Hoa Mắt
Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra
2024-08-02 12:36:52
Khi thiếu niên đi lấy đồ, Giang chưởng quầy quay sang giải thích cho tiểu nhị: “Sau này nói chuyện phải cân nhắc một chút. Đứa nhỏ này có mang theo đồ làm bếp, gan bàn tay đều là vết chai, cánh tay mạnh mẽ, trên ngón tay nhiều chỗ có sẹo, vừa nhìn đã biết là tới để học nghề. Dương đại ca của ngươi năm đó đi học nghề cũng là như thế này, nếu mỗi người đều giống như ngươi, sao có thể truyền tay nghề lại.”
“Vâng……” Tiểu nhị ỉu xìu đáp lời.
Cứ như vậy, quán rượu Dương gia nhiều thêm một người học việc không đáng chú ý.
Thời gian học nghề rất vất vả, quét tước rửa rau rửa chén đều thuộc về bọn họ, mỗi ngày dậy sớm nhất, ngủ muộn nhất. Hơn nữa giữa những người học nghề còn tồn tại cạnh tranh, Triệu Hưng Thái từ nơi khác đến càng bị bài xích.
Có điều hắn cũng không để ý những chuyện này, mỗi ngày làm xong việc đều luyện tập cắt đậu hũ.
Bởi vì vị khách nào đó mà Dương đầu bếp thường xuyên phải làm việc đến đêm muộn, rất nhanh đã chú ý tới thiếu niên chăm chỉ này, sau lại thấy kỹ thuật xắt thái của hắn không tồi, vừa nhìn đã biết có cơ sở, bởi vậy càng để ý trong lòng.
Nửa đêm hôm nay, vị khách thần bí đã nhiều ngày không xuất hiện kia lại tới nữa, tinh thần Dương đầu bếp vô cùng phấn chấn, ngay cả việc rửa rau, thái rau cũng tự tay chuẩn bị.
Triệu Hưng Thái nhìn thấy cảnh này, có điều hắn không tò mò hỏi vì sao, bởi vì từ trước đến giờ hắn không quan tâm những chuyện không liên quan đến học nghề.
Chỉ là, dù hắn không hỏi nhưng nhóm học nghề khác vẫn lặng lẽ bàn tán.
“Có phải vị khách ăn mặc giống quỷ kia lại tới hay không?”
“Lần nào đến cũng là bộ dạng như vậy, nếu ta đột nhiên gặp bọn họ trên đường, có lẽ sợ tới mức tè ra quần.”
“Vị khách kia lúc nào cũng đội mũ, vẻ ngoài thế nào không nhìn rõ, chẳng lẽ là bởi vì quá xấu, cho nên không muốn người khác thấy?”
Khi mà nhóm học đồ đang bàn tán nước miếng bay đầy trời ở phía sau bếp, Phó Yểu cũng đang nói chuyện với Giang chưởng quầy ở ngoài sảnh chính: “Quán rượu này của các ngươi có một vị khách rất ghê gớm đến chơi.”
Giang chưởng quầy cho rằng nàng nói là thực khách ban ngày tới, vì vậy cười đáp: “Tất cả khách hàng đều là cha mẹ áo cơm của chúng ta, đều rất ghê gớm.”
Phó Yểu cười cười, không giải thích gì thêm.
Chỉ là từ hôm đó về sau, mỗi đêm nàng đều xuất hiện ở quán rượu.
Cho đến một tháng sau, khi Triệu Thái An được sai bưng thức ăn lên, lần đầu tiên hắn mới nhìn thấy vị khách được gọi là “giống quỷ” kia, cũng là lúc Phó Yểu chạm mặt vị “khách ghê gớm” này.
“Quan chủ, mau nhìn, hình như đệ hoa mắt rồi……” Đại Lang lắp bắp nói: “Sao đệ lại nhìn thấy có một ông cụ đang bay qua bay lại phía sau ngài vậy?”
“Vâng……” Tiểu nhị ỉu xìu đáp lời.
Cứ như vậy, quán rượu Dương gia nhiều thêm một người học việc không đáng chú ý.
Thời gian học nghề rất vất vả, quét tước rửa rau rửa chén đều thuộc về bọn họ, mỗi ngày dậy sớm nhất, ngủ muộn nhất. Hơn nữa giữa những người học nghề còn tồn tại cạnh tranh, Triệu Hưng Thái từ nơi khác đến càng bị bài xích.
Có điều hắn cũng không để ý những chuyện này, mỗi ngày làm xong việc đều luyện tập cắt đậu hũ.
Bởi vì vị khách nào đó mà Dương đầu bếp thường xuyên phải làm việc đến đêm muộn, rất nhanh đã chú ý tới thiếu niên chăm chỉ này, sau lại thấy kỹ thuật xắt thái của hắn không tồi, vừa nhìn đã biết có cơ sở, bởi vậy càng để ý trong lòng.
Nửa đêm hôm nay, vị khách thần bí đã nhiều ngày không xuất hiện kia lại tới nữa, tinh thần Dương đầu bếp vô cùng phấn chấn, ngay cả việc rửa rau, thái rau cũng tự tay chuẩn bị.
Triệu Hưng Thái nhìn thấy cảnh này, có điều hắn không tò mò hỏi vì sao, bởi vì từ trước đến giờ hắn không quan tâm những chuyện không liên quan đến học nghề.
Chỉ là, dù hắn không hỏi nhưng nhóm học nghề khác vẫn lặng lẽ bàn tán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Có phải vị khách ăn mặc giống quỷ kia lại tới hay không?”
“Lần nào đến cũng là bộ dạng như vậy, nếu ta đột nhiên gặp bọn họ trên đường, có lẽ sợ tới mức tè ra quần.”
“Vị khách kia lúc nào cũng đội mũ, vẻ ngoài thế nào không nhìn rõ, chẳng lẽ là bởi vì quá xấu, cho nên không muốn người khác thấy?”
Khi mà nhóm học đồ đang bàn tán nước miếng bay đầy trời ở phía sau bếp, Phó Yểu cũng đang nói chuyện với Giang chưởng quầy ở ngoài sảnh chính: “Quán rượu này của các ngươi có một vị khách rất ghê gớm đến chơi.”
Giang chưởng quầy cho rằng nàng nói là thực khách ban ngày tới, vì vậy cười đáp: “Tất cả khách hàng đều là cha mẹ áo cơm của chúng ta, đều rất ghê gớm.”
Phó Yểu cười cười, không giải thích gì thêm.
Chỉ là từ hôm đó về sau, mỗi đêm nàng đều xuất hiện ở quán rượu.
Cho đến một tháng sau, khi Triệu Thái An được sai bưng thức ăn lên, lần đầu tiên hắn mới nhìn thấy vị khách được gọi là “giống quỷ” kia, cũng là lúc Phó Yểu chạm mặt vị “khách ghê gớm” này.
“Quan chủ, mau nhìn, hình như đệ hoa mắt rồi……” Đại Lang lắp bắp nói: “Sao đệ lại nhìn thấy có một ông cụ đang bay qua bay lại phía sau ngài vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro