Đều Không Ngu N...
Phong Lăng Thiên Hạ
2024-12-02 21:27:51
Ba mươi lăm vị học sinh thiếu niên đồng thời quay đầu lại, tất cả đều im lặng nhìn về phía Tả Tiểu Đa, trong ánh mắt là sự kiên định tràn đầy, chỉ mỗi ác ý là không có, căm thù thì càng không.
Tả Tiểu Đa ngây ra một lúc, cười nói: “Nếu các bạn học có cần, ta có thể cùng các bạn thảo luận thiếu sót của nhau, bàn luận về cuộc sống, lý tưởng cùng với ao ước, khát khao đối với tương lai, tình yêu… Chuyện đánh nhau này, thật sự rất giết phong cảnh nha.”
Vừa nói xong, một tên mập ngồi bên cạnh đã ngoảnh sang nhìn hắn, trong mắt đầy ý đồng bệnh tương liên, nói: “Tả ca, chào ngươi. Hoan nghênh ngươi đã thay thế ta trở thành bao cát của cả lớp.”
Lúc này Tả Tiểu Đa mới phát hiện.
Tên mập này thật ra không hề mập chút nào.
Sở dĩ nhìn hắn mập như vậy, là bởi vì bị đánh đến nỗi toàn thân sưng vù!
Ở phía trước, một thiếu niên gầy còm ngồi ở hàng đầu tiên, vị trí đầu tiên, cũng là người đứng đầu trong lớp quay đầu nhìn Tả Tiểu Đa, thản nhiên nói: “Đây chẳng phải điều ngươi muốn sao?”
Tả Tiểu Đa sửng sốt.
Ngay sau đó, một cô gái có vị trí xếp hạng gần với cậu trai hồi nãy cũng cười lạnh lạnh, âm u nói: “Ở lớp này khi học kì mới bắt đầu, đã từng có người nào đó cũng tính làm giống ngươi. Vừa vào cửa đã vắt óc tìm mưu để làm dáng với ý đồ làm mọi người trong lớp tức giận, lợi dụng sự căm hận của cả lớp để lấy được nhiều cơ hội luận bàn hơn, làm tăng tu vi và kinh nghiệm chiến đấu của hắn.”
Cô gái cười cười: “Kịch bản của mấy nhân vật chính trong truyện đây mà.”
Tả Tiểu Đa: “???”
Ý đồ của ta rõ ràng như vậy sao? Ngay từ đầu đã bị nhận ra rồi ư?
Vậy thì ta phải làm màu vả mặt như thế nào đây? Rõ ràng mấy kịch bản đằng sau ta đều thiết lập giống y như trong truyện rồi mà… Thật thất bại.
Xấu hổ quá đi mất.
Nghe lời cô gái nói, tên mập ngồi bên cạnh Tả Tiểu Đa cúi gằm mặt xuống.
Hiển nhiên, người nào đó mà cô gái nhắc đến lúc nãy chính là tên này đây.
Cô gái vừa nói chuyện không mập không ốm, không cao không lùn, không đẹp cũng không xấu, nhưng cả người toát ra một loại hơi thở sắc bén dị thường, khí khái bừng bừng, phong thái hiên ngang, ngừng một lát rồi lại nói tiếp: “Người nào đó ta nói chính là cái tên ngồi cạnh ngươi ấy, chính là Lý Thành Long số 35 bên cạnh ngươi. Hắn giống như ngươi, mới vào lớp đã tìm đường chết. Ha ha.”
“Chúng ta cũng không phụ sự tín nhiệm của hắn, cũng không quên nhu cầu của hắn, tận tâm tận lực hoàn thành nguyện vọng của hắn! Đó là lý do tại sao hắn vẫn luôn dừng lại ở vị trí 35, hơn nữa mỗi ngày đều sẽ thực hiện nguyện vọng của hắn nhiều lần… Mà lời nói và hành động khi nãy của ngươi đã thành công thu hút sự chú ý của chúng ta. Ngươi, chính là mục tiêu mới của chúng ta!”
Tên mập Lý Thành Long có vẻ mặt rất uất ức. Hắn ngửa đầu, môi rung rung, cuối cùng vẫn lúng túng cúi đầu xuống.
Sau đó, cả lớp vang lên những tiếng cười khúc khích.
Cô gái ngẩng đầu, đối mặt với Tả Tiểu Đa nói: “Bạn học Tả Tiểu Đa, tên của ta là Vạn Lý Tú. Ngươi nhất định phải nhớ kỹ ta, bởi vì trong khoảng thời gian rất lâu sau này, ngươi sẽ rất là hận ta. Dù sao cũng vì ta nói những lời này nên, cơn ác mộng của ngươi mới bắt đầu.”
Nàng cười khẽ, nói: “Tuy ta không tin mấy cái thiên cơ gì đó mà ngươi nói hồi nãy, nhưng điều này cũng không hề gây trở ngại đến việc ta sẽ đặc biệt chăm sóc ngươi trong tương lai, ngươi chờ mong không?!”
Lời còn chưa dứt, Vạn Lý Tú đã ngồi xuống.
Mà thiếu niên ngồi bên trái Vạn Lý Tú cũng không đứng lên, chỉ nghiêng đầu nói: “Bạn học Tả Tiểu Đả, tên ta là Long Vũ Sinh. Nhưng mà ngươi không cần nhớ, bởi vì hẳn là ngươi không có cơ hội để đánh nhau với ta đâu. Nhiều nhất là hai tháng sau, ta sẽ nhảy lớp lên lớp Võ Sư. Với thực lực của ngươi, chỉ trong thời gian hai tháng thì chắc chắn không thể tăng đến trình độ có thể khiêu chiến ta.”
Trên góc nghiêng anh tuấn của hắn hiện ra một nụ cười lạnh lùng, hắn nói: “Nhưng mà ngươi không cần thất vọng, bởi vì ta khác với Vạn Lý Tú, ta tin ngươi biết xem tướng, nên ta sẽ đến tìm ngươi xem tướng mỗi ngày, chăm sóc cho sở thích của ngươi, thế nhưng nếu như ngươi xem sai, cứ sai một lần ta sẽ so tài với ngươi một trận, chỉ bảo ngươi giống như thầy Tần vậy.”
“Còn có những người khác nữa, ngươi xem xem, trong bọn họ có ai nguyện ý cho ngươi cơ hội giẫm lên mình để lên chức không, dựa vào cơ duyên của mỗi người thôi. Còn một tiếng nữa là tới thời gian luận bàn ngày hôm nay rồi…”
Long Vũ Sinh cao ngạo nói: “Tả Tiểu Đa, ngày hôm nay, ngươi sẽ vô cùng khó quên, từ tận đáy lòng ta đồng ý với cách nói của Vạn Lý Tú!”
Tả Tiểu Đa không coi đây là lời xúc phạm, vẫn rất bình tĩnh nói: “Ta rất chờ mong trận so tài lát nữa, nhưng mà cơn ác mộng hay gì gì đó, ta không tin đâu, không đến mức, không đến mức.”
Long Vũ Sinh cười cười, quay đầu lại.
Tả Tiểu Đa hít sâu một hơi, trong lòng bắt đầu căng chặt. Tình huống trước mắt gần như hoàn toàn khác với kế hoạch mình đã vạch ra. Tuy mục đích đã đạt tới, nhưng nó không giống với trong tưởng tượng của mình cho lắm.
“Tình huống nhân vật chính tới một nơi và thu hút sự thù hận, các học sinh đều có thái độ căm thù, dẫn đến việc liên hợp tấn công, vừa lúc đánh trúng tâm tư của nhân vật chính, trợ giúp nhân vật tu luyện cũng không xảy ra.”
“Các học sinh ta gặp được rõ ràng đều không phải kẻ ngu. IQ của mỗi người đều vẫn ở mức tiêu chuẩn …”
“Haizzz, học sinh có tư chất vượt xa người thường, vào được lớp Võ Sĩ tu hành thì sao có thể là người tầm thường được chứ!”
“Quả nhiên, tình tiết trong truyện đều không đáng tin.”
Tả Tiểu Đa nói thầm trong lòng.
Tả Tiểu Đa ngây ra một lúc, cười nói: “Nếu các bạn học có cần, ta có thể cùng các bạn thảo luận thiếu sót của nhau, bàn luận về cuộc sống, lý tưởng cùng với ao ước, khát khao đối với tương lai, tình yêu… Chuyện đánh nhau này, thật sự rất giết phong cảnh nha.”
Vừa nói xong, một tên mập ngồi bên cạnh đã ngoảnh sang nhìn hắn, trong mắt đầy ý đồng bệnh tương liên, nói: “Tả ca, chào ngươi. Hoan nghênh ngươi đã thay thế ta trở thành bao cát của cả lớp.”
Lúc này Tả Tiểu Đa mới phát hiện.
Tên mập này thật ra không hề mập chút nào.
Sở dĩ nhìn hắn mập như vậy, là bởi vì bị đánh đến nỗi toàn thân sưng vù!
Ở phía trước, một thiếu niên gầy còm ngồi ở hàng đầu tiên, vị trí đầu tiên, cũng là người đứng đầu trong lớp quay đầu nhìn Tả Tiểu Đa, thản nhiên nói: “Đây chẳng phải điều ngươi muốn sao?”
Tả Tiểu Đa sửng sốt.
Ngay sau đó, một cô gái có vị trí xếp hạng gần với cậu trai hồi nãy cũng cười lạnh lạnh, âm u nói: “Ở lớp này khi học kì mới bắt đầu, đã từng có người nào đó cũng tính làm giống ngươi. Vừa vào cửa đã vắt óc tìm mưu để làm dáng với ý đồ làm mọi người trong lớp tức giận, lợi dụng sự căm hận của cả lớp để lấy được nhiều cơ hội luận bàn hơn, làm tăng tu vi và kinh nghiệm chiến đấu của hắn.”
Cô gái cười cười: “Kịch bản của mấy nhân vật chính trong truyện đây mà.”
Tả Tiểu Đa: “???”
Ý đồ của ta rõ ràng như vậy sao? Ngay từ đầu đã bị nhận ra rồi ư?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vậy thì ta phải làm màu vả mặt như thế nào đây? Rõ ràng mấy kịch bản đằng sau ta đều thiết lập giống y như trong truyện rồi mà… Thật thất bại.
Xấu hổ quá đi mất.
Nghe lời cô gái nói, tên mập ngồi bên cạnh Tả Tiểu Đa cúi gằm mặt xuống.
Hiển nhiên, người nào đó mà cô gái nhắc đến lúc nãy chính là tên này đây.
Cô gái vừa nói chuyện không mập không ốm, không cao không lùn, không đẹp cũng không xấu, nhưng cả người toát ra một loại hơi thở sắc bén dị thường, khí khái bừng bừng, phong thái hiên ngang, ngừng một lát rồi lại nói tiếp: “Người nào đó ta nói chính là cái tên ngồi cạnh ngươi ấy, chính là Lý Thành Long số 35 bên cạnh ngươi. Hắn giống như ngươi, mới vào lớp đã tìm đường chết. Ha ha.”
“Chúng ta cũng không phụ sự tín nhiệm của hắn, cũng không quên nhu cầu của hắn, tận tâm tận lực hoàn thành nguyện vọng của hắn! Đó là lý do tại sao hắn vẫn luôn dừng lại ở vị trí 35, hơn nữa mỗi ngày đều sẽ thực hiện nguyện vọng của hắn nhiều lần… Mà lời nói và hành động khi nãy của ngươi đã thành công thu hút sự chú ý của chúng ta. Ngươi, chính là mục tiêu mới của chúng ta!”
Tên mập Lý Thành Long có vẻ mặt rất uất ức. Hắn ngửa đầu, môi rung rung, cuối cùng vẫn lúng túng cúi đầu xuống.
Sau đó, cả lớp vang lên những tiếng cười khúc khích.
Cô gái ngẩng đầu, đối mặt với Tả Tiểu Đa nói: “Bạn học Tả Tiểu Đa, tên của ta là Vạn Lý Tú. Ngươi nhất định phải nhớ kỹ ta, bởi vì trong khoảng thời gian rất lâu sau này, ngươi sẽ rất là hận ta. Dù sao cũng vì ta nói những lời này nên, cơn ác mộng của ngươi mới bắt đầu.”
Nàng cười khẽ, nói: “Tuy ta không tin mấy cái thiên cơ gì đó mà ngươi nói hồi nãy, nhưng điều này cũng không hề gây trở ngại đến việc ta sẽ đặc biệt chăm sóc ngươi trong tương lai, ngươi chờ mong không?!”
Lời còn chưa dứt, Vạn Lý Tú đã ngồi xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà thiếu niên ngồi bên trái Vạn Lý Tú cũng không đứng lên, chỉ nghiêng đầu nói: “Bạn học Tả Tiểu Đả, tên ta là Long Vũ Sinh. Nhưng mà ngươi không cần nhớ, bởi vì hẳn là ngươi không có cơ hội để đánh nhau với ta đâu. Nhiều nhất là hai tháng sau, ta sẽ nhảy lớp lên lớp Võ Sư. Với thực lực của ngươi, chỉ trong thời gian hai tháng thì chắc chắn không thể tăng đến trình độ có thể khiêu chiến ta.”
Trên góc nghiêng anh tuấn của hắn hiện ra một nụ cười lạnh lùng, hắn nói: “Nhưng mà ngươi không cần thất vọng, bởi vì ta khác với Vạn Lý Tú, ta tin ngươi biết xem tướng, nên ta sẽ đến tìm ngươi xem tướng mỗi ngày, chăm sóc cho sở thích của ngươi, thế nhưng nếu như ngươi xem sai, cứ sai một lần ta sẽ so tài với ngươi một trận, chỉ bảo ngươi giống như thầy Tần vậy.”
“Còn có những người khác nữa, ngươi xem xem, trong bọn họ có ai nguyện ý cho ngươi cơ hội giẫm lên mình để lên chức không, dựa vào cơ duyên của mỗi người thôi. Còn một tiếng nữa là tới thời gian luận bàn ngày hôm nay rồi…”
Long Vũ Sinh cao ngạo nói: “Tả Tiểu Đa, ngày hôm nay, ngươi sẽ vô cùng khó quên, từ tận đáy lòng ta đồng ý với cách nói của Vạn Lý Tú!”
Tả Tiểu Đa không coi đây là lời xúc phạm, vẫn rất bình tĩnh nói: “Ta rất chờ mong trận so tài lát nữa, nhưng mà cơn ác mộng hay gì gì đó, ta không tin đâu, không đến mức, không đến mức.”
Long Vũ Sinh cười cười, quay đầu lại.
Tả Tiểu Đa hít sâu một hơi, trong lòng bắt đầu căng chặt. Tình huống trước mắt gần như hoàn toàn khác với kế hoạch mình đã vạch ra. Tuy mục đích đã đạt tới, nhưng nó không giống với trong tưởng tượng của mình cho lắm.
“Tình huống nhân vật chính tới một nơi và thu hút sự thù hận, các học sinh đều có thái độ căm thù, dẫn đến việc liên hợp tấn công, vừa lúc đánh trúng tâm tư của nhân vật chính, trợ giúp nhân vật tu luyện cũng không xảy ra.”
“Các học sinh ta gặp được rõ ràng đều không phải kẻ ngu. IQ của mỗi người đều vẫn ở mức tiêu chuẩn …”
“Haizzz, học sinh có tư chất vượt xa người thường, vào được lớp Võ Sĩ tu hành thì sao có thể là người tầm thường được chứ!”
“Quả nhiên, tình tiết trong truyện đều không đáng tin.”
Tả Tiểu Đa nói thầm trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro