Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì

Chương 29 - Thếtửđại náo buổi đấu giá!

Phúc Bồ

2024-05-07 06:30:29

“Vâng!”

Thanh Loan Kim Cương đang chuẩn bị xông vào cửa câu lạc bộ.

“Không được đi!”

Dương Tử Hi giang hai tay ra, ngăn cản Thanh Loan Kim Cương, cả giận nói với Long cửu Thần: “Thế nào cũng phải đâm thủng bầu trời, náo loạn đến mức không thể kết thúc thì anh mới vui vẻ đúng không?”

“Anh có biết những người ngày hôm qua anh gọi tới đã bị Tần lão soái bắt đi bẳn chết rồi hay không?”

“Anh cũng muốn ăn đạn sao?”

Long Cửu Thần nghiêm mặt nói: “Tần lão soái là người chính trực, nếu biết con trai thứ ba của ông ta đã bán bảo vật gia truyền của nhà em, dù chuyện có lớn đến đâu thì ông ta cũng sẽ không làm gì anh!”

Dương Tử Hi đã tức giận đến mức nói không ra lời.

“Cửu Thần, vẫn không nên đi trêu chọc Tần tam gia, tôi không cần bảo vật gia truyền, vì một món bảo vật mà phải liều mạng của anh, chuyện này thật không đáng!” Dương Tử Hi rơi nước mắt nói.

“Đúng vậy cửu Thần, tuy rằng bảo vật rất trân quý, là món quà duy nhất mà cha của chú Dương anh để lại cho chú Dương, từng có người ra giá năm trăm triệu nhưng chú Dương anh cũng không nỡ bán đi, bị Lưu Thiệu Kiệt cướp đi, không biết vì sao lại rơi vào trong tay Tần tam gia, nhưng Tân tam gia rất đáng sợ, bảo vật dù trân quý, cũng không có quý giá bằng tính mạng, đừng mạo hiểm mạng sống của mình, chạy đi!”

“Vậy tôi càng muốn giúp chú Dương lấy lại bảo vật gia truyền!” Long cửu Thần kiên định đấy Dương Tử Hi ra.

Thanh Loan Kim Cương lập tức đá tung cửa câu lạc bộ và lao vào.

“Long Cửu Thần! Anh vẫn chưa tìm lại được con nên cổ ý muốn đi chịu chết sao?” Dương Tử Hi đỏ mắt hét lên.

Long Cửu Thần nhìn về phía Dương Tử Hi, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi có thể nói rõ ràng cho em biết, mỗi bước đi của tôi khi trở về đều đã được tính toán cẩn thận!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Muốn giành lại con thì phải dùng thủ đoạn!”

“Theo tôi, không cần thiết phải chịu chết chỉ để lấy lại bảo vật gia truyền.”

“Nhưng theo tôi, đây là cách duy nhất để tìm được đứa bé. Vì hai đứa con đáng thương của tôi, cho dù có tan xương nát thịt tôi cũng phải đi!”

Vừa dứt lời.

Long Cửu Thần bước nhanh vào cửa câu lạc bộ.

Dương Tử Hi ngơ ngác sững sờ, trong đầu tất cả đều là câu nói của Long cửu Thần: Vì hai đứa con đáng thương của tôi, cho dù tan xương nát thịt tôi cũng phải đi!

Câu nói này làm cô cảm động quá!

Tất cả mọi oán hận, giờ phút này dường như đều tan thành mây khói!

“Cha mẹ về nhà trước đi, cho dù tan xương nát thịt, con cũng muốn đi tìm đứa bé với Long Cửu Thần.”

Dương Tử Hi vừa khóc vừa nói lời này và xoay người lao vào câu lạc bộ.

“Cửu Thần và Tử Hi đều không sợ chết, vậy sao tôi phải sợ chết chứ? Cùng liều mạng với bọn họ!” Dương Nghĩa Sơn cũng lao vào.

“Chỉ cần tìm được cháu trai và cháu gái của tôi, có mất mạng tôi cũng không sợ!” Trương Ngọc Lan lau nước mắt, cũng xông vào theo.

“Hoàng lão đại, cha Long còn không sợ thì chúng ta sợ cái rắm gì, đi theo cha Long thật đúng đắn, chúng ta vào thôi!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Được!”

Hàn Vĩnh Thành và Hoàng Thiên Bá cũng dẫn người xông vào câu lạc bộ.

Lúc này, sảnh trên tầng ba của câu lạc bộ.

Hơn một trăm người giàu có đến từ các thành phố xung quanh tam giác Trường Giang như Giang Châu, Hỗ Hải, tài sản cá nhân vượt quá ba tỷ, đang ngồi trên ghế trong hội trường, ánh mắt nhìn thẳng vào một thanh bội kiếm tinh xảo được khảm nhiều loại đá quý khác nhau trên lễ đài.

“Cô Tần, không còn nhiều người đến nữa, có thể trưng bày thanh kiếm sắc bén này rồi sau đó bắt đầu đấu giá.”

Một người đàn ông ghé vào tai Tần Tử Đình nói.

Tân Tử Đình đứng dậy và đi lên lễ đài, khẽ cúi người về phía những nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh đang ngồi, trước ngực có thể thấy rõ ràng một khe rãnh thâm thúy.

Sau đó, cô ta đứng thẳng người và rút thanh kiếm ra khỏi vỏ.

Thân kiếm bóng loáng như gương, sắc bén vô cùng, mặt trên điêu khắc hai chữ triện – Thần Phạt!

“Thanh kiếm Thần Phạt này là cha tôi Tần Diệu Hoa vô tình có được, vẫn chưa rõ là được rèn

đúc từ thời kỳ nào.”

“Nhưng thanh kiếm này không bán vì giá trị lịch sử, mà là giá trị sắc bén của nó.”

“Nó có thế chém sắt như chém bùn, không gì là không xuyên thủng được!”

Nói đến đây, Tần Tử Đình hét lớn: “Đem vật thí nghiệm lên đây cho tôi!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì

Số ký tự: 0