Ta Có 90 Nghìn Tỷ Tiền Liếm Cẩu
Chương 4
Phiên Gia Đệ Nhất Soái Ca
2024-07-24 13:49:54
Bây giờ độ thiện cảm của Từ Nhạc Nhạc đã tăng lên đến 48 điểm.
48 điểm độ thiện cảm cũng có nghĩa là Từ Nhạc Nhạc đã có chút yêu thích hắn rồi!
Không lẽ cái “ Túi Gucci” này có khả năng trị bách bệnh?
Chỉ cần mua túi xách cho gái là auto gái mê.
Mẹ nó, ảo thật đấy?
Nếu cứ cái đà này, không chừng vài ngày nữa, điểm độ hảo cảm của Từ Nhạc Nhạc tăng đến 95 điểm chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà hôm nay chưa tiêu được bao nhiêu tiền cả.
Cùng lắm cũng mới gần một trăm ngàn tệ ( ~ 340 triệu VNĐ).
Không ổn rồi, phải tiêu nhiều tiền hơn nữa mới được, nếu không thì đến lúc đột kích ngược thì phần thưởng và điểm thưởng chắc sẽ rất ít.
Nghĩ sao làm vậy, Trần Viễn cầm tay Từ Nhạc Nhạc kéo đến một cửa hàng quần áo của Chanel.
Hắn chon bừa hai bộ quần áo treo trên kệ.
“Hai bộ đấy đấy thấy không?”
Từ Nhạc Nhạc nhìn trang phục mà Trần Viễn cầm trong tay, cau có.
“Cái gì vậy trời, hai bộ này già quá, người ta không có thích!”
“ Yên nào, tôi bảo là hai bộ này bỏ, còn lại mua hết!”
“Á đù ······ vị tiên sinh này, anh không đùa chứ ạ?”
“Ơ mày nghĩ bố mày chém gió à? Quẹt thẻ!”
“ Dạ lỗi em, lỗi em, bạn trai của chị gái đúng là hào phóng, đẹp trai khoai to!”
Người nhân viên cung kính tiếp nhận lấy tấm thẻ đen, trong lòng có chút đố kị với Từ Nhạc Nhạc.
Gì mà thời trang Chanel sang chảnh lại có thể tùy tùy tiện tiện mua một lúc cả ngàn bộ, cho dù quần áo ở trong tiệm không nhiều, nhưng mà có thể gói hết toàn bộ, thì cũng đến cả trăm ngàn tệ (~340 triệu VNĐ).
Này cũng quá là xa xỉ rồi!
“Không được rồi, nhiều quần áo như vậy mình em mặc sao mà hết được, hay là em chỉ lấy hai bộ thôi là được rồi!”
Từ Nhạc Nhạc vừa mừng vừa lo.
“Không được đâu bé ơi, đã nói là mua hết thì nhất định phải mua hết nha!”
Trần Viễn bây giờ đã chiếm thế chủ động, muốn chối cũng khó.
Thấy hắn dứt khoát như vậy, làm cho Từ Nhạc Nhạc có chút cảm động trong lòng.
Nàng không thể ngờ được, một nam sinh đầu bù tóc rối như vậy mà lại có thể toát khí chất của một vị tổng tài bá đạo, không khác gì hình tượng hoàng tử bạch mã trong suy nghĩ của nàng!
Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm +5.
Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm +5.
Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm +5.
“Thế nhưng mà... nhiều quần áo như vậy, cũng không chỗ để cất, phòng trọ em thuê ở bên ngoài kí túc xá!”
“Không có chỗ cất á, hay là anh mua luôn cho em một cái villa luôn nhé!”
Lời này vừa nói ra làm cho Từ Nhạc Nhạc hoàn toàn choáng váng, mẹ tí nữa thì ngã!
Mua cái villa mà làm như mua rau ngoài chợ vậy, có thể tuột miệng nói ra một cách tùy tiện như vậy sao?
Giá cả ở Hàn thành tuy rằng không đắt như ở Ma Đô và Yến Kinh, nhưng cũng tuyệt đối không phải là rẻ.
Giá cả ở trung tâm thành phố thì nằm ở khoảng hơn ba mươi ngàn tệ một mét vuông, mà gần ở khu trường học hay phố thương mại thậm chí còn cao tới hơn năm mươi ngàn tệ một mét vuông.
Cho dù có ở xa trung tâm thành phố hơn một chút thì cũng phải mất hai mươi ngàn tệ một mét vuông.
Một căn hơn một trăm mét vuông cũng rơi vào khoảng hai, ba triệu tệ là chuyện bình thường, năm, sáu triệu tệ cũng chỉ hơi đắt một chút.
Từ Nhạc Nhạc đúng là cô nàng hám tiền, kể cả trước đây hay bây giờ thì cô nàng cũng chưa bao giờ che giấu sự mê tiền của mình, mình đẹp mình có quyền.
Nhưng cái cách vung tiền hôm nay của Trần Viễn thực sự đã dọa cho cô nàng sợ tới phát khóc!
Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm -5.
Ơ kìa! Độ thiện cảm đang cao tới 63 điểm, tại sao đột nhiên lại giảm đi 5 điểm.
Trần Viễn đột nhiên ý thức ra, hình như chuyện mua nhà này đã dọa cho Từ Nhạc Nhạc hết hồn, cái hồn còn nguyên!
Có đôi khi muốn làm người tốt nhưng lại chẳng ra sao cả, đặc biệt là lúc người ta với mình còn không thật sự quen biết nhau, chắc người ta nghĩ mình đang muốn lợi dụng gì đó.
Xem ra việc cày tiền này không nên quá nóng vội, vẫn là phải tiến hành một cách từ từ!
“Thôi được rồi, hôm nay anh mua cho em quá nhiều thứ rồi, thật tình không phải là em cố ý tiêu tiền của anh đâu, chỉ là muốn thử xem anh có tiền hay không thôi, muốn thấy anh biết khó mà rút lui, em thật xin lỗi, hôm nay tâm trạng của em không được tốt, lúc ở căn tin em không hề cố ý ép buộc anh làm vậy!”
“Anh hiểu, con gái thì ai cũng có lúc tâm trạng không được tốt như vậy!”
“Có điều bây giờ em thật sự thấy rất vui vẻ, còn nữa, quần áo em chỉ lấy mấy bộ là được rồi, thật sự không cần phải mua nhiều như vậy đâu!”
“ Ô sờ kê, bây bê!”
Trần Viễn khẽ gật đầu.
“Nhân viên, chỗ các cô có làm thẻ hội viên không?”
“Có ạ, thưa tiên sinh!”
“Được rồi, thế làm cho cô gái của tôi một tấm thẻ hội viên, tôi chuyển vào đó ba trăm nghìn tệ, sau này cô ấy mà đến cửa hàng này của các cô, cứ trực tiếp giới thiệu kiểu mẫu mới nhất là được rồi!”
“ Dạ được ạ, tiên sinh đợi chút!”
Mấy nữ nhân viên của cửa hàng nghe Từ Nhạc Nhạc từ chối thì còn tưởng mối làm ăn lớn này đã xa tầm tay, ai mà ngờ được cú quay xe đến từ vị trí của Trần Viễn tiên sinh này.
Mấy nữ nhân viên của cửa hàng đều nhìn Trần Viễn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
“Dáng vẻ quẹt thẻ của cậu ấy đúng là soái thật, tuy cách ăn mặc có chút quê mùa, ngay cả đầu tóc cũng không trải chuốt cho tử tế, nhưng dù là thế vẫn không thể át đi khí chất của cậu ấy, khí chất mà người bình thường nằm mơ cũng không có được!”
“Đúng vậy đấy, nếu như cậu ấy mà lên đồ, đi cắt tóc, cạo râu, tuyệt đối sẽ trở thành đệ nhất nam thần!”
“Nhìn vào cái khí chất toả ra trên người cậu ấy, chắc hẳn là phải xuất thân từ danh gia vọng tộc rồi, nhưng lại không hề vênh váo hung hăng như mấy đứa nhà giàu mới nổi nào đó, ngược lại có phong thái của một đại công tử thế gia!”
“Trời ơi, tại sao tui hổng có được bạn trai tốt như vậy nhỉ?”
“ Mơ đi bà nội!”
Tiếng bàn tán của mấy nữ sinh buôn dưa lê đi qua đi lại, ai nấy cũng đều đang ném một ánh mắt ghen tỵ về phía Từ Nhạc Nhạc.
Trần Viễn đã nghe được những lời bàn tán đó.
Chẳng biết nói gì hơn, đẹp trai quá cũng khổ.
Đậu xanh rau má, khí chất nam thần cái quần què gì?
Đại công tử thế gia cái cù loi?
Đúng là cái loại đàn bà ngồi lê đôi mách.
“Này, cầm lấy cái thẻ này đi, anh thấy cổ tay em trắng quá chắc là do em còn thiếu một cái đồng hồ, tầng dưới có cửa hàng đồng hồ nổi tiếng thì phải? Ta thấy loại đồng hồ Patek Philippe cũng ô sờ kê con dê lắm!”
“Không cần, không cần thật mà, anh xem, anh mua cho người ta nhiều thứ như vậy rồi, người ta còn chưa biết phải làm sao để báo đáp ân tình của anh đây!”
“Ôi giời, tưởng gì, em cứ lấy thân báo đáp là được?”
“ Đáng ghét, anh đúng là đồ vô liêm sỉ!”
Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm +5.
Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm +5.
Đậu xanh, kêu người ta vô liêm sỉ, thế mà độ thiện cảm lại tăng lên, đã nghiện còn ngại?
Trần Viễn thiếu chút nữa là sốc tim chết!
Xem ra có câu ế bằng thực lực cũng không phải là không đúng.
Đối với Từ Nhạc Nhạc mà nói, nàng ta không sợ một người con trai có ý nghĩ đen tối với mình, mà chỉ sợ kẻ đó không nàng hấp dẫn mà thôi.
Nhận món quà có giá trị tới mấy trăm ngàn tệ của người ta một cách tùy tiện như vậy, nếu không báo đáp e là đứng ngồi không yên!
Trần Viễn lại còn đưa gia yêu cầu này với giọng điệu cợt nhả nữa, càng khiến cho Từ Nhạc Nhạc cảm thấy bản thân thật sự có sức hấp dẫn.
Đương nhiên, nàng ta cũng đâu để cho Trần Viễn đạt được nguyện vọng nhanh như vậy được.
Thủ đoạn lạt mềm buộc chặt này, nàng ta sớm đã cực kỳ cực kỳ nhuần nhuyễn và thành thạo rồi!
Có điều vấn đề ở đây là, Trần Viễn lại chẳng hề có ý nghĩ về phương diện kia với nàng, hắn chỉ tùy tiện nói ra để đùa một chút mà thôi.
Đối với hắn mà nói, nếu mà chỉ mất vài ngày là có thể lừa được một nữ sinh lên giường, thì thật không thể nào, đặc biệt là nữ sinh này có dáng dấp vô cùng xinh đẹp và ngọt nước.
Tuy nhiên Trần Viễn không hề biết là, nữ sinh kiểu này khi ở trước mặt người có tiền, thì còn chủ động hơn như thế nhiều!
“Viễn ca ca, nếu như anh cứ một mực đòi mua đồ cho người ta, mà bản thân lại chẳng mua cái gì là sao vậy?”
“ Hết tiền rồi.”
Trần Viễn giang tay ra nói một cách không giả trân.
Nhưng mà đúng là hắn thực sự một xu dính túi không có.
Tiền này là liếm cẩu, hắn không không được phép động đến một đồng nào cả.
“Viễn ca ca có khiếu hài hước thật đấy!”
Sau đó, cả hai người đi đến cửa hàng thời trang dành cho nam, Từ Nhạc Nhạc chủ động dùng tiền của mình để mua cho Trần Viễn hai bộ quần áo nam, cộng thêm một đôi giày, sau đó lại đi tới cửa hàng cắt tóc ở tầng dưới để tìm thợ cắt tóc Tony, cắt cho Trần Viễn một kiểu tóc hot.
Làm hết những chuyện này, tốn khoảng hai ba ngàn tệ.
Rất rõ ràng, Từ Nhạc Nhạc cũng ý thức được Trần Viễn là con nhà giàu thật sự, nên tâm tính cũng hay dễ đổi thay.
Nàng ta là một nữ tử có chỉ số EQ rất cao.
Muốn nắm được một kẻ ngốc có tiền trong lòng bàn tay mình, thì lúc cần thiết không được tiếc tiền đầu tư một khoản nho nhỏ, điều này là rất cần thiết.
Không được lấy của người ta một cách vô tội vạ mà mình không bỏ ra cái gì cả.
Nếu không tình cảm của người ta dành cho mình chắc chắn sẽ không được bền lâu.
Phải thả con săn sắt thời mới bắt được con cá rô.
Đôi khi phải tiêu chút tiền cho nam nhân, như mua chút chẳng hanh, hay là nịnh nọt dễ nghe một chút...
Chỉ cần như thế thì anh hùng nào cũng không thể qua ải mỹ nhân!
Đàn ông chính là sinh vật nông cạn như vậy!
Mà trước mắt, cách làm này của Từ Nhạc Nhạc đúng là khiến cho nội tâm Trần Viễn có một chút giao động.
Hắn cũng đã từ rất lâu rồi chưa được một cô gái nào mua tặng quà cho mình.
Mặc dù hắn chỉ vừa mới bỏ ra mấy trăm ngàn tệ cho Từ Nhạc Nhạc mà thôi.
Nhưng mấy trăm ngàn tệ này đều là tiền liếm cẩu, không phải tiền của chính hắn, nên là tiêu bao nhiêu cũng không hề cảm thấy tiếc.
Nhưng mà ba ngàn tệ mà Từ Nhạc Nhạc tiêu cho hắn, lại chính là tiền thật của chính nàng ta!
Lúc này, trong đầu Trần Viễn lần nữa hiện ra một hình ảnh thân thuộc.
Chính là Lâm Thư Đồng.
Hắn nhớ lại cái buổi huấn luận quân sự năm nhất đại học, lần đầu tiên gặp được Lâm Thư Đồng, thái độ lúc đó của ả đối với hắn chưa phải ác liệt đến mức này.
Thậm chí biểu hiện có vài phần để lại ấn tượng tốt.
Lúc mà hai người trao đổi phương thức liên lạc cho nhau, Lâm Thư Đồng cũng trả lời tin nhắn rất nhanh, biểu hiện cũng rất tích cực.
Có một lần, Trần Viễn bị sốt cao, Lâm Thư Đồng còn chủ động mua thuốc cảm cho hắn.
Đột nhiên được quan tâm như vậy khiến Trần Viễn cảm thấy bản thân thực sự yêu nàng ta mất rồi.
Trong lòng luôn có hình bóng của Lâm Thư Đồng.
Cũng kể từ sau lần bị ốm đó, Trần Viễn bắt đầu theo đuổi Lâm Thư Đồng một cách điên cuồng.
Nhưng không cần biết Trần Viễn theo đuổi ra làm sao, Lâm Thư Đồng vẫn cứ một mực không đồng ý ấy thế mà cũng chẳng hề cự tuyệt!
Cứ lần nào Trần Viễn cảm thấy nản lòng thoái, muốn từ bỏ, thì Lâm Thư Đồng lại bắt đầu chủ động trả lời hắn, biểu hiện như kiểu cố lên, anh sắp cua được em rồi đấy.
Nhưng mà theo đuổi một nữ sinh căn bản không có thước đo, cái gọi là sắp cua được rồi của em nó dài từ Hà Nội tới Cà Mau.
Cứ như vậy, khiến cho Trần Viễn càng ngày càng nỗ lực, nhưng càng nỗ lực bao nhiêu thì càng mất nhiều bấy nhiêu, không thể quay đầu được nữa.
Tâm tình bỏ ra ba năm trời, nói bỏ là bỏ, sao có thể chứ?
Cuối cùng người khiến bản thân mình sa đà không phải là Lâm Thư Đồng mà chính là hắn.
Cứ như vậy, Trần Viễn hoàn toàn biến thành một tên liếm cẩu.
Hèn mọn không một chút liêm sỉ.
***
Phụ chương:
Trần Viễn:
- Cường hóa điểm: 0
Từ Nhạc Nhạc:
- Tuổi tác: 21 tuổi.
- Cao: 1 mét 65
- Nặng: 47 cân
- Nhan sắc: 7.9 điểm.
- Độ thiện cảm hiện tại: 68 điểm
- Trói chặt liếm cẩu quan hệ, làm cho nữ tử đối với kí chủ có độ thiện cảm vượt qua 95 điểm, thì đột kích ngược thành công, thân phận chuyển đổi, đối phương sẽ biến thành liếm cẩu của kí chủ.
- Đột kích ngược hoàn thành, khen thưởng 10% tiền tiêu phí đã dùng để liếm cẩu. Khen thưởng cường hóa điểm: 5 điểm cường hoá.
Lâm Thư Đồng:
- Tuổi tác: 21 tuổi.
- Cao: 1 mét 63
- Nặng: 48 cân
- Nhan sắc: 7. 8 Điểm.
- Độ thiện cảm hiện tại: 5 điểm
- Trói chặt quan hệ liếm cẩu số hai, khi độ thiện cảm đối với kí chủ vượt qua 95 điểm, thì đột kích ngược thành công, thân phận chuyển đổi, đối phương sẽ biến thành liếm cẩu cho kí chủ
- Đột kích ngược hoàn thành thì khen thưởng 10% tiền đã tiêu phí liếm cẩu. Khen thưởng cường hóa điểm: 20 điểm.m
48 điểm độ thiện cảm cũng có nghĩa là Từ Nhạc Nhạc đã có chút yêu thích hắn rồi!
Không lẽ cái “ Túi Gucci” này có khả năng trị bách bệnh?
Chỉ cần mua túi xách cho gái là auto gái mê.
Mẹ nó, ảo thật đấy?
Nếu cứ cái đà này, không chừng vài ngày nữa, điểm độ hảo cảm của Từ Nhạc Nhạc tăng đến 95 điểm chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà hôm nay chưa tiêu được bao nhiêu tiền cả.
Cùng lắm cũng mới gần một trăm ngàn tệ ( ~ 340 triệu VNĐ).
Không ổn rồi, phải tiêu nhiều tiền hơn nữa mới được, nếu không thì đến lúc đột kích ngược thì phần thưởng và điểm thưởng chắc sẽ rất ít.
Nghĩ sao làm vậy, Trần Viễn cầm tay Từ Nhạc Nhạc kéo đến một cửa hàng quần áo của Chanel.
Hắn chon bừa hai bộ quần áo treo trên kệ.
“Hai bộ đấy đấy thấy không?”
Từ Nhạc Nhạc nhìn trang phục mà Trần Viễn cầm trong tay, cau có.
“Cái gì vậy trời, hai bộ này già quá, người ta không có thích!”
“ Yên nào, tôi bảo là hai bộ này bỏ, còn lại mua hết!”
“Á đù ······ vị tiên sinh này, anh không đùa chứ ạ?”
“Ơ mày nghĩ bố mày chém gió à? Quẹt thẻ!”
“ Dạ lỗi em, lỗi em, bạn trai của chị gái đúng là hào phóng, đẹp trai khoai to!”
Người nhân viên cung kính tiếp nhận lấy tấm thẻ đen, trong lòng có chút đố kị với Từ Nhạc Nhạc.
Gì mà thời trang Chanel sang chảnh lại có thể tùy tùy tiện tiện mua một lúc cả ngàn bộ, cho dù quần áo ở trong tiệm không nhiều, nhưng mà có thể gói hết toàn bộ, thì cũng đến cả trăm ngàn tệ (~340 triệu VNĐ).
Này cũng quá là xa xỉ rồi!
“Không được rồi, nhiều quần áo như vậy mình em mặc sao mà hết được, hay là em chỉ lấy hai bộ thôi là được rồi!”
Từ Nhạc Nhạc vừa mừng vừa lo.
“Không được đâu bé ơi, đã nói là mua hết thì nhất định phải mua hết nha!”
Trần Viễn bây giờ đã chiếm thế chủ động, muốn chối cũng khó.
Thấy hắn dứt khoát như vậy, làm cho Từ Nhạc Nhạc có chút cảm động trong lòng.
Nàng không thể ngờ được, một nam sinh đầu bù tóc rối như vậy mà lại có thể toát khí chất của một vị tổng tài bá đạo, không khác gì hình tượng hoàng tử bạch mã trong suy nghĩ của nàng!
Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm +5.
Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm +5.
Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm +5.
“Thế nhưng mà... nhiều quần áo như vậy, cũng không chỗ để cất, phòng trọ em thuê ở bên ngoài kí túc xá!”
“Không có chỗ cất á, hay là anh mua luôn cho em một cái villa luôn nhé!”
Lời này vừa nói ra làm cho Từ Nhạc Nhạc hoàn toàn choáng váng, mẹ tí nữa thì ngã!
Mua cái villa mà làm như mua rau ngoài chợ vậy, có thể tuột miệng nói ra một cách tùy tiện như vậy sao?
Giá cả ở Hàn thành tuy rằng không đắt như ở Ma Đô và Yến Kinh, nhưng cũng tuyệt đối không phải là rẻ.
Giá cả ở trung tâm thành phố thì nằm ở khoảng hơn ba mươi ngàn tệ một mét vuông, mà gần ở khu trường học hay phố thương mại thậm chí còn cao tới hơn năm mươi ngàn tệ một mét vuông.
Cho dù có ở xa trung tâm thành phố hơn một chút thì cũng phải mất hai mươi ngàn tệ một mét vuông.
Một căn hơn một trăm mét vuông cũng rơi vào khoảng hai, ba triệu tệ là chuyện bình thường, năm, sáu triệu tệ cũng chỉ hơi đắt một chút.
Từ Nhạc Nhạc đúng là cô nàng hám tiền, kể cả trước đây hay bây giờ thì cô nàng cũng chưa bao giờ che giấu sự mê tiền của mình, mình đẹp mình có quyền.
Nhưng cái cách vung tiền hôm nay của Trần Viễn thực sự đã dọa cho cô nàng sợ tới phát khóc!
Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm -5.
Ơ kìa! Độ thiện cảm đang cao tới 63 điểm, tại sao đột nhiên lại giảm đi 5 điểm.
Trần Viễn đột nhiên ý thức ra, hình như chuyện mua nhà này đã dọa cho Từ Nhạc Nhạc hết hồn, cái hồn còn nguyên!
Có đôi khi muốn làm người tốt nhưng lại chẳng ra sao cả, đặc biệt là lúc người ta với mình còn không thật sự quen biết nhau, chắc người ta nghĩ mình đang muốn lợi dụng gì đó.
Xem ra việc cày tiền này không nên quá nóng vội, vẫn là phải tiến hành một cách từ từ!
“Thôi được rồi, hôm nay anh mua cho em quá nhiều thứ rồi, thật tình không phải là em cố ý tiêu tiền của anh đâu, chỉ là muốn thử xem anh có tiền hay không thôi, muốn thấy anh biết khó mà rút lui, em thật xin lỗi, hôm nay tâm trạng của em không được tốt, lúc ở căn tin em không hề cố ý ép buộc anh làm vậy!”
“Anh hiểu, con gái thì ai cũng có lúc tâm trạng không được tốt như vậy!”
“Có điều bây giờ em thật sự thấy rất vui vẻ, còn nữa, quần áo em chỉ lấy mấy bộ là được rồi, thật sự không cần phải mua nhiều như vậy đâu!”
“ Ô sờ kê, bây bê!”
Trần Viễn khẽ gật đầu.
“Nhân viên, chỗ các cô có làm thẻ hội viên không?”
“Có ạ, thưa tiên sinh!”
“Được rồi, thế làm cho cô gái của tôi một tấm thẻ hội viên, tôi chuyển vào đó ba trăm nghìn tệ, sau này cô ấy mà đến cửa hàng này của các cô, cứ trực tiếp giới thiệu kiểu mẫu mới nhất là được rồi!”
“ Dạ được ạ, tiên sinh đợi chút!”
Mấy nữ nhân viên của cửa hàng nghe Từ Nhạc Nhạc từ chối thì còn tưởng mối làm ăn lớn này đã xa tầm tay, ai mà ngờ được cú quay xe đến từ vị trí của Trần Viễn tiên sinh này.
Mấy nữ nhân viên của cửa hàng đều nhìn Trần Viễn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
“Dáng vẻ quẹt thẻ của cậu ấy đúng là soái thật, tuy cách ăn mặc có chút quê mùa, ngay cả đầu tóc cũng không trải chuốt cho tử tế, nhưng dù là thế vẫn không thể át đi khí chất của cậu ấy, khí chất mà người bình thường nằm mơ cũng không có được!”
“Đúng vậy đấy, nếu như cậu ấy mà lên đồ, đi cắt tóc, cạo râu, tuyệt đối sẽ trở thành đệ nhất nam thần!”
“Nhìn vào cái khí chất toả ra trên người cậu ấy, chắc hẳn là phải xuất thân từ danh gia vọng tộc rồi, nhưng lại không hề vênh váo hung hăng như mấy đứa nhà giàu mới nổi nào đó, ngược lại có phong thái của một đại công tử thế gia!”
“Trời ơi, tại sao tui hổng có được bạn trai tốt như vậy nhỉ?”
“ Mơ đi bà nội!”
Tiếng bàn tán của mấy nữ sinh buôn dưa lê đi qua đi lại, ai nấy cũng đều đang ném một ánh mắt ghen tỵ về phía Từ Nhạc Nhạc.
Trần Viễn đã nghe được những lời bàn tán đó.
Chẳng biết nói gì hơn, đẹp trai quá cũng khổ.
Đậu xanh rau má, khí chất nam thần cái quần què gì?
Đại công tử thế gia cái cù loi?
Đúng là cái loại đàn bà ngồi lê đôi mách.
“Này, cầm lấy cái thẻ này đi, anh thấy cổ tay em trắng quá chắc là do em còn thiếu một cái đồng hồ, tầng dưới có cửa hàng đồng hồ nổi tiếng thì phải? Ta thấy loại đồng hồ Patek Philippe cũng ô sờ kê con dê lắm!”
“Không cần, không cần thật mà, anh xem, anh mua cho người ta nhiều thứ như vậy rồi, người ta còn chưa biết phải làm sao để báo đáp ân tình của anh đây!”
“Ôi giời, tưởng gì, em cứ lấy thân báo đáp là được?”
“ Đáng ghét, anh đúng là đồ vô liêm sỉ!”
Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm +5.
Từ Nhạc Nhạc: Độ thiện cảm +5.
Đậu xanh, kêu người ta vô liêm sỉ, thế mà độ thiện cảm lại tăng lên, đã nghiện còn ngại?
Trần Viễn thiếu chút nữa là sốc tim chết!
Xem ra có câu ế bằng thực lực cũng không phải là không đúng.
Đối với Từ Nhạc Nhạc mà nói, nàng ta không sợ một người con trai có ý nghĩ đen tối với mình, mà chỉ sợ kẻ đó không nàng hấp dẫn mà thôi.
Nhận món quà có giá trị tới mấy trăm ngàn tệ của người ta một cách tùy tiện như vậy, nếu không báo đáp e là đứng ngồi không yên!
Trần Viễn lại còn đưa gia yêu cầu này với giọng điệu cợt nhả nữa, càng khiến cho Từ Nhạc Nhạc cảm thấy bản thân thật sự có sức hấp dẫn.
Đương nhiên, nàng ta cũng đâu để cho Trần Viễn đạt được nguyện vọng nhanh như vậy được.
Thủ đoạn lạt mềm buộc chặt này, nàng ta sớm đã cực kỳ cực kỳ nhuần nhuyễn và thành thạo rồi!
Có điều vấn đề ở đây là, Trần Viễn lại chẳng hề có ý nghĩ về phương diện kia với nàng, hắn chỉ tùy tiện nói ra để đùa một chút mà thôi.
Đối với hắn mà nói, nếu mà chỉ mất vài ngày là có thể lừa được một nữ sinh lên giường, thì thật không thể nào, đặc biệt là nữ sinh này có dáng dấp vô cùng xinh đẹp và ngọt nước.
Tuy nhiên Trần Viễn không hề biết là, nữ sinh kiểu này khi ở trước mặt người có tiền, thì còn chủ động hơn như thế nhiều!
“Viễn ca ca, nếu như anh cứ một mực đòi mua đồ cho người ta, mà bản thân lại chẳng mua cái gì là sao vậy?”
“ Hết tiền rồi.”
Trần Viễn giang tay ra nói một cách không giả trân.
Nhưng mà đúng là hắn thực sự một xu dính túi không có.
Tiền này là liếm cẩu, hắn không không được phép động đến một đồng nào cả.
“Viễn ca ca có khiếu hài hước thật đấy!”
Sau đó, cả hai người đi đến cửa hàng thời trang dành cho nam, Từ Nhạc Nhạc chủ động dùng tiền của mình để mua cho Trần Viễn hai bộ quần áo nam, cộng thêm một đôi giày, sau đó lại đi tới cửa hàng cắt tóc ở tầng dưới để tìm thợ cắt tóc Tony, cắt cho Trần Viễn một kiểu tóc hot.
Làm hết những chuyện này, tốn khoảng hai ba ngàn tệ.
Rất rõ ràng, Từ Nhạc Nhạc cũng ý thức được Trần Viễn là con nhà giàu thật sự, nên tâm tính cũng hay dễ đổi thay.
Nàng ta là một nữ tử có chỉ số EQ rất cao.
Muốn nắm được một kẻ ngốc có tiền trong lòng bàn tay mình, thì lúc cần thiết không được tiếc tiền đầu tư một khoản nho nhỏ, điều này là rất cần thiết.
Không được lấy của người ta một cách vô tội vạ mà mình không bỏ ra cái gì cả.
Nếu không tình cảm của người ta dành cho mình chắc chắn sẽ không được bền lâu.
Phải thả con săn sắt thời mới bắt được con cá rô.
Đôi khi phải tiêu chút tiền cho nam nhân, như mua chút chẳng hanh, hay là nịnh nọt dễ nghe một chút...
Chỉ cần như thế thì anh hùng nào cũng không thể qua ải mỹ nhân!
Đàn ông chính là sinh vật nông cạn như vậy!
Mà trước mắt, cách làm này của Từ Nhạc Nhạc đúng là khiến cho nội tâm Trần Viễn có một chút giao động.
Hắn cũng đã từ rất lâu rồi chưa được một cô gái nào mua tặng quà cho mình.
Mặc dù hắn chỉ vừa mới bỏ ra mấy trăm ngàn tệ cho Từ Nhạc Nhạc mà thôi.
Nhưng mấy trăm ngàn tệ này đều là tiền liếm cẩu, không phải tiền của chính hắn, nên là tiêu bao nhiêu cũng không hề cảm thấy tiếc.
Nhưng mà ba ngàn tệ mà Từ Nhạc Nhạc tiêu cho hắn, lại chính là tiền thật của chính nàng ta!
Lúc này, trong đầu Trần Viễn lần nữa hiện ra một hình ảnh thân thuộc.
Chính là Lâm Thư Đồng.
Hắn nhớ lại cái buổi huấn luận quân sự năm nhất đại học, lần đầu tiên gặp được Lâm Thư Đồng, thái độ lúc đó của ả đối với hắn chưa phải ác liệt đến mức này.
Thậm chí biểu hiện có vài phần để lại ấn tượng tốt.
Lúc mà hai người trao đổi phương thức liên lạc cho nhau, Lâm Thư Đồng cũng trả lời tin nhắn rất nhanh, biểu hiện cũng rất tích cực.
Có một lần, Trần Viễn bị sốt cao, Lâm Thư Đồng còn chủ động mua thuốc cảm cho hắn.
Đột nhiên được quan tâm như vậy khiến Trần Viễn cảm thấy bản thân thực sự yêu nàng ta mất rồi.
Trong lòng luôn có hình bóng của Lâm Thư Đồng.
Cũng kể từ sau lần bị ốm đó, Trần Viễn bắt đầu theo đuổi Lâm Thư Đồng một cách điên cuồng.
Nhưng không cần biết Trần Viễn theo đuổi ra làm sao, Lâm Thư Đồng vẫn cứ một mực không đồng ý ấy thế mà cũng chẳng hề cự tuyệt!
Cứ lần nào Trần Viễn cảm thấy nản lòng thoái, muốn từ bỏ, thì Lâm Thư Đồng lại bắt đầu chủ động trả lời hắn, biểu hiện như kiểu cố lên, anh sắp cua được em rồi đấy.
Nhưng mà theo đuổi một nữ sinh căn bản không có thước đo, cái gọi là sắp cua được rồi của em nó dài từ Hà Nội tới Cà Mau.
Cứ như vậy, khiến cho Trần Viễn càng ngày càng nỗ lực, nhưng càng nỗ lực bao nhiêu thì càng mất nhiều bấy nhiêu, không thể quay đầu được nữa.
Tâm tình bỏ ra ba năm trời, nói bỏ là bỏ, sao có thể chứ?
Cuối cùng người khiến bản thân mình sa đà không phải là Lâm Thư Đồng mà chính là hắn.
Cứ như vậy, Trần Viễn hoàn toàn biến thành một tên liếm cẩu.
Hèn mọn không một chút liêm sỉ.
***
Phụ chương:
Trần Viễn:
- Cường hóa điểm: 0
Từ Nhạc Nhạc:
- Tuổi tác: 21 tuổi.
- Cao: 1 mét 65
- Nặng: 47 cân
- Nhan sắc: 7.9 điểm.
- Độ thiện cảm hiện tại: 68 điểm
- Trói chặt liếm cẩu quan hệ, làm cho nữ tử đối với kí chủ có độ thiện cảm vượt qua 95 điểm, thì đột kích ngược thành công, thân phận chuyển đổi, đối phương sẽ biến thành liếm cẩu của kí chủ.
- Đột kích ngược hoàn thành, khen thưởng 10% tiền tiêu phí đã dùng để liếm cẩu. Khen thưởng cường hóa điểm: 5 điểm cường hoá.
Lâm Thư Đồng:
- Tuổi tác: 21 tuổi.
- Cao: 1 mét 63
- Nặng: 48 cân
- Nhan sắc: 7. 8 Điểm.
- Độ thiện cảm hiện tại: 5 điểm
- Trói chặt quan hệ liếm cẩu số hai, khi độ thiện cảm đối với kí chủ vượt qua 95 điểm, thì đột kích ngược thành công, thân phận chuyển đổi, đối phương sẽ biến thành liếm cẩu cho kí chủ
- Đột kích ngược hoàn thành thì khen thưởng 10% tiền đã tiêu phí liếm cẩu. Khen thưởng cường hóa điểm: 20 điểm.m
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro