Không Giúp Khôn...
Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra
2024-08-02 12:36:52
“Thật ra chỉ cần có nhiều tiền là bọn họ có thể thoát khỏi mệt nhọc.” Phó Yểu cất giọng dụ dỗ: “Ta có thể khiến bọn họ trở nên vô cùng giàu có, từ đây về sau phú quý dư thừa.”
Đại Lang vừa nghe mấy lời này của Phó Yểu, lập tức ngước ánh mắt trông mong lên nhìn nàng: “Vậy...”
“Nhưng ta sẽ không giúp ai không công.” Trước khi hắn kịp nói ra vế sau, Phó Yểu đã lên tiếng cắt ngang: “Không phải Tam Nương đã nói với ngươi rồi sao, không nên đồng ý giao dịch với ta. Nàng ta nói đúng rồi đấy, muốn đạt được đồ tốt từ chỗ của ta thì phải trả cái giá xứng đáng.”
“Nhưng đệ không có tiền.” Đại Lang nói với giọng vô cùng đáng thương.
Ngón tay Phó Yểu nhẹ nhàng xẹt qua cánh môi của thiếu niên: “Ta không cần tiền, ta chỉ muốn cái lưỡi của ngươi.”
“Hả?” Đại Lang sợ tới mức lập tức rụt người về đằng sau, vội vàng bưng kín miệng, đôi mắt mở lớn, giống như người trước mặt mình là quái vật ăn thịt người.
“Nhìn ngươi sợ đến như vậy kìa.” Phó Yểu khẽ cười một tiếng, nhưng giọng nói kia khàn đến mức khiến người ta không cảm giác được bất cứ sự vui vẻ nào: “Yên tâm đi, nếu như giao dịch thành công, khi ngươi đầu thai sẽ chỉ biến thành một người câm. Những chuyện khác không có vấn đề gì. Thế nào, có hứng thú không?”
Đại Lang lắc đầu lia lịa: “Không hứng thú, không hứng thú.”
“Ờ.” Nghe được đáp án cự tuyệt, Phó Yểu thu lại khuôn mặt tươi cười, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, hờ hững đi về phía sau bình phong: “Vậy chờ ngày nào đó ngươi nghĩ thông suốt, lúc đó cứ đến tìm ta.”
Đại Lang cùng Tam Nương ở bên ngoài nhìn nhau, khoé miệng của Tam Nương khẽ nhếch lên một độ cong, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. Nhưng Đại Lang hiểu, nàng đang khen ngợi mình vì đã từ chối lời đề nghị kia.
Đêm khuya tĩnh lặng, Đại Lang lại đưa vợ chồng Hà thợ mộc xuống núi như ngày thường, lần này Tam Nương không đi theo.
Bởi vì nàng biết, chắc chắn quan chủ có lời muốn nói với nàng.
“Đứng ở cửa làm gì, tiến vào trong đi, ta có chút chuyện cần nói với ngươi.” Quả nhiên, Phó Yểu ở bên trong mở miệng.
Đại Lang vừa nghe mấy lời này của Phó Yểu, lập tức ngước ánh mắt trông mong lên nhìn nàng: “Vậy...”
“Nhưng ta sẽ không giúp ai không công.” Trước khi hắn kịp nói ra vế sau, Phó Yểu đã lên tiếng cắt ngang: “Không phải Tam Nương đã nói với ngươi rồi sao, không nên đồng ý giao dịch với ta. Nàng ta nói đúng rồi đấy, muốn đạt được đồ tốt từ chỗ của ta thì phải trả cái giá xứng đáng.”
“Nhưng đệ không có tiền.” Đại Lang nói với giọng vô cùng đáng thương.
Ngón tay Phó Yểu nhẹ nhàng xẹt qua cánh môi của thiếu niên: “Ta không cần tiền, ta chỉ muốn cái lưỡi của ngươi.”
“Hả?” Đại Lang sợ tới mức lập tức rụt người về đằng sau, vội vàng bưng kín miệng, đôi mắt mở lớn, giống như người trước mặt mình là quái vật ăn thịt người.
“Nhìn ngươi sợ đến như vậy kìa.” Phó Yểu khẽ cười một tiếng, nhưng giọng nói kia khàn đến mức khiến người ta không cảm giác được bất cứ sự vui vẻ nào: “Yên tâm đi, nếu như giao dịch thành công, khi ngươi đầu thai sẽ chỉ biến thành một người câm. Những chuyện khác không có vấn đề gì. Thế nào, có hứng thú không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại Lang lắc đầu lia lịa: “Không hứng thú, không hứng thú.”
“Ờ.” Nghe được đáp án cự tuyệt, Phó Yểu thu lại khuôn mặt tươi cười, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, hờ hững đi về phía sau bình phong: “Vậy chờ ngày nào đó ngươi nghĩ thông suốt, lúc đó cứ đến tìm ta.”
Đại Lang cùng Tam Nương ở bên ngoài nhìn nhau, khoé miệng của Tam Nương khẽ nhếch lên một độ cong, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. Nhưng Đại Lang hiểu, nàng đang khen ngợi mình vì đã từ chối lời đề nghị kia.
Đêm khuya tĩnh lặng, Đại Lang lại đưa vợ chồng Hà thợ mộc xuống núi như ngày thường, lần này Tam Nương không đi theo.
Bởi vì nàng biết, chắc chắn quan chủ có lời muốn nói với nàng.
“Đứng ở cửa làm gì, tiến vào trong đi, ta có chút chuyện cần nói với ngươi.” Quả nhiên, Phó Yểu ở bên trong mở miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro