Nợ Câu Xin Lỗi
Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra
2024-08-02 12:36:52
Giang chưởng quầy đưa bọn họ tới tận dưới chân núi rồi mới xoay người quay về.
Vào lúc đang dọn đi cơm thừa canh cặn, Giang chưởng nói với Triệu Hưng Thái: “Ngày mai ta muốn vào huyện thành một chuyến.”
Triệu Hưng Thái lập tức hiểu rõ được bà muốn đi làm gì, “Ngài muốn đi gặp Dương Anh sao?”
“Ừm.” Giang chưởng quầy cũng không lên tiếng phủ nhận, nàng thản nhiên đáp: “Có một số việc có thể có thể lừa gạt được nhất thời, không lừa được cả đời. Trước đây tửu lầu của bọn ta vẫn luôn bị người theo dõi, chủ yếu là bởi vì Huyện Tôn đại nhân tiền nhiệm đã bị điều đi rồi, ta không còn chỗ dựa nữa, khi Dương Anh bị vu hãm thì ta lại bất lực. Nhưng bây giờ đã thay đổi thành một người khác, bản án kia của Dương Anh liền có khả năng lật lại. Ta phải tự mình đi gặp hắn một lần, xem hắn có đáng để ta cứu hay không.”
“Các người không phải đã đoạn tuyệt quan hệ rồi sao?” Triệu Hưng Thái nói.
“Đối với một mạng người, trước sau ta cũng không thể tỏ ra thờ ơ được. Ngày mai ta đi trước xem thử, coi như vì bản thân mình tích đức làm việc thiện.”
“Vậy người cẩn thận một chút.” Triệu Hưng Thái chần chờ một chút, lát sau lại nói: “Kẻ cướp đi tửu lầu của các người, có phải là một trong số đám người vừa rồi hay không?”
“Đúng. Là hai tên họ Hoàng trong đó, từ trước vẫn luôn muốn xử lý nhà chúng ta. Nhưng cậu cũng không cần lo lắng, hắn ta không làm được cái gì đâu.” Giang chưởng quầy nói.
Sáng hôm sau, Giang chưởng quầy lấy cớ đi mua chút đồ vật, cho nên đã xuống núi từ sớm.
Khi bà đến nhà lao trong huyện thành, đưa cho sai dịch một ít bạc, thuận lợi gặp được người mình muốn gặp.
Dương Anh bị giam trong đây nửa năm, bây giờ sớm đã không còn tí kiêu ngạo ương ngạnh nào trong dĩ vãng, cả người gầy trơ xương, hai mắt không có tí thần thái nào, nằm ở nơi đó, trừ việc hô hấp thì không khác gì một người nộm.
Giang chưởng quầy đứng ở bên ngoài cửa nhà lao một lát, hắn mới phát hiện có người đang nhìn hắn.
Chờ đến khi ngẩng đầu thấy đến người bên ngoài là Giang chưởng quầy, vẻ mặt Dương Anh kinh ngạc mà nhìn đôi mắt trọn vẹn không bị thương tổn gì của bà, nhất thời cho rằng bản thân bị hoa mắt.
Tuy rằng nửa năm trước đây, hắn thật sự chờ đợi phụ thân cùng mẹ kế có thể đến thăm mình, nhưng mà hiện tại trông thấy, hắn lại phát hiện một câu bản thân cũng chẳng thể nói nên lời, thậm chí đến tư cách hỏi thăm đôi mắt của mẹ kế vì sao đã tốt rồi cũng không có.
Hai người đứng nhìn nhau, cuối cùng vẻ mặt Dương Anh từng chút ảm đạm xuống. Hắn giờ đã là người sắp chết.
Sau khi Giang chưởng quầy nhìn hắn một lúc lâu, nói: “Ta nghe nói, tấm bảng hiệu tửu lầu của ta đang ở chỗ ngươi.”
Dương Anh giật giật, im lặng chậm rãi lấy bảng hiệu đặt ở trên giường lên, sau đó đưa về phía Giang chưởng quầy đang đứng.
“Đưa cho người.” Thanh âm hắn khàn khàn nói.
Nhưng mà Giang chưởng quầy cũng không nhận lấy, “Không cần. Ta đã không còn tửu lầu nữa, cũng không cần phải đem thứ này mang về làm gì. Ngươi cứ tiếp tục cầm đi.”
Dương Anh đứng ở nơi đó đứng một lát, lần nữa đem bảng hiệu ôm vào trong ngực.
“Chuyện của ngươi, bây giờ Dương đại ca vẫn chẳng hay biết gì.” Giang chưởng quầy lại nói, “Nói cách khác, có thể vào lúc ngươi bị chém đầu, hắn cũng sẽ không tới nhặt xác cho ngươi đâu.”
Dương Anh vừa nghe liền bừng tỉnh: “Thì ra ông ấy vốn không biết gì. Vậy cũng tốt, cứ khiến cho ông ấy cả đời vẫn luôn không biết đi.”
“Ngươi không muốn sống sao?” Giang chưởng quầy không đáp mà chỉ hỏi ngược lại.
“Sao có thể sống được nữa.” Bị nhốt trong chốn ngục tù hơn nửa năm, mọi hi vọng trong hắn đều đã nát tan, cũng đã suy nghĩ cẩn thận hơn trước: “Kẻ nhìn trúng quán rượu của chúng ta không phải là người bình thường, bọn họ muốn cướp thì có rất nhiều cách. Là bản thân ta ngu xuẩn, không thấy rõ lòng người, bị như vậy cũng đáng. Về sau ngươi cùng cha ta phải sống cho tốt, cứ coi như chưa từng có ta ở trên đời này đi.”
“Đây là những gì mà ngươi muốn nói?” Giang chưởng quầy hỏi tiếp: “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy mình vẫn luôn nợ ta một câu xin lỗi ư? Bây giờ tội trạng cũng đã định, mùa thu năm sau ngươi liền bị xử trảm. Hôm nay ta tới đây, chủ yếu là nghĩ thu được câu xin lỗi trước khi ngươi chết.”
Đôi mắt của Dương Anh lại một lần nữa nhìn về phía của Giang chưởng quầy, thấy ánh mắt của nàng nhìn mình một cách lạnh nhạt và hờ hững, không biết vì sao, đột nhiên lại nhớ đến trước đây mỗi buổi sáng nàng đều pha cho hắn một ly sữa dê, nói là uống thứ này sẽ có lợi cho hắn.
Có điều khi ấy, hắn sợ hãi nàng hạ độc ở bên trong, cho nên toàn bộ sữa dê đều bị Dương Anh đổ hết vào chậu hoa.
Cách một cánh cửa gỗ của nhà lao, thân thể của Dương Anh chậm rãi quỳ xuống, cẩn thận hướng về phía của Giang chưởng quầy mà dập đầu ba cái thật nặng nề.
Vào lúc đang dọn đi cơm thừa canh cặn, Giang chưởng nói với Triệu Hưng Thái: “Ngày mai ta muốn vào huyện thành một chuyến.”
Triệu Hưng Thái lập tức hiểu rõ được bà muốn đi làm gì, “Ngài muốn đi gặp Dương Anh sao?”
“Ừm.” Giang chưởng quầy cũng không lên tiếng phủ nhận, nàng thản nhiên đáp: “Có một số việc có thể có thể lừa gạt được nhất thời, không lừa được cả đời. Trước đây tửu lầu của bọn ta vẫn luôn bị người theo dõi, chủ yếu là bởi vì Huyện Tôn đại nhân tiền nhiệm đã bị điều đi rồi, ta không còn chỗ dựa nữa, khi Dương Anh bị vu hãm thì ta lại bất lực. Nhưng bây giờ đã thay đổi thành một người khác, bản án kia của Dương Anh liền có khả năng lật lại. Ta phải tự mình đi gặp hắn một lần, xem hắn có đáng để ta cứu hay không.”
“Các người không phải đã đoạn tuyệt quan hệ rồi sao?” Triệu Hưng Thái nói.
“Đối với một mạng người, trước sau ta cũng không thể tỏ ra thờ ơ được. Ngày mai ta đi trước xem thử, coi như vì bản thân mình tích đức làm việc thiện.”
“Vậy người cẩn thận một chút.” Triệu Hưng Thái chần chờ một chút, lát sau lại nói: “Kẻ cướp đi tửu lầu của các người, có phải là một trong số đám người vừa rồi hay không?”
“Đúng. Là hai tên họ Hoàng trong đó, từ trước vẫn luôn muốn xử lý nhà chúng ta. Nhưng cậu cũng không cần lo lắng, hắn ta không làm được cái gì đâu.” Giang chưởng quầy nói.
Sáng hôm sau, Giang chưởng quầy lấy cớ đi mua chút đồ vật, cho nên đã xuống núi từ sớm.
Khi bà đến nhà lao trong huyện thành, đưa cho sai dịch một ít bạc, thuận lợi gặp được người mình muốn gặp.
Dương Anh bị giam trong đây nửa năm, bây giờ sớm đã không còn tí kiêu ngạo ương ngạnh nào trong dĩ vãng, cả người gầy trơ xương, hai mắt không có tí thần thái nào, nằm ở nơi đó, trừ việc hô hấp thì không khác gì một người nộm.
Giang chưởng quầy đứng ở bên ngoài cửa nhà lao một lát, hắn mới phát hiện có người đang nhìn hắn.
Chờ đến khi ngẩng đầu thấy đến người bên ngoài là Giang chưởng quầy, vẻ mặt Dương Anh kinh ngạc mà nhìn đôi mắt trọn vẹn không bị thương tổn gì của bà, nhất thời cho rằng bản thân bị hoa mắt.
Tuy rằng nửa năm trước đây, hắn thật sự chờ đợi phụ thân cùng mẹ kế có thể đến thăm mình, nhưng mà hiện tại trông thấy, hắn lại phát hiện một câu bản thân cũng chẳng thể nói nên lời, thậm chí đến tư cách hỏi thăm đôi mắt của mẹ kế vì sao đã tốt rồi cũng không có.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người đứng nhìn nhau, cuối cùng vẻ mặt Dương Anh từng chút ảm đạm xuống. Hắn giờ đã là người sắp chết.
Sau khi Giang chưởng quầy nhìn hắn một lúc lâu, nói: “Ta nghe nói, tấm bảng hiệu tửu lầu của ta đang ở chỗ ngươi.”
Dương Anh giật giật, im lặng chậm rãi lấy bảng hiệu đặt ở trên giường lên, sau đó đưa về phía Giang chưởng quầy đang đứng.
“Đưa cho người.” Thanh âm hắn khàn khàn nói.
Nhưng mà Giang chưởng quầy cũng không nhận lấy, “Không cần. Ta đã không còn tửu lầu nữa, cũng không cần phải đem thứ này mang về làm gì. Ngươi cứ tiếp tục cầm đi.”
Dương Anh đứng ở nơi đó đứng một lát, lần nữa đem bảng hiệu ôm vào trong ngực.
“Chuyện của ngươi, bây giờ Dương đại ca vẫn chẳng hay biết gì.” Giang chưởng quầy lại nói, “Nói cách khác, có thể vào lúc ngươi bị chém đầu, hắn cũng sẽ không tới nhặt xác cho ngươi đâu.”
Dương Anh vừa nghe liền bừng tỉnh: “Thì ra ông ấy vốn không biết gì. Vậy cũng tốt, cứ khiến cho ông ấy cả đời vẫn luôn không biết đi.”
“Ngươi không muốn sống sao?” Giang chưởng quầy không đáp mà chỉ hỏi ngược lại.
“Sao có thể sống được nữa.” Bị nhốt trong chốn ngục tù hơn nửa năm, mọi hi vọng trong hắn đều đã nát tan, cũng đã suy nghĩ cẩn thận hơn trước: “Kẻ nhìn trúng quán rượu của chúng ta không phải là người bình thường, bọn họ muốn cướp thì có rất nhiều cách. Là bản thân ta ngu xuẩn, không thấy rõ lòng người, bị như vậy cũng đáng. Về sau ngươi cùng cha ta phải sống cho tốt, cứ coi như chưa từng có ta ở trên đời này đi.”
“Đây là những gì mà ngươi muốn nói?” Giang chưởng quầy hỏi tiếp: “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy mình vẫn luôn nợ ta một câu xin lỗi ư? Bây giờ tội trạng cũng đã định, mùa thu năm sau ngươi liền bị xử trảm. Hôm nay ta tới đây, chủ yếu là nghĩ thu được câu xin lỗi trước khi ngươi chết.”
Đôi mắt của Dương Anh lại một lần nữa nhìn về phía của Giang chưởng quầy, thấy ánh mắt của nàng nhìn mình một cách lạnh nhạt và hờ hững, không biết vì sao, đột nhiên lại nhớ đến trước đây mỗi buổi sáng nàng đều pha cho hắn một ly sữa dê, nói là uống thứ này sẽ có lợi cho hắn.
Có điều khi ấy, hắn sợ hãi nàng hạ độc ở bên trong, cho nên toàn bộ sữa dê đều bị Dương Anh đổ hết vào chậu hoa.
Cách một cánh cửa gỗ của nhà lao, thân thể của Dương Anh chậm rãi quỳ xuống, cẩn thận hướng về phía của Giang chưởng quầy mà dập đầu ba cái thật nặng nề.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro