Con Quỷ Keo Kiệ...
Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra
2024-08-02 12:36:52
“Chúng ta còn có hàng xóm ư?” Lúc này hai người còn lại đều nhìn về phía Phó Yểu, bọn họ chưa từng gặp người ngoài, hàng xóm gì ở đây?
“Đúng vậy, là một con quỷ vô cùng keo kiệt và bủn xỉn, chạm vào một văn tiền của hắn cũng phải trả lại.” Phó Yểu hiển nhiên không muốn nói nhiều: “Tóm lại, sau này các ngươi nghĩ cách kiếm bạc đi.”
Tam Nương và Đại Lang: “……”
“Lấy, năng lực của ngài, kiếm tiền không phải, dễ như trở bàn tay?” Tam Nương khó hiểu hỏi lại.
Đại Lang vội vàng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy.”
Giọng nói của Phó Yểu đột nhiên trở nên bi thương: “Không ngờ quen biết lâu như vậy, các ngươi lại không hiểu ta. Ta sao có thể bởi vì tiền tài mà vứt bỏ nguyên tắc làm người của mình. Đừng nói hiện tại, cho dù tương lai sau này, ta cũng sẽ không dùng pháp thuật để đổi lấy thứ tiền tài dơ bẩn kia.”
“……” Tuy rằng lời này nghe có vẻ chính đáng, nhưng sao bọn họ lại cảm thấy không hề có tính thuyết phục vậy nhỉ?
Có điều mấy ngày sau, trước tượng Tam Thanh trong đạo quan vẫn có thêm một cái hòm công đức. Đồng thời, ba cô con gái nhà Phương Nhị cũng bày hàng bán nhang nến trước cửa đạo quan. Tiền thu được do bán nhang nến sẽ được trích ra một phần để đưa cho đạo quan.
Những chuyện này là biện pháp do Tam Nương nghĩ ra. Sau khi Phó Yểu biết, vui mừng khích lệ Tam Nương một phen, còn đáp ứng khen thưởng cho nàng ta.
Có điều Tam Nương lại có ý tưởng khác: “Quan chủ, nếu ta có thể, kiếm thật nhiều tiền, ta có thể sống lại không?”
Đây là chuyện ngoài ý muốn, nhưng lại nằm trong dự định. Phó Yểu có chút nghiền ngẫm nói: “Đại Lang có thể một lần nữa trở lại nhân thế, ngươi cũng có thể. Chẳng qua việc kiếm tiền cho ta sẽ rất khó khăn. Ngươi xác định lấy điều này làm giao dịch sao?”
Không ngờ thỉnh cầu của mình lại được đồng ý, vẻ mặt của Tam Nương hiếm khi trở nên kích động: “Ta xác định!” Nàng vô cùng xác định luôn là đằng khác!
Tuy rằng sau khi tử vong vẫn được tồn tại dưới một hình thức khác, nhưng nàng vẫn vô cùng hoài niệm ánh mặt trời, hoài niệm khoảng thời gian vui tươi trước kia.
“Được.” Phó Yểu gật đầu: “Ta đây chúc ngươi mọi thứ thuận lợi.”
……
Bóng trăng chiếu qua khe cửa, chẳng mấy chốc đã tới trung thu.
Mùa thu ở Giang Nam tới rất nhẹ nhàng, cũng khiến người ta không hề hay biết. Thật giống như một sáng sớm ngày nọ đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, giật mình nhận ra rằng: “Ồ, thì ra mùa thu đã đến.”
“Đúng vậy, là một con quỷ vô cùng keo kiệt và bủn xỉn, chạm vào một văn tiền của hắn cũng phải trả lại.” Phó Yểu hiển nhiên không muốn nói nhiều: “Tóm lại, sau này các ngươi nghĩ cách kiếm bạc đi.”
Tam Nương và Đại Lang: “……”
“Lấy, năng lực của ngài, kiếm tiền không phải, dễ như trở bàn tay?” Tam Nương khó hiểu hỏi lại.
Đại Lang vội vàng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy.”
Giọng nói của Phó Yểu đột nhiên trở nên bi thương: “Không ngờ quen biết lâu như vậy, các ngươi lại không hiểu ta. Ta sao có thể bởi vì tiền tài mà vứt bỏ nguyên tắc làm người của mình. Đừng nói hiện tại, cho dù tương lai sau này, ta cũng sẽ không dùng pháp thuật để đổi lấy thứ tiền tài dơ bẩn kia.”
“……” Tuy rằng lời này nghe có vẻ chính đáng, nhưng sao bọn họ lại cảm thấy không hề có tính thuyết phục vậy nhỉ?
Có điều mấy ngày sau, trước tượng Tam Thanh trong đạo quan vẫn có thêm một cái hòm công đức. Đồng thời, ba cô con gái nhà Phương Nhị cũng bày hàng bán nhang nến trước cửa đạo quan. Tiền thu được do bán nhang nến sẽ được trích ra một phần để đưa cho đạo quan.
Những chuyện này là biện pháp do Tam Nương nghĩ ra. Sau khi Phó Yểu biết, vui mừng khích lệ Tam Nương một phen, còn đáp ứng khen thưởng cho nàng ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có điều Tam Nương lại có ý tưởng khác: “Quan chủ, nếu ta có thể, kiếm thật nhiều tiền, ta có thể sống lại không?”
Đây là chuyện ngoài ý muốn, nhưng lại nằm trong dự định. Phó Yểu có chút nghiền ngẫm nói: “Đại Lang có thể một lần nữa trở lại nhân thế, ngươi cũng có thể. Chẳng qua việc kiếm tiền cho ta sẽ rất khó khăn. Ngươi xác định lấy điều này làm giao dịch sao?”
Không ngờ thỉnh cầu của mình lại được đồng ý, vẻ mặt của Tam Nương hiếm khi trở nên kích động: “Ta xác định!” Nàng vô cùng xác định luôn là đằng khác!
Tuy rằng sau khi tử vong vẫn được tồn tại dưới một hình thức khác, nhưng nàng vẫn vô cùng hoài niệm ánh mặt trời, hoài niệm khoảng thời gian vui tươi trước kia.
“Được.” Phó Yểu gật đầu: “Ta đây chúc ngươi mọi thứ thuận lợi.”
……
Bóng trăng chiếu qua khe cửa, chẳng mấy chốc đã tới trung thu.
Mùa thu ở Giang Nam tới rất nhẹ nhàng, cũng khiến người ta không hề hay biết. Thật giống như một sáng sớm ngày nọ đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, giật mình nhận ra rằng: “Ồ, thì ra mùa thu đã đến.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro