Đào Được Bạc 2
Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra
2024-08-02 12:36:52
Nàng tháo dỡ ván giường, bỗng thấy bùn đất xung quanh chân giường như bị ai đào lên. Lại gạt bỏ một lớp đất, cái chum quen thuộc nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.
Hà thợ mộc mở nắp một cách cẩn thận, dưới ánh nến, bạc vụn sáng bóng xém chút nữa khiến hắn ngừng cả việc hít thở.
Trương Lục Nương bên này thì may y phục trong vòng ba ngày trời, cuối cùng làm được một đôi giày, một đôi găng tay, một chiếc mũ rèm và một bộ quần áo.
Sau khi Phó Yểu thay quần áo xong xuôi, Tam Nương yên lặng đem những y thục thay ra xếp gọn bỏ vào trong hộp, đặt trước tượng Tam Thanh.
Đại Lang nhìn gần mới biết, màu đỏ trên quần áo kia không phải là hoa văn hay màu nhuộm, mà là vết máu loang lổ.
“Đây là……”
Tam Nương cũng không ngẩng đầu, chỉ bỏ lại một câu: “Đừng chạm vào, đừng hỏi, đừng nghĩ.”
“Vâng.”
Chỉ là, Tam Nương không nói, nhưng tâm tình của Phó Yểu đang khá tốt, vì vậy nàng liền vui vẻ giải đáp cho hắn: “Như ngươi nhìn thấy, mấy vết kia đều là máu. Hung thủ đúng là ra tay rất tàn nhẫn và độc ác, một đao cắm thẳng vào ngực, máu chảy lênh láng, nhuộm đỏ hết cả bộ y phục.”
“Người bị đâm…là ngài sao?” Đại Lang run rẩy hít một ngụm khí lạnh, vậy mà có người dám ra tay với quan chủ.
“Là một con quỷ xui xẻo. Ta chỉ chiếm thân thể này của nàng ta mà thôi.” Phó Yểu nói với giọng hời hợt: “Chỉ là lúc xuyên vào đã hơi muộn, vì trời quá nóng, có một số bộ phận đã hư hao, ta còn phải từ từ tu bổ.”
Đại Lang như chợt hiểu ra điều gì: “Cho nên ngài mới muốn lấy lưỡi của đệ?”
“Nếu không thì sao?”
“À…… Cảm ơn ngài đã cứu đệ, ngài muốn lấy lưỡi của đệ thì cứ lấy, đệ sẽ không la đau.” Đại Lang nói với vẻ có chút sợ hãi.
“Phải không? Cắt đầu lưỡi rất đau đó.” Phó Yểu đè thấp giọng xuống, tiếp tục mở miệng trêu chọc: “Lúc ngươi còn có ý thức, một cây đao xoẹt vào trong miệng……”
“Ngài vẫn nên đánh ngất đệ đi thì hơn.” Đại Lang bị dọa cho sắp khóc. Hắn cảm thấy cứ nghĩ đến hình ảnh đó thôi đã thấy khủng bố.
“Cho nên, hối hận rồi sao?” Phó Yểu cười tủm tỉm hỏi.
Đại Lang suy nghĩ một chút, lát sau thành thật nói: “Có lẽ lúc đau đệ sẽ thấy hối hận, còn bây giờ thì không.”
Hà thợ mộc mở nắp một cách cẩn thận, dưới ánh nến, bạc vụn sáng bóng xém chút nữa khiến hắn ngừng cả việc hít thở.
Trương Lục Nương bên này thì may y phục trong vòng ba ngày trời, cuối cùng làm được một đôi giày, một đôi găng tay, một chiếc mũ rèm và một bộ quần áo.
Sau khi Phó Yểu thay quần áo xong xuôi, Tam Nương yên lặng đem những y thục thay ra xếp gọn bỏ vào trong hộp, đặt trước tượng Tam Thanh.
Đại Lang nhìn gần mới biết, màu đỏ trên quần áo kia không phải là hoa văn hay màu nhuộm, mà là vết máu loang lổ.
“Đây là……”
Tam Nương cũng không ngẩng đầu, chỉ bỏ lại một câu: “Đừng chạm vào, đừng hỏi, đừng nghĩ.”
“Vâng.”
Chỉ là, Tam Nương không nói, nhưng tâm tình của Phó Yểu đang khá tốt, vì vậy nàng liền vui vẻ giải đáp cho hắn: “Như ngươi nhìn thấy, mấy vết kia đều là máu. Hung thủ đúng là ra tay rất tàn nhẫn và độc ác, một đao cắm thẳng vào ngực, máu chảy lênh láng, nhuộm đỏ hết cả bộ y phục.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Người bị đâm…là ngài sao?” Đại Lang run rẩy hít một ngụm khí lạnh, vậy mà có người dám ra tay với quan chủ.
“Là một con quỷ xui xẻo. Ta chỉ chiếm thân thể này của nàng ta mà thôi.” Phó Yểu nói với giọng hời hợt: “Chỉ là lúc xuyên vào đã hơi muộn, vì trời quá nóng, có một số bộ phận đã hư hao, ta còn phải từ từ tu bổ.”
Đại Lang như chợt hiểu ra điều gì: “Cho nên ngài mới muốn lấy lưỡi của đệ?”
“Nếu không thì sao?”
“À…… Cảm ơn ngài đã cứu đệ, ngài muốn lấy lưỡi của đệ thì cứ lấy, đệ sẽ không la đau.” Đại Lang nói với vẻ có chút sợ hãi.
“Phải không? Cắt đầu lưỡi rất đau đó.” Phó Yểu đè thấp giọng xuống, tiếp tục mở miệng trêu chọc: “Lúc ngươi còn có ý thức, một cây đao xoẹt vào trong miệng……”
“Ngài vẫn nên đánh ngất đệ đi thì hơn.” Đại Lang bị dọa cho sắp khóc. Hắn cảm thấy cứ nghĩ đến hình ảnh đó thôi đã thấy khủng bố.
“Cho nên, hối hận rồi sao?” Phó Yểu cười tủm tỉm hỏi.
Đại Lang suy nghĩ một chút, lát sau thành thật nói: “Có lẽ lúc đau đệ sẽ thấy hối hận, còn bây giờ thì không.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro