá gan của các thành viên còn lại của Đồ Long xã đều bị doạ cho sợ hãi!

“Đánh trả! Đánh trả cho tao! Giết hết! Giết sạch bọn chúng!”

Hình Hắc Hổ và Diệp Nguyên Khôn đều hét lên điên cuồng.

Diệp Nguyên Khôn thậm chí không thèm để ý đến sự sống chết của Diệp Mặc, giết Long Cửu Thần, hoàn thành nhiệm vụ quan trọng hơn, chỉ cần ông ta có thể hoàn thành nhiệm vụ, giết một đứa con trai có làm sao đâu?

Hai bên triển khai một cuộc đối đầu khốc liệt!

Chẳng bao lâu, dưới hỏa lực khủng khiếp của vệ binh, các thành viên của Đồ Long xã đã bị thương vong nặng nề, trên mặt đất đều là thi thể của bọn chúng.

“Đám binh lính này quá khủng khiếp! Quá mạnh! Đám ô hợp này của chúng ta không phải là đối thủ của chúng!”

Các thành viên của Đồ Long xã sợ hãi, la hét và bỏ chạy tán loạn.

Hình Hắc Hổ và Diệp Nguyên Khôn cũng sợ chết khiếp, vội vàng trốn sau thùng hàng.

Cuộc đối đầu ngắn ngủi kết thúc.

Ít nhất có năm sáu trăm người của Đồ Long xã đã chết, còn vệ binh không có lấy một người bị thương.

Đương nhiên, trong vệ binh có rất nhiều cao thủ có thể chặn viên đạn ại, nếu không sẽ không thể không có thương vong.

“Long Cửu Thần, mày là ai, tại sao có thể điều động được chiến lực đáng sợ của bộ đội đặc chủng này?” Diệp Mặc kinh hãi hỏi.

“Người mà tụi bây không thể chọc vào!” Long Cửu Thần lạnh lùng nói, rồi lại lớn tiếng hét: “Nếu như không muốn chết, mau ngoan ngoãn nói cho tôi biết tung tích của các con tôi.”

“Nếu không tôi sẽ cho nổ tung bến tàu và tống tụi mày xuống địa ngục!”

“Ực ực.”

Mọi người nuốt khan.

Bọn họ không ngờ Long Cửu Thần đang uy hiếp mình.

Nhưng rất nhanh, giọng nói của Diệp Nguyên Khôn đã truyền đến.

“Long Cửu Thần, không thể không thừa nhận, chúng tao đã đánh giá thấp mày, không ngờ mày lại khó giết như thế.”

“Muốn biết tung tích của hai đứa con mày thì mang theo Diệp Mặc của tao đi tới phía sau thùng hàng!”

“Nhớ kỹ, không được phép mang theo bất kỳ binh lính nào, chỉ có một mình mày qua đây thôi.”

“Nếu mày dám mang theo bất cứ quân lính nào, cho dù tao chết cũng sẽ không nói cho mày biết tin về con của mày.”

Vì anh lo lắng cho sự an toàn của hai đứa con, nếu không, chỉ cần Diệp Nguyên Khôn dám uy hiếp anh thì tiếp theo sẽ là địa ngục!

“Tôi sẽ làm theo lời ông muốn.”

Long Cửu Thần kéo Diệp Mặc đi về phía thùng chứa phía trước.

“Anh Long, nguy hiểm lắm, anh không thể tới đó một mình được!’Long Miêu giữ chặt Long Cửu Thần, lo lắng nói.

Long Cửu Thần nhìn anh ta bằng ánh mắt trấn an: “Tôi không còn là Long Cửu Thần trước đây nữa, cứ an tâm ở đây chờ với đội vệ binh đi.”

Nói xong, Long Cửu Thần không chút do dự túm lấy Diệp Mặc, từng bước một đến gần thùng chứa hàng.

Long Miêu biết tính khí của Long Cửu Thần, nếu anh đã quyết định thì cho dù là hàng ngàn chiếc xe tải cũng không thể kéo anh quay đầu, vì thế anh ta đe doạ: “Hãy nghe cho rõ đây! Nếu tôi nghe thấy bất cứ một tiếng súng nào, tôi sẽ biến cả bến tàu biến thành biển lửa, đừng hòng có ai sống sót mà rời khỏi đây!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh ta sợ Long Cửu Thần sẽ bị ám hại.

Quả nhiên, lời nói của anh ta đã có tác dụng.

Các thành viên của Đồ Long xã đều chĩa súng xuống đất và để ngón tay tránh xa cò súng vì sợ lỡ cướp cò sẽ dẫn tới hoạ sát thân.

Lúc này Long Cửu Thần kéo Diệp Mặc đi tới thùng hàng phía sau.

Bịch!

Anh ném mạnh Diệp Mặc xuống đất, giẫm lên ngực anh ta, cường thế nói: “Nếu không muốn con trai mình chết thì ngoan ngoãn nói thật đi!”

“Cha! Long Cửu Thần này quá đáng sợ! Cha nói thật đi! Con không muốn chết, cha!” Diệp Mặc kêu lên.

Anh ta chỉ cảm thấy như đang bị tử thần giẫm dưới chân, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị lưỡi hái tử thần bắt đi.

“Câm miệng!”

Diệp Nguyên Khôn tức giận hét lớn, sau đó bi thương cười nói: “Mày cũng dám tới đây, vậy thì xuống địa ngục đi!”

“Hình lão đại, ra tay!”

Hình Hắc Hổ lập tức vung tay và hét lên: “Sư phụ Trương, sư phụ Quách, giết chết nó cho tôi!”

Hai người đàn ông trung niên mặc võ phục nắm chặt nắm đấm, lao về phía Long Cửu Thần nhẹ như chim yến, mỗi người đều tung ra một quyền.

“Ha ha ha! Nhãi con, mày chết chắc rồi! Hai vị này đều là cường giả khí hải cảnh, một quyền có thể giết chết một con voi trưởng thành, chờ mày bị đập nát thành thịt vụn đi, ha ha ha!”

Diệp Nguyên Khôn nhìn thấy hai vị cao thủ ra tay, không giấu được hưng phấn, cười gằn thành tiếng.

Võ giả trên thế giới được chia thành sáu phẩm:

Thiên tượng cảnh nhất phẩm, gọi là võ tôn.

Chỉ huyền cảnh nhị phẩm, gọi là võ tông.

Kim cương cảnh tam phẩm, gọi là võ vương.

Tạo hoá cảnh tứ phẩm, gọi là võ hầu.

Khí hải cảnh ngũ phẩm, gọi là võ sư.

Luyện thế cảnh lục phẩm, gọi là võ đồ.

Trong thời kỳ mạt pháp này, cấp năm khí hải cảnh cũng coi như là rất mạnh rồi!

Tuy nhiên.

Cảnh tượng tiếp theo suýt nữa khiến tròng mắt của Diệp Nguyên Khôn nứt toạc!

Chỉ thấy Long Cửu Thần nắm chặt nắm đấm, lao về phía trước.

Bùm bùm!

Hai tên cao thủ kia như bị đâm vào tàu hoả, bay ngược về phía sau, đập vào thùng hàng, bị đóng đinh bên trong, thậm chí không kịp kêu lên một tiếng, cũng không biết còn sống hay đã chết.

“Làm sao có thể?”

Diệp Nguyên Khôn và Hình Hắc Hổ kinh ngạc nhìn Long Cửu Thần, bọn họ không thể tin được, thằng nhãi này cũng là một võ giả!

Hơn nữa, còn là một võ giả rất mạnh mẽ!

“Vẫn không định thành thật khai báo à?” Long Cửu Thần dùng giọng điệu rất lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người kia.

Đôi mắt của Hình Hắc Hổ giật giật.

“Tao không tin một khí hải cảnh đã tập võ ba mươi năm như tao lại không đánh lại mày!”

Vừa dứt lời, thân hình của Hình Hắc Hổ nhoáng lên, một nắm đấm sắt được tung ra, khiến không khí rung chuyển.

Vừa rồi hai tên cao thủ kia chỉ mới nhập môn khí hải cảnh, còn ông ta đã là khí hải cảnh đại thành nên tin chắc mình có thể đánh bại Long Cửu Thần!

“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”

Long Cửu Thần tức giận, chụp lấy nắm đấm của Hình Hắc Hổ, vung tay lên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hình Hắc Hổ nặng gần tám mươi ký ngay lập tức bị văng ra xa và đập vào thùng chứa hàng khiến chúng đổ nhào.

Long Miêu nghe thấy tiếng động vội chạy tới, kinh sợ nói: “Trời đất ơi! Thực lực của anh Long đã tăng hơn nhiều so với trước đây!”

“Có nói hay không? Nếu không nói, ông đây sẽ đại khai sát giới!” Long Cửu Thần quát Diệp Nguyên Khôn.

Diệp Nguyên Khôn run rẩy, trên đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.

“Cha, mau nói đi, nếu không thật sự sẽ có người chết đấy!” Diệp Mặc vừa khóc vừa gầm lên.

Diệp Nguyên Khôn đang muốn thỏa hiệp.

Lúc này, một giọng nói tức giận vang lên.

“Thằng nào dám giương oai tác quái trong địa bàn của ông mày hả?”

Vừa dứt lời, mọi người đều nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy một vị sĩ quan trên vai có hai gạch bốn sao, dẫn đầu gần một trung đoàn quân tiến về phía trước.

“Ha ha!”

Diệp Mặc, Diệp Nguyên Khôn và Hình Hắc Hổ đang bị thương nặng bất ngờ hưng phấn cười lớn, giống như được truyền một ngụm máu gà vậy.

“Lưu tổng binh đến đây! Chúng ta được cứu rồi!”

Long Miêu đi tới, hỏi: “Anh là tổng binh Giang Châu à?”

“Đúng vậy!”

Lưu tổng binh ngạo nghễ nói: “Tao chính là tổng binh quản lý tất cả việc quân sự ở Giang Châu!”

“Tụi mày ở đội ngũ nào? Không muốn sống nữa à? Chưa được tao cho phép mà dám ngang nhiên hành hung trong địa bàn của tao, có tin tao bắn chết hết tụi mày không hả?”

Bốp!

Long Miêu tát thẳng vào mặt Lưu tổng binh, khiến đầu của anh ta vẹo sang một bên.

“Mày dám đánh tao à?” Lưu tổng binh không dám tin hỏi.

Long Miêu lấy giấy tờ chứng nhận ra ném vào mặt Lưu tổng binh.

Sau khi Lưu tổng binh xem xong, không khỏi run rẩy.

Long Miêu giật lại giấy chứng nhận, đút vào túi rồi quát: “Gặp bản tướng còn không mau hành lễ!”

Không ngờ, Lưu tổng binh lại cười nhạt nói: “Tướng vệ quân Long Đằng vệ quân của quân Tây Lương thật doạ người.”

“Nhưng như vậy thì sao chứ?”

“Long soái của tụi bây sẽ nhanh chóng nhận được tin đám tụi bây đã bị người của Đồ Long xã tiêu diệt ở bến tàu Giang Châu rồi!”

Nói đến đây, trong mắt anh ta hiện lên sát ý, lập tức ra lệnh: “Giết hết bọn chúng!”

“Xem ai dám!”

Một giọng nói vang dội như sét đánh vang lên.

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy vệ binh đang chậm rãi bao vây lại, miệng hét: “Tất cả buông súng xuống!”

“Này, này, này…”

Lưu tổng binh sợ ngây người!

Diệp Nguyên Khôn, Hình Hắc Hổ, Diệp Mặc cũng đều sợ ngây người!

Chẳng bao lâu, một người đàn ông vạm vỡ có hai gạch ba sao đi đến trước mặt Long Cửu Thần, đứng nghiêm chào và hùng hồn nói:

“Lôi Báo, đội trưởng đội bảo vệ Long soái, dẫn theo ba nghìn hộ vệ đến chiến trường, xin thế tử ra chỉ thị!”

“Cái gì!”

Đôi mắt của Diệp Nguyên Khôn, Hình Hắc Hổ, Diệp Mặc đều sắp nổ tung!

“Anh anh anh… chính là thế tử của vương phủ Tây Lương ư?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì

Số ký tự: 0