Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì

Chương 11 - Thang Lập Võ, mau lăn ra đây chịu chết

Phúc Bồ

2024-05-07 06:30:29

LÚC này, một sự im lặng chết chóc.

Mọi người đều há hổc mồm, ai cũng không dám tin rằng thế tử gia quần là áo lượt này thậm chí còn không động tay đã khiến đám người Triệu Thiên Dũng ngông cuồng tự đại quỳ xuống sàn, thất khiếu chảy máu giống như chó chết.

Chuyện này thực sự quá phi lý.

“Chẳng lẽ Long cửu Thần đã di truyền cơ thể võ pháp không thể giết của Long soái?” Tần Tử Khanh tự lẩm bẩm, trong lòng vô cùng ngạc nhiên. Nhận thức của cô về Long cửu Thần cũng hoàn toàn bị sụp đổ.

“Khụ khụ khụ…” Triệu Thiên Dũng ho ra mấy ngụm máu, rồi ngửa đầu nhìn Long cửu Thần, ánh mắt vô cùng kinh hãi và khiếp sợ.

“Làm sao mày có thể mạnh đến thế?”

Long Cửu Thần không trả lời câu hỏi của ông ta, mà lạnh lùng nói: “Nếu không muốn chết thì nói cho tôi biết, ai đã phái ông đến đây giết tói.”

“Ha ha ha!” Triệu Thiên Dũng cười rất quỷ dị: “Nếu tôi nói ra cũng sẽ chết, mà không nói cũng chết. Không bằng tôi mang theo bí mật xuống mõ.

Dứt lời, Triệu Thiên Dũng dẫn nổ chân khí

trong cơ thể, nố tung thành nhiều mảnh vụn.

Ngay cả mấy võ giả trọng thương kia cũng cùng nhau nổ tung, máu thịt bay tán loạn.

“Đệch!” Long cửu Thần chửi tục. Anh hoàn toàn không ngờ rằng Triệu Thiên Dũng lại lựa chọn tự nổ tung.

Anh xoay người lại ngay, chỉ thấy Lưu Năng đã giành lấy một khẩu súng trong tay binh lính, chĩa vào đầu mình.

“Muốn nổ súng tự sát ư? Không có cửa đâu.”

Trong lúc nói chuyện, Long cửu Thần đã lao tới trước mặt Lưu Năng. Một đao chém xuống, làm rớt khẩu súng trong tay Lưu Năng, rồi đá anh ta lăn dưới sàn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Long Cửu Thần, tôi biết tôi chết chắc rồi, cho nên tôi sẽ không nói gì cả. Anh hãy để cho tôi chết đi.”

Lưu Năng một lòng muốn chết.

Long Cửu Thần lại giở trò cũ, bẻ gãy bốn ngón tay của Lưu Năng. Bấy giờ Lưu Năng đã toát đầy mồ hôi, run rấy mở miệng: “Trong âm mưu to lớn này, tôi chỉ là một con cờ nhỏ bé có cũng được mà không có cũng chẳng sao, vì thế những gì tôi biết cực kỳ có hạn. Tôi chỉ biết rằng có một bàn tay cực kỳ to lớn đang điều khiển mọi thứ. Triệu Thiên Dũng – tướng quân hai sao mạnh lắm đúng không? Thế nhưng tôi có thể nói rõ một

điều cho anh biết, ông ta cũng bị ép đến mức bất đắc dĩ mới phải làm thế. Nếu ông ta không làm thế, ông ta sẽ càng chết nhanh hơn.”

“Cửu Thần à, tôi mơ hồ cảm thấy người đứng sau chuyện này cũng chính là người đã đứng sau hại chết mẹ cậu vào năm đó. Nước ở nơi này quá sâu, nếu cậu không nắm chắc thì hãy quay về Lương Châu đi.” Tần chính Thanh tận tình khuyên nhỉ.

Ánh mắt Long cửu Thần bỗng trở nên lạnh lẽo đến thấu xương.

Anh không thế nào quên được, vào năm mười bốn tuổi đó, trên đường tan học về nhà đã bị tám người áo đen tấn công. Mười mấy cao thủ bảo vệ đều bị giết sạch.

Mẹ nghe tin đã tức tốc chạy đến hiện trường, tiến hành chiến đấu ác liệt với đám người áo đen đó.

Thế nhưng tám kẻ áo đen đó quá đáng sợ, ai cũng là kẻ mạnh hàng đầu.

Mẹ một thân một mình khó mà đánh lại số đông. Để bảo vệ anh chu toàn đã cưỡng ép đột phá tu vi, đánh lui tám kẻ áo đen, mà bản thân cũng bị đứt gân mạch, thất khiếu chảy máu, chết thảm trong ngực anh.

“Tôi cũng nghi ngờ là do người đã hại chết mẹ tôi gây ra. Kẻ đó không hy vọng sau này Long

Kiêu sẽ giao lại ấn tướng cho tôi, nên mới muốn nhà họ Long đoạn tử tuyệt tôn. Tôi không thể nào lùi bước, mà phải lột từng lớp kén đến khi nào bắt được kẻ đó mới thôi.”

Vẻ mặt anh kiên định, kiên quyết, cực kỳ quyết tâm, sau đó anh tiếp tục truy hỏi Lưu Năng: “Thang Lập Võ đang ở đâu?”

“Tôi không biết.”

“Gọi điện cho ông ta.”

“Được.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lưu Năng lấy điện thoại ra, gọi điện cho Thang Lập Võ.

Rất nhanh, điện thoại đã được bắt máy, một giọng nói hờ hững truyền đến: “Tôi biết hành động của cậu đã bị thất bại, cứ yên tâm mà lên đường đi. Tôi sẽ thay cậu chăm sóc cho cha mẹ vợ con. Đưa điện thoại cho Long cửu Thần.”

Lưu Năng yếu ớt đưa điện thoại cho Long Cửu Thần.

Anh nhận lấy điện thoại, áp vào tai, nghe thấy người ở đầu bên kia lên tiếng: “Long cửu Thần, muốn gặp tôi thì đi tới quán bar Dạ Vị Ương đế cứu Dương Tử Hi đi. Tôi đang ở đó đợi cậu. Cậu chỉ được phép đi một mình, nếu cậu dám dẫn theo người nào thì Dương Tử Hi sẽ chết chắc.”

Tút tút…

Điện thoại bị cúp ngay.

“Mụ nội nó!” Long cửu Thần nổi nóng đập nát điện thoại, rồi bẻ gãy cố Lưu Năng.

“Giết hết đám người Hình Hắc Hổ, Diệp Nguyên Khôn và người Đồ Long xã cho tôi, không được bỏ sót một ai.”

Nói xong câu này, Long cửu Thần lao nhanh ra ngoài.

Quán bar Dạ Vị Ương, tiếng nhạc chói tai, ánh đèn lấp lóe, đám đông múa loạn.

“Tôi nghe nói, buối chiều có người tấn công Đồ Long xã, động tĩnh cực kỳ lớn. Lưu tống binh dẫn đội đến đó vẫn chưa đủ. Tân lão tướng còn đích thân dẫn mười mấy nghìn quân nhà họ Tân qua đó, không biết bây giờ đã đàn áp được chưa.”

“Nghe nói Hình Hắc Hổ, Diệp Nguyên Khôn, Lưu tống binh, kể cả đại đô đốc quân đội Giang Nam của chúng ta đều chết hết. Có điều đã bị Tần lão tướng đàn áp rồi.”

“Không phải chứ? Là ai mà đáng sợ đến thế? Ngay cả Lưu tổng binh và Triệu đại đô đốc cũng dám giết nữa.”

Không ít vị khách vừa nhảy múa theo nhịp điệu vừa thì thào bàn tán.

Lúc này Dương Tử Hi và bạn thân của cô đã đi vào trong.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì

Số ký tự: 0