Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Long Cửu Thần nói có đúng không?
Phúc Bồ
2024-06-30 21:39:16
Làm sao cô ta có thế mở miệng nói ra những lời này được?
“Long Miêu, xử tử hai cha con này ngay tại chỗ cho tôi.”
Lúc này, giọng nói lãnh đạm của Long cửu Thần vang lên.
“Vâng, thế tử!”
Long Miêu cầm súng đi đến trước mặt Tần Chính Thanh, nói: “Tần lão soái, xin lỗi, đừng nói con trai ông, cho dù là ông, nếu dám khiến thế tử nhà tòi chết, tôi cũng sẽ không bao giờ nương tay!”
Nói xong, anh ta chĩa súng vào Tân Diệu Hoa chuẩn bị bắn.
“Đừng!”
Tần Tử Khanh dùng lồng ngực chặn họng súng của Long Miêu, quay người cầu xin: “Long Cửu Thần, chú ba và em gái tôi quả thực đã làm
sai, tôi và ông nội cũng rất tức giận!
Nể mặt ông nội tôi đã quen biết ông nội anh nhiều năm như vậy, hai nhà chúng ta như gia dinh, đã thế còn có hôn ước, anh cho chú ba và em gái tôi một con đường sống được không?”
“Cho bọn họ một con đường sống?” Long Cửu Thần cười lạnh, sau đó tức giận nói: “Hai cha con bọn họ có tội nghiệp cho tôi một con đường sống không? Đã biết Thang Lập Võ bắt con tôi đế dụ tôi đến đó, vậy mà lại đưa cho ông ta nhiều thuốc nổ như vậy để nổ tôi. Nếu Thang Lập Võ thật sự mang con của tôi tới, cô có biết hiện tại con của tôi đã bị nổ chết rồi không?”
Nói xong, anh lấy điện thoại di động ra, phát một đoạn video đưa cho Tần Tử Khanh.
“Nhìn xem! Video mà chú ba cô đưa cho tôi, giúp Thang Lập Võ mang tin tức bảo tôi tới đây, cô nói xem ông ta đáng chết không?”
Tần Tử Khanh xem xong video thì sửng sốt, không dám tin nói: “Video này là chú ba của tôi đưa cho anh, bảo anh đến đây cứu đứa con đáng thương của anh?”
“Tự cô hỏi ông ta đi!” Long cửu Thần tức giận chống nạnh, môi run run.
Tần Tử Khanh nhìn Tần Diệu Hoa.
“Long Cửu Thần nói có đúng không?”
Tần Diệu Hoa cúi đầu thật thấp, khẽ ừ một tiếng.
Tần Tử Khanh tức nổ phổi, cho chú ba mình một cước khiến ông ta ngã xuống đất. Cô ta gầm lên như điên: “Hễ là người bằng xương bằng thịt xem được video này đều sẽ cảm thấy đau lòng cho đứa bé đáng thương này, đều sẽ có xúc động muốn đến cứu đứa bé! Kết quả chú biết Thang Lập Võ có thể sẽ mang đứa bé đáng thương này tới, dụ Long cửu Thần vào chỗ chết, chú không giúp Long cửu Thần cứu đứa trẻ thì thôi đi, chú còn đưa thuốc nổ cho Thang Lập Võ.
Chú không chỉ muốn Long cửu Thần chết, mà ngay cả con của anh ta chú cũng không buông tha! Khó trách Long cửu Thần hận hai cha con các người như vậy, muốn xử tử các người ngay tại chỗ. Các người thật đáng hận, việc các người làm quả thực khiến người ta căm phẫn!”
Hai cha con Tân Diệu Hoa bật khóc.
Tân Chính Thanh cũng tức giận, chỉ còn lại một hơi thở, đã vô cùng yếu ớt song ông ta vẫn nói: “Cửu Thần, tôi đã không còn bao nhiêu thời gian nữa, để hai tên súc sinh này sống thêm hai ngày, tiễn tôi đoạn đường cuối cùng, sau đó lại cho bọn chúng chết, có được không?”
Long Cửu Thần hùng hồn nói: “ông Tân, thứ cho tôi không thể làm được điều ông muốn!”
“Phịch!”
Tần Tử Khanh quỳ xuống trước Long cửu Thần, rưng rưng nước mắt nói: “Cha anh thống lĩnh 500 ngàn quân Tây Lương chống lại hàng triệu quân địch, tứ cố vô thân. Mấy triệu đại quân ở Bắc Cảnh, Nam cảnh, Trung cảnh, Đông cảnh đều án binh bất động, chờ cha anh và quân Tây Lương bị tiêu diệt.
Ông nội tôi không chịu được, lại không có tư cách thuyết phục bọn họ xuất binh, chỉ có thề bảo tôi tố chức quân nhà họ Tần nguyện ý ra chiến trường giúp đỡ cha anh.
Tần Tử Khanh tôi ôm quyết tâm chết trận vì tổ quốc, chẳng mong da ngựa bọc thây mà thống lĩnh ba mươi ngàn quân nhà họ Tần ra chiến trường, lao thẳng vào lòng địch, tiêu diệt năm mươi ngàn quân địch, bị hai trăm ngàn quân địch bao vây. Tỏi và hơn mười ngàn quân nhà họ Tân còn lại tử chiến không hàng, lại tiêu diệt thêm mười ngàn quân địch.
Là cha anh đích thân dẫn Long Võ Vệ và Long Đằng Vệ giúp tôi thoát khỏi vòng vây nên tôi mới có thể sống sót đến bây giờ. Nếu không tôi và ba mươi ngàn quân nhà họ Tần đã chôn xương nơi sa trường rồi.
Vì chuyện này, anh có thể nể tình để chú ba tôi và em gái tiễn ông nội tôi đoạn đường cuối cùng như mong muốn của ông cụ được không?”
“Long Miêu, xử tử hai cha con này ngay tại chỗ cho tôi.”
Lúc này, giọng nói lãnh đạm của Long cửu Thần vang lên.
“Vâng, thế tử!”
Long Miêu cầm súng đi đến trước mặt Tần Chính Thanh, nói: “Tần lão soái, xin lỗi, đừng nói con trai ông, cho dù là ông, nếu dám khiến thế tử nhà tòi chết, tôi cũng sẽ không bao giờ nương tay!”
Nói xong, anh ta chĩa súng vào Tân Diệu Hoa chuẩn bị bắn.
“Đừng!”
Tần Tử Khanh dùng lồng ngực chặn họng súng của Long Miêu, quay người cầu xin: “Long Cửu Thần, chú ba và em gái tôi quả thực đã làm
sai, tôi và ông nội cũng rất tức giận!
Nể mặt ông nội tôi đã quen biết ông nội anh nhiều năm như vậy, hai nhà chúng ta như gia dinh, đã thế còn có hôn ước, anh cho chú ba và em gái tôi một con đường sống được không?”
“Cho bọn họ một con đường sống?” Long Cửu Thần cười lạnh, sau đó tức giận nói: “Hai cha con bọn họ có tội nghiệp cho tôi một con đường sống không? Đã biết Thang Lập Võ bắt con tôi đế dụ tôi đến đó, vậy mà lại đưa cho ông ta nhiều thuốc nổ như vậy để nổ tôi. Nếu Thang Lập Võ thật sự mang con của tôi tới, cô có biết hiện tại con của tôi đã bị nổ chết rồi không?”
Nói xong, anh lấy điện thoại di động ra, phát một đoạn video đưa cho Tần Tử Khanh.
“Nhìn xem! Video mà chú ba cô đưa cho tôi, giúp Thang Lập Võ mang tin tức bảo tôi tới đây, cô nói xem ông ta đáng chết không?”
Tần Tử Khanh xem xong video thì sửng sốt, không dám tin nói: “Video này là chú ba của tôi đưa cho anh, bảo anh đến đây cứu đứa con đáng thương của anh?”
“Tự cô hỏi ông ta đi!” Long cửu Thần tức giận chống nạnh, môi run run.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Tử Khanh nhìn Tần Diệu Hoa.
“Long Cửu Thần nói có đúng không?”
Tần Diệu Hoa cúi đầu thật thấp, khẽ ừ một tiếng.
Tần Tử Khanh tức nổ phổi, cho chú ba mình một cước khiến ông ta ngã xuống đất. Cô ta gầm lên như điên: “Hễ là người bằng xương bằng thịt xem được video này đều sẽ cảm thấy đau lòng cho đứa bé đáng thương này, đều sẽ có xúc động muốn đến cứu đứa bé! Kết quả chú biết Thang Lập Võ có thể sẽ mang đứa bé đáng thương này tới, dụ Long cửu Thần vào chỗ chết, chú không giúp Long cửu Thần cứu đứa trẻ thì thôi đi, chú còn đưa thuốc nổ cho Thang Lập Võ.
Chú không chỉ muốn Long cửu Thần chết, mà ngay cả con của anh ta chú cũng không buông tha! Khó trách Long cửu Thần hận hai cha con các người như vậy, muốn xử tử các người ngay tại chỗ. Các người thật đáng hận, việc các người làm quả thực khiến người ta căm phẫn!”
Hai cha con Tân Diệu Hoa bật khóc.
Tân Chính Thanh cũng tức giận, chỉ còn lại một hơi thở, đã vô cùng yếu ớt song ông ta vẫn nói: “Cửu Thần, tôi đã không còn bao nhiêu thời gian nữa, để hai tên súc sinh này sống thêm hai ngày, tiễn tôi đoạn đường cuối cùng, sau đó lại cho bọn chúng chết, có được không?”
Long Cửu Thần hùng hồn nói: “ông Tân, thứ cho tôi không thể làm được điều ông muốn!”
“Phịch!”
Tần Tử Khanh quỳ xuống trước Long cửu Thần, rưng rưng nước mắt nói: “Cha anh thống lĩnh 500 ngàn quân Tây Lương chống lại hàng triệu quân địch, tứ cố vô thân. Mấy triệu đại quân ở Bắc Cảnh, Nam cảnh, Trung cảnh, Đông cảnh đều án binh bất động, chờ cha anh và quân Tây Lương bị tiêu diệt.
Ông nội tôi không chịu được, lại không có tư cách thuyết phục bọn họ xuất binh, chỉ có thề bảo tôi tố chức quân nhà họ Tần nguyện ý ra chiến trường giúp đỡ cha anh.
Tần Tử Khanh tôi ôm quyết tâm chết trận vì tổ quốc, chẳng mong da ngựa bọc thây mà thống lĩnh ba mươi ngàn quân nhà họ Tần ra chiến trường, lao thẳng vào lòng địch, tiêu diệt năm mươi ngàn quân địch, bị hai trăm ngàn quân địch bao vây. Tỏi và hơn mười ngàn quân nhà họ Tân còn lại tử chiến không hàng, lại tiêu diệt thêm mười ngàn quân địch.
Là cha anh đích thân dẫn Long Võ Vệ và Long Đằng Vệ giúp tôi thoát khỏi vòng vây nên tôi mới có thể sống sót đến bây giờ. Nếu không tôi và ba mươi ngàn quân nhà họ Tần đã chôn xương nơi sa trường rồi.
Vì chuyện này, anh có thể nể tình để chú ba tôi và em gái tiễn ông nội tôi đoạn đường cuối cùng như mong muốn của ông cụ được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro