Chương 113
Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra
2024-08-02 12:36:52
Nói xong, Phó Yểu liền đi ra bên ngoài, sau khi rời khỏi đây được một lát, nàng lại lần nữa đẩy cửa ra, nói với Kim Thu: “À đúng rồi, còn có chuyện ta phải tốt bụng nhắc nhở ngươi một chút. Giọng nói mất rồi thì mới chỉ là bắt đầu thôi, tiếp theo đầu tóc ngươi cũng sẽ chậm rãi rơi rụng hết, đôi mắt cũng sẽ càng ngày càng mờ, lục phủ ngũ tạng dần dần thối rữa, vào lúc chết sẽ khổ không thể nói nổi. Cứ quý trọng thật tốt quãng thời gian ba tháng cuối cùng của ngươi đi.”
Nói xong câu này, cửa một lần nữa bị đóng lại, bấy giờ không còn bị đẩy ra nữa.
Nhưng lòng của Kim Thu ở trong phòng lại nổi lên sóng gió dữ dội. Nàng nhìn lòng bàn tay, lại gãi gãi tóc, chỉ hơi dùng sức một chút, quả nhiên đã kéo xuống được một đống tóc trong tay……
……
Bên trong đạo quan.
“Ngài đã sớm nhìn ra thọ mệnh của Kim Thu cô nương đã hết?” Tam Nương bưng cho Phó Yểu một ly trà nóng hừng hực.
“Nhìn ra rất kỳ lạ sao?” Phó Yểu lại đang cầm kéo cắt giấy ra ngoài đạo quan.
Tam Nương phát hiện tò mò đi theo sau lại trông thấy Phó Yểu muốn chạy tới bên bồn cây hoa đệ tứ phía trước.
Nàng nghĩ tới, trước đây để chữa khỏi đôi mắt của Giang chưởng quầy, chính là nhờ dùng một miếng lá cây của cái cây này.
“Đừng sợ,” Phó Yểu duỗi tay sờ sờ thân cây, “Ngươi ở chỗ ta cũng ăn nhiều hương khói như vậy rồi, hôm nay ta lại cắt một mảnh lá cây của ngươi cũng không tính là quá đáng nhỉ. Ở bên ngoài, mướn phòng của người ta còn phải trả tiền đó.”
Tiếp theo, răng rắc một tiếng, Phó Yểu cắt một phiến lá từ trên cây xuống.
“Được rồi, tiền thuê năm nay ta đã thu xong, ngươi tiếp tục đợi đi.”
Đem phiến lá kia đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, Phó Yểu giao cho Tam Nương đem cất đi.
Tam Nương có chút tò mò, cất giọng hỏi: “Cái này là……”
“Tử kim thược dược.”
Liên tưởng đến tác dụng nó giúp Giang chưởng quầy, Tam Nương trong lòng đã hiểu: “Đây là đồ mà ngài chuẩn bị cho Kim Thu cô nương sao?”
“Ai biết được. Nếu nàng không muốn làm giao dịch với ta, thì cái lá cây cứ để cho người sau đó dùng cũng không khác gì cả. Đương nhiên nếu được, có thể pha trà cho ta uống thì càng tốt.” Phó Yểu nói xong lời cuối cùng, cái lá cây còn có chút ngo ngoe rục rịch.
Tam Nương vội đem lá cây này cất đi.
Ngày hôm sau, khi Triệu Hưng Thái tưới nước cho mấy cây hoa cỏ trong quan liền phát hiện bồn hoa có thêm một cái hố, thiếu mấy một gốc hoa.
“Đêm qua có ăn trộm à?” Cậu hỏi Tam Nương.
Tam Nương lắc đầu: “Đại khái là suốt đêm thu thập đồ đạc mà chạy đi……”
Triệu Hưng Thái: “???”
“Đúng rồi, Giang chưởng quầy gửi lời nhắn tới, nói là phiền ngươi chuẩn bị nhiều thêm mấy phần vịt ướp tương ngọt, sau đó gọi Phương Nhị tới, bảo hắn mang đến trong thành.” Tam Nương nhắc nhở nói.
Từ sau khi đạo quan bắt đầu bán điểm tâm và đồ ăn vặt ở bên Kim Lăng, mỗi ngày Phương Nhị đều mang mấy thứ đi bán, cũng có thể kiếm được chút tiền. Hiện tại Giang chưởng quầy đã trở về trong huyện, nếu trung gian có việc sẽ để hắn hỗ trợ vào trong đó truyền tin.
“À được.” Triệu Hưng Thái liền đáp mà không hỏi nguyên do.
Nhưng Dương Sư phụ ở chung với cậu lâu như vậy, đã sớm biết được công thức của vịt ướp tương ngọt nhỉ, vậy mà ông lại không tự mình làm ở tửu lầu mà là muốn Phương Nhị tới đạo quan đưa đi, điều này chỉ rõ bọn họ không có ý muốn đem món này chiếm làm của riêng.
Cho dù cậu không hỏi thì Tam Nương vẫn muốn nói cho cậu biết: “Đây là chuẩn bị cho vị Đỗ huyện lệnh kia. Tuy rằng vị Huyện thái gia này không phải đặc biệt đáng tin cậy, nhưng có một số việc vẫn phải dựa vào ông ta mới được. Món này của cậu, nói thật, vẫn luôn bị mai một như vậy cũng có chút đáng tiếc.”
Nàng đã thương lượng xong cùng Giang chưởng quầy, có ý định dùng món này để tăng thêm doanh thu, bằng không dựa theo tốc độ tiêu tiều của quan chủ, có lẽ phải bán mình mấy trăm năm mới có thể trả xong nợ mất!
“Việc này các ngươi cứ tự cứ quyết định đi.”
Triệu Hưng Thái cũng không để ý lắm: “Chỉ cần đưa cho ta số bạc ta làm ra là được.” Cuối cùng, cậu lại bỏ thêm một câu: “Nhớ rõ phải lặng lẽ đưa cho ta nha.”
Nói xong câu này, cửa một lần nữa bị đóng lại, bấy giờ không còn bị đẩy ra nữa.
Nhưng lòng của Kim Thu ở trong phòng lại nổi lên sóng gió dữ dội. Nàng nhìn lòng bàn tay, lại gãi gãi tóc, chỉ hơi dùng sức một chút, quả nhiên đã kéo xuống được một đống tóc trong tay……
……
Bên trong đạo quan.
“Ngài đã sớm nhìn ra thọ mệnh của Kim Thu cô nương đã hết?” Tam Nương bưng cho Phó Yểu một ly trà nóng hừng hực.
“Nhìn ra rất kỳ lạ sao?” Phó Yểu lại đang cầm kéo cắt giấy ra ngoài đạo quan.
Tam Nương phát hiện tò mò đi theo sau lại trông thấy Phó Yểu muốn chạy tới bên bồn cây hoa đệ tứ phía trước.
Nàng nghĩ tới, trước đây để chữa khỏi đôi mắt của Giang chưởng quầy, chính là nhờ dùng một miếng lá cây của cái cây này.
“Đừng sợ,” Phó Yểu duỗi tay sờ sờ thân cây, “Ngươi ở chỗ ta cũng ăn nhiều hương khói như vậy rồi, hôm nay ta lại cắt một mảnh lá cây của ngươi cũng không tính là quá đáng nhỉ. Ở bên ngoài, mướn phòng của người ta còn phải trả tiền đó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếp theo, răng rắc một tiếng, Phó Yểu cắt một phiến lá từ trên cây xuống.
“Được rồi, tiền thuê năm nay ta đã thu xong, ngươi tiếp tục đợi đi.”
Đem phiến lá kia đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, Phó Yểu giao cho Tam Nương đem cất đi.
Tam Nương có chút tò mò, cất giọng hỏi: “Cái này là……”
“Tử kim thược dược.”
Liên tưởng đến tác dụng nó giúp Giang chưởng quầy, Tam Nương trong lòng đã hiểu: “Đây là đồ mà ngài chuẩn bị cho Kim Thu cô nương sao?”
“Ai biết được. Nếu nàng không muốn làm giao dịch với ta, thì cái lá cây cứ để cho người sau đó dùng cũng không khác gì cả. Đương nhiên nếu được, có thể pha trà cho ta uống thì càng tốt.” Phó Yểu nói xong lời cuối cùng, cái lá cây còn có chút ngo ngoe rục rịch.
Tam Nương vội đem lá cây này cất đi.
Ngày hôm sau, khi Triệu Hưng Thái tưới nước cho mấy cây hoa cỏ trong quan liền phát hiện bồn hoa có thêm một cái hố, thiếu mấy một gốc hoa.
“Đêm qua có ăn trộm à?” Cậu hỏi Tam Nương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tam Nương lắc đầu: “Đại khái là suốt đêm thu thập đồ đạc mà chạy đi……”
Triệu Hưng Thái: “???”
“Đúng rồi, Giang chưởng quầy gửi lời nhắn tới, nói là phiền ngươi chuẩn bị nhiều thêm mấy phần vịt ướp tương ngọt, sau đó gọi Phương Nhị tới, bảo hắn mang đến trong thành.” Tam Nương nhắc nhở nói.
Từ sau khi đạo quan bắt đầu bán điểm tâm và đồ ăn vặt ở bên Kim Lăng, mỗi ngày Phương Nhị đều mang mấy thứ đi bán, cũng có thể kiếm được chút tiền. Hiện tại Giang chưởng quầy đã trở về trong huyện, nếu trung gian có việc sẽ để hắn hỗ trợ vào trong đó truyền tin.
“À được.” Triệu Hưng Thái liền đáp mà không hỏi nguyên do.
Nhưng Dương Sư phụ ở chung với cậu lâu như vậy, đã sớm biết được công thức của vịt ướp tương ngọt nhỉ, vậy mà ông lại không tự mình làm ở tửu lầu mà là muốn Phương Nhị tới đạo quan đưa đi, điều này chỉ rõ bọn họ không có ý muốn đem món này chiếm làm của riêng.
Cho dù cậu không hỏi thì Tam Nương vẫn muốn nói cho cậu biết: “Đây là chuẩn bị cho vị Đỗ huyện lệnh kia. Tuy rằng vị Huyện thái gia này không phải đặc biệt đáng tin cậy, nhưng có một số việc vẫn phải dựa vào ông ta mới được. Món này của cậu, nói thật, vẫn luôn bị mai một như vậy cũng có chút đáng tiếc.”
Nàng đã thương lượng xong cùng Giang chưởng quầy, có ý định dùng món này để tăng thêm doanh thu, bằng không dựa theo tốc độ tiêu tiều của quan chủ, có lẽ phải bán mình mấy trăm năm mới có thể trả xong nợ mất!
“Việc này các ngươi cứ tự cứ quyết định đi.”
Triệu Hưng Thái cũng không để ý lắm: “Chỉ cần đưa cho ta số bạc ta làm ra là được.” Cuối cùng, cậu lại bỏ thêm một câu: “Nhớ rõ phải lặng lẽ đưa cho ta nha.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro