Sợ Hãi
Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra
2024-08-02 12:36:52
“Cái gì là của ngươi, đây là đôi mắt của ta.” Phó Yểu mở miệng nhắc nhở, “Ở hai khắc trước, ta bỏ ra ba vạn lượng bạc mua chúng nó. Các ngươi không dễ quên đến mức như thế chứ.”
“……”
Vợ chồng Dương thị nhìn nhau, mọi chuyện xảy ra trên người bọn họ sự thật quá mức quỷ dị. Cho dù là siêu đại phu y thuật cao nhất cũng không nhất định có thể khiến tròng mắt đã moi ra có thể lành lại, cho dù có thể, cũng tuyệt đối không thể khỏi trong nháy mắt như thế này. Thủ đoạn phi phàm này, người bình thường căn bản không ai có thể làm được, hoặc là nói căn bản không phải người có thể làm được.
“Phó cô nương, ngài là thần……”
“Ta chỉ là chủ nhân của đạo quan này.” Phó Yểu đứng dậy nói, “Đôi mắt ta chỉ gởi lại trên người ngươi, chờ đến khi ta cần dùng, vẫn là sẽ lấy, cho nên ngươi không cần cao hứng quá sớm.”
“Nào dám, mỗi một khắc nhìn thấy ánh sáng, đều khiến ta cảm kích vạn phần.” Khóe mắt Giang chưởng quầy trào ra nước mắt.
“Hy vọng như thế, rốt cuộc được rồi lại mất so với mất đi ngay từ đầu thống khổ hơn nhiều.” Phó Yểu nói xong, biến mất tại chỗ.
Tuy rằng trong lòng đã có suy đoán, nhưng một người sờ sờ đột nhiên biến mất, vẫn khiến vợ chồng Dương thị chịu kích thích một phen.
Chính chủ đi rồi, vợ chồng Dương thị không khỏi nhìn về phía Tam Nương và Đại Lang ở bên cạnh, “Các ngươi cũng……”
“Đúng vậy, sợ hãi sao?” Tam Nương hỏi.
“Đúng là có chút.” Đây là lời nói thật. Đối mặt với sự vật xa lạ, trong lòng nảy sinh sợ hãi là khó tránh khỏi.
“Sau này sẽ quen dần.” Đại Lang an ủi bọn họ, “Có điều cũng phải nói, Giang chưởng quầy thật lợi hại, mới vừa rồi ta cũng bị dọa sợ.”
“Thế sao.”
“Không phải sao, quan chủ cũng đều sửng sốt.” Đại Lang lo lắng bọn họ sợ hãi, lải nhải kể không ngừng, “Có lẽ ngài ấy cũng không ngờ Giang chưởng quầy dũng mãnh như vậy. Được rồi được rồi, chuyện quá khứ không đề cập tới, tiếp theo hai người có tính toán gì không?”
“Tính toán?” Dương đầu bếp nghĩ nghĩ, nói: “Có lẽ sẽ tìm một chỗ, mở tiệm cơm một lần nữa, bắt đầu lại từ đầu.”
Chỉ cần còn tay nghề, bọn họ sẽ không chết đói.
“Cũng không tồi. Tay nghề của Dương sư phụ tốt như vậy, đến lúc đó nhất định sẽ lại khôi phục như ban đầu.” Đại Lang nói, tiếp theo lại hỏi bọn họ về đủ chuyện tính toán sau này.
Nói chuyện một hồi, trong lòng vợ chồng Dương thị đã vơi bớt sợ hãi. Dương đầu bếp thậm chí còn lớn gan hỏi Đại Lang: “Phó cô nương nói muốn đôi mắt làm thuốc dẫn là sự thật sao?”
Chuyện này không hỏi rõ ràng, trước sau hắn vẫn thắc mắc trong lòng.
“Giả, quan chủ mua đôi mắt là để cho chính mình dùng.” Đại Lang lặng lẽ nói thầm, “Các ngươi không nhìn ra đúng không, thật ra đôi mắt của quan chủ chúng ta không nhìn thấy.”
“……” Bọn họ thật đúng là không nhìn thấy.
Lại hàn huyên một hồi, Giang chưởng quầy dần dần mỏi mệt. Đại Lang đi tìm hai chiếc chăn đưa tới cho bọn họ, sau đó lặng lẽ ra ngoài.
“Việc phát triển đến mức này thật đúng là ngoài dự đoán mọi người.” Đại Lang nhìn bông tuyết bay bay ở bên ngoài nói, “Tam Nương tỷ tỷ, tỷ nói cái rương rương cóc ghẻ kia sẽ bị phát hiện sao?”
Đúng vậy, rương hoàng kim kia thật ra chỉ là một cái rương cóc ghẻ. Ai cũng không ngờ Giang chưởng quầy lại cương liệt như vậy, đôi mắt nói móc là móc. Giao dịch vốn dĩ không nghĩ không thành, hiện tại chỉ có thể giao dịch.
“Vì sao sẽ bị phát hiện.” Phó Yểu biến mất lúc trước yên lặng xuất hiện, bên chân nàng còn đặt một cái rương gỗ, “Hai người các ngươi, đi đi, đổi rương cóc ghẻ kia về.”
Đại Lang lặng lẽ vạch nắp rương, lại khép lại thật nhanh. Hắn bất mãn nói: “Cần gì phải đưa vàng cho tên khốn nạn kia, ta thấy một văn hắn cũng không xứng đáng.”
“Hắn chẳng là gì để khiến ta phải đánh mất danh tiếng của mình.” Giọng điệu Phó Yểu nhàn nhạt, “Mặt khác, đừng nên coi thường nữ nhân, đặc biệt là một nữ nhân đã từng là hoa khôi.”
“Cái gì?” Đại Lang không hiểu.
Nhưng Tam Nương lại giống như là bị chỉ điểm, nháy mắt hiểu được, “Đúng thế, hoa khôi không chỉ, nhìn mặt.”
Đại Lang vẫn không rõ ràng lắm, hắn vốn định định hỏi Tam Nương, lại thấy trên mặt Tam Nương nở một nụ cười cực kỳ cổ quái. Nụ cười này, nếu để Phương Nhị nhìn thấy, có lẽ lập tức trở thành bạn của bọn họ.
Ngày tiếp theo, khi Giang chưởng quầy tỉnh lại, đạo quan không một bóng người. Nhà bếp bên cạnh có chút động tĩnh, nàng đi ra nhìn, thấy trượng phu đang bận rộn nấu cháo.
Thấy nàng tới, Dương đầu bếp nói: “Ta xuống núi mua chút gạo nấu cháo, chờ thêm lát nữa sẽ chín. Cũng không biết Phó cô nương đi đâu, ngày lạnh củi lửa lại không nhiều, cháo sợ là không để được lâu.”
Giang chưởng quầy đứng im không nhúc nhích, có lẽ là nhận thấy được không khí không đúng, Dương đầu bếp ngẩng đầu, nhìn nàng, “Làm sao vậy?”
“Dương ca, hai người đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, chàng có hối hận không?” Giang chưởng quầy hỏi.
“……”
Vợ chồng Dương thị nhìn nhau, mọi chuyện xảy ra trên người bọn họ sự thật quá mức quỷ dị. Cho dù là siêu đại phu y thuật cao nhất cũng không nhất định có thể khiến tròng mắt đã moi ra có thể lành lại, cho dù có thể, cũng tuyệt đối không thể khỏi trong nháy mắt như thế này. Thủ đoạn phi phàm này, người bình thường căn bản không ai có thể làm được, hoặc là nói căn bản không phải người có thể làm được.
“Phó cô nương, ngài là thần……”
“Ta chỉ là chủ nhân của đạo quan này.” Phó Yểu đứng dậy nói, “Đôi mắt ta chỉ gởi lại trên người ngươi, chờ đến khi ta cần dùng, vẫn là sẽ lấy, cho nên ngươi không cần cao hứng quá sớm.”
“Nào dám, mỗi một khắc nhìn thấy ánh sáng, đều khiến ta cảm kích vạn phần.” Khóe mắt Giang chưởng quầy trào ra nước mắt.
“Hy vọng như thế, rốt cuộc được rồi lại mất so với mất đi ngay từ đầu thống khổ hơn nhiều.” Phó Yểu nói xong, biến mất tại chỗ.
Tuy rằng trong lòng đã có suy đoán, nhưng một người sờ sờ đột nhiên biến mất, vẫn khiến vợ chồng Dương thị chịu kích thích một phen.
Chính chủ đi rồi, vợ chồng Dương thị không khỏi nhìn về phía Tam Nương và Đại Lang ở bên cạnh, “Các ngươi cũng……”
“Đúng vậy, sợ hãi sao?” Tam Nương hỏi.
“Đúng là có chút.” Đây là lời nói thật. Đối mặt với sự vật xa lạ, trong lòng nảy sinh sợ hãi là khó tránh khỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sau này sẽ quen dần.” Đại Lang an ủi bọn họ, “Có điều cũng phải nói, Giang chưởng quầy thật lợi hại, mới vừa rồi ta cũng bị dọa sợ.”
“Thế sao.”
“Không phải sao, quan chủ cũng đều sửng sốt.” Đại Lang lo lắng bọn họ sợ hãi, lải nhải kể không ngừng, “Có lẽ ngài ấy cũng không ngờ Giang chưởng quầy dũng mãnh như vậy. Được rồi được rồi, chuyện quá khứ không đề cập tới, tiếp theo hai người có tính toán gì không?”
“Tính toán?” Dương đầu bếp nghĩ nghĩ, nói: “Có lẽ sẽ tìm một chỗ, mở tiệm cơm một lần nữa, bắt đầu lại từ đầu.”
Chỉ cần còn tay nghề, bọn họ sẽ không chết đói.
“Cũng không tồi. Tay nghề của Dương sư phụ tốt như vậy, đến lúc đó nhất định sẽ lại khôi phục như ban đầu.” Đại Lang nói, tiếp theo lại hỏi bọn họ về đủ chuyện tính toán sau này.
Nói chuyện một hồi, trong lòng vợ chồng Dương thị đã vơi bớt sợ hãi. Dương đầu bếp thậm chí còn lớn gan hỏi Đại Lang: “Phó cô nương nói muốn đôi mắt làm thuốc dẫn là sự thật sao?”
Chuyện này không hỏi rõ ràng, trước sau hắn vẫn thắc mắc trong lòng.
“Giả, quan chủ mua đôi mắt là để cho chính mình dùng.” Đại Lang lặng lẽ nói thầm, “Các ngươi không nhìn ra đúng không, thật ra đôi mắt của quan chủ chúng ta không nhìn thấy.”
“……” Bọn họ thật đúng là không nhìn thấy.
Lại hàn huyên một hồi, Giang chưởng quầy dần dần mỏi mệt. Đại Lang đi tìm hai chiếc chăn đưa tới cho bọn họ, sau đó lặng lẽ ra ngoài.
“Việc phát triển đến mức này thật đúng là ngoài dự đoán mọi người.” Đại Lang nhìn bông tuyết bay bay ở bên ngoài nói, “Tam Nương tỷ tỷ, tỷ nói cái rương rương cóc ghẻ kia sẽ bị phát hiện sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng vậy, rương hoàng kim kia thật ra chỉ là một cái rương cóc ghẻ. Ai cũng không ngờ Giang chưởng quầy lại cương liệt như vậy, đôi mắt nói móc là móc. Giao dịch vốn dĩ không nghĩ không thành, hiện tại chỉ có thể giao dịch.
“Vì sao sẽ bị phát hiện.” Phó Yểu biến mất lúc trước yên lặng xuất hiện, bên chân nàng còn đặt một cái rương gỗ, “Hai người các ngươi, đi đi, đổi rương cóc ghẻ kia về.”
Đại Lang lặng lẽ vạch nắp rương, lại khép lại thật nhanh. Hắn bất mãn nói: “Cần gì phải đưa vàng cho tên khốn nạn kia, ta thấy một văn hắn cũng không xứng đáng.”
“Hắn chẳng là gì để khiến ta phải đánh mất danh tiếng của mình.” Giọng điệu Phó Yểu nhàn nhạt, “Mặt khác, đừng nên coi thường nữ nhân, đặc biệt là một nữ nhân đã từng là hoa khôi.”
“Cái gì?” Đại Lang không hiểu.
Nhưng Tam Nương lại giống như là bị chỉ điểm, nháy mắt hiểu được, “Đúng thế, hoa khôi không chỉ, nhìn mặt.”
Đại Lang vẫn không rõ ràng lắm, hắn vốn định định hỏi Tam Nương, lại thấy trên mặt Tam Nương nở một nụ cười cực kỳ cổ quái. Nụ cười này, nếu để Phương Nhị nhìn thấy, có lẽ lập tức trở thành bạn của bọn họ.
Ngày tiếp theo, khi Giang chưởng quầy tỉnh lại, đạo quan không một bóng người. Nhà bếp bên cạnh có chút động tĩnh, nàng đi ra nhìn, thấy trượng phu đang bận rộn nấu cháo.
Thấy nàng tới, Dương đầu bếp nói: “Ta xuống núi mua chút gạo nấu cháo, chờ thêm lát nữa sẽ chín. Cũng không biết Phó cô nương đi đâu, ngày lạnh củi lửa lại không nhiều, cháo sợ là không để được lâu.”
Giang chưởng quầy đứng im không nhúc nhích, có lẽ là nhận thấy được không khí không đúng, Dương đầu bếp ngẩng đầu, nhìn nàng, “Làm sao vậy?”
“Dương ca, hai người đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, chàng có hối hận không?” Giang chưởng quầy hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro