Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Nhân Sinh Lụm T...

Võ Tam Mao

2024-10-05 23:51:03

Mười dặm đường đối với đứa nhỏ được sinh ra ở nông thôn như Trần Trầm chẳng là gì, ước chừng mất hơn một giờ, hắn đã tiến vào Thạch Xuyên trấn.

Thạch Xuyên trấn không lớn, ngay cả tường thành cũng chẳng có, ban đêm ngoại trừ mấy cái câu lan ngõa xá (1) ra thì những nơi khác đều là một màu đen kịt.

(1) Nơi múa hát và diễn kịch, nói chung là chỗ ăn chơi ấy.

- Có thứ gì giá trị?

Trần Trầm lòng vòng quanh mấy chỗ ăn chơi có lưu lượng người cao, không ngừng sử dụng hệ thống truy tung.

Mấy chỗ như ổ ăn mày, hắn không định đi qua, ở đó ngay cả một con rận cũng mò không ra nữa là…

“Trong phạm vi 10 mét không có.

- Có thứ gì giá trị?

“Phía trước năm mét ngay khúc ngoặt có một khối ngọc bội bị đánh rơi.”

Đạt được ngọc bội đánh rơi: +1.

- Có thứ gì giá trị?

...

“Phía trước 3 mét trong khe rãnh có một đồng xu.”

...

“Phía trước 2 mét, trong lùm cỏ ven tường có bạc vụn bị đánh rơi.”

...

“Phía trước 5 mét có châu trâm bị đánh rơi.”

...

“Trong bụi có phía trước có một cây cỏ biến dị.”

...

Một đem này, Trần Trầm bận bịu mấy canh giờ, đến rạng sáng, trên người hắn đã có thêm một cái bao.

Bên trong có đủ thứ đồ, tổng giá trị có lẽ đã vượt qua 100 lượng.

Trong số đó, bạc vụn có hơn hai mươi hai! So với con số 22 phía trước, đồng xu gần như khỏi phải tính.

Ở huyện Thạch Xuyên, một lượng tương đương 1000 văn, nói cách khác, bạc hắn nhặt một đêm đã đủ giao điền tô cho gần hai mươi nông hộ.

- Thị trấn quả nhiên lắm tiền, tùy tiện rơi một chút đã đủ cho người trong thôn xoay sở một trận.

Trần Trầm thầm nghĩ, đồng thời cảm thấy may mắn vì bản thân không ở cái thế giới đi đâu cũng quẹt thẻ, bằng không có cọng lông mà nhặt.

- Bất quá loại chuyện nhặt tiền này chỉ là làm ăn một lần, sợ rằng đây là của đánh rơi của Thạch Xuyên huyện tích lũy đã rất nhiều năm.



Lắc đầu, Trần Trầm quay về Thạch Đầu thôn.

Lúc này đây, hắn thật sự sợ bị cướp…

...

Nhưng thực tế đã chứng minh Trần Trầm suy nghĩ quá nhiều, tuy trên người hắn cầm theo không ít thứ đáng giá, nhưng với cái bộ dạng nghèo kiết xác đó thì…

Cho nên, dù trên đường về Thạch Đầu thôn, hắn gặp không ít người, những chẳng ai thèm liếc hắn lấy một cái.

Cái này làm hắn không khỏi nhớ đến đống shit bị mai một kia.

- Phi! Nghĩ cái quỷ gì! Ta với shit thì có quan hệ cái lông gì!?

Trần Trầm thầm mắng một câu. Về đến nhà lại chẳng thấy ai.

Nếu là ngày thường, thời gian này quả thực là lúc ra đồng canh tác, thế nhưng hôm nay ruộng chìm mất rồi, còn ra đó làm gì?

Không nghĩ nhiều, hắn đem ngọc bội cùng trâm giấu đi trước, sau đó lấy tiền bạc ra, bỏ vào hầu bao, gói kỹ.

Xong việc, hắn liền đi ra ngoài, tới trước cửa nhà Lý thẩm.

- Nhị Nha! Lý thẩm có nhà không? Cha, nương ta đâu?

- Trầm ca nhi, bọn họ đều bị thôn trưởng gọi đi nghị sự rồi! - Trong phòng vang lên âm thanh sợ hãi của Nhị Nha.

Nghe vậy, Trần Trầm quay về nhà, yên lặng chờ đợi, thuận tiện… cho lão Hắc ăn.

Lão Hắc theo thói quen ủi ủi tay hắn, ngâm nga hai tiếng.

Thấy vậy, Trần Trầm mỉm cười, nói:

- Con heo nhà ngươi ngày càng có nhân tính, đáng tiếc ngươi là đầu heo, không thể cùng ta đi tu tiên…

- Chẳng lẽ sao này đấu pháp với người ta, người ta kỵ đầu long uy phong lẫm lẫm, còn ta kỵ đầu heo? Vậy cũng quá mất mặt đi, ngươi nói có đúng không?

- Rầm rì rầm rì!

Lão Hắc ăn cháo heo, không hài lòng ngâm nga hai tiếng, không biết là có ý gì.

Đúng lúc này, có một đám người xuất hiện ở cửa thôn.

Trần Trầm liếc nhìn liền thấy bóng dáng phụ mẫu trong đó, có điều sắc mặt bọn họ rất khó coi.

Đợi đám người đi đến gần, hắn mới phát hiện phía sau họ là một người trẻ tuổi vận cẩm y ngọc phụ, trên mặt hắn có một con ve tròn ửng, thái độ kệch cỡm, còn thiếu chưa ghi hai chữ “nhân vật phản diện” (2) lên đó thôi! Theo sau hắn là bảy tám con chó săn.

(2) Tiếng Trung là 2 chữ nhé các đậu hủ.

Đám… chó săn này đều cầm trường côn, biểu lộ thập phần hung hãn.

- Không phải nói còn ba ngày nữa mới giao tô à? Sao hôm nay lại tới rồi? - Trần Trầm thì thào.

Hắn biết tên kệch cỡm kia. Hắn ta chính là đại công tử Vương gia, một trong tam đại gia tộc trong trấn, tên là Vương Phong. Ruộng đất mà thôn dân Thạch Đầu thôn trồng trọt chính là tài sản của Vương gia.

Ở cái thế giới này có vô số vương triều, chỗ của Trần Trầm thuộc vương triều có tên là Đại Tấn, hạ hạt có ba mươi sáu châu, mỗi châu lại có mười hai thành. Mà Thạch Xuyên huyện chính là một huyện thuộc Ký châu - Phi Vân thành.



Tam đại gia tộc của một cái huyện kỳ thật chẳng là gì trong cả vương triều, thế nhưng ở cái huyện này, đó lại là danh môn vọng tộc, không phải đám… tá điền như bọn họ có thể với tới.

Lỡ như tam đại gia tộc có giận quá mà giết vài người, thì cùng lắm cũng chỉ bồi ít tiền mà thôi.

- Vương thiếu gia, ba ngày sau chúng ta nhất định sẽ giao điền tô đúng hạn, ngài đích thân tới làm gì…

Lão thôn trưởng họm hẹm đi theo sau Vương Phong, vẻ mặt hèn mòn, hệt như a cẩu vẫy đuôi cầu tình.

Vương Phong không cho là đúng, cười nói:

- Ha ha, đám… nhà quê các ngươi lấy gì giao điền tô? Chẳng qua là bán cái này bán cái kia thôi, dù sao cũng phải bán, ta đến xem thử có gì mình cần không, cũng đâu có sao, đúng không?

- Không có… Không có… - Lão thôn trưởng ngượng ngùng gật đầu, tiếp tục đi theo sau.

- Gà này của nhà ai, lấy về cho mẫu thân ta hầm súp cách thủy. - Đang đi tới, Vương Phong đột nhiên duỗi tay chỉ vào lồng gà của một nông hộ.

Nghe hắn phân phó, chó săn sau lưng lập tức bước đến trước lồng gà, sau đó cõng nguyên cái lồng lên.

- Vương thiếu, cái này định giá bao nhiêu? - Thôn trưởng cẩn thận hỏi.

- Nếu tính tiền lãi, mấy con gà nát này còn không được mấy đồng? Sao nào? Ngươi có ý kiến?

Vương Phong lườm thôn trưởng, đám chó săn sau lưng lập tức giương gậy lên.

- Không có… Không có ý kiến. - Thôn trưởng xoa xoa cái trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

Hắn nào dám có ý kiến, nếu ý kia, một gậy liền tới.

Tấm thân già khọm của hắn làm sao mà chịu nổi?

Về phần nông hộ bị lấy gà kia thì càng là giận mà không dám nói.

Trần Trầm không nói gì, hắn có cảm giác… Hình như tên Vương Phong này đang tìm kiếm thứ gì đó.

Chẳng lẽ muốn tìm mỹ nữ?

Nhưng cái thôn nát này thì đào đâu ra mỹ nữ? Theo như Trần Trầm thấy, Lý thẩm cùng phụ mẫu hắn chỉ toàn lo hão.

Với cái bộ dáng kia của Nhị Nha… Khục khục, khó bán lắm!

Đúng lúc này, ánh mắt Vương Phong lóe sáng, kế đó quay sang thì thầm với tên chó săn bên cạnh.

Tên kia hiểu ý, lập tức vọt vào một nhà, không bao lâu sau lôi ra một nữ hai ước chừng 10 tuổi, tóc tết thành hai cái sừng dê.

- Các ngươi làm gì vậy? Tiểu Đóa mới chín tuổi!

Trong đám người, một nông phu trung niên đi cà nhắc lập tức xông ra ngăn cản, duỗi tay muốn đoạt lại nữ hài, nhưng lại bị chó săn sau lưng Vương Phong dùng một côn quật ngã xuống đất.

- Công tử nhà chúng ta vừa ý nàng là đã hạ mình, ngươi la lối cái quỷ gì? - Tên chó săn hung hăng mắng, khiến cho tất cả thôn dân đều biến sắc.

Trong mắt Trần Trầm cũng tràn đầy chán ghét, không ngờ tên Vương Phong này lại có ham thích như vậy.

Thực cmn biến thái mà!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Số ký tự: 0