Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê
Âm Mưu Bị Vạch...
Bộ Nguyệt Phất Thường
2024-09-03 10:57:10
“Tướng gia, lão phu nhân, bọn họ đều tắt thở rồi.”
Vệ ma ma và Bảo Yến chỉ là hai nữa tử, làm sao chịu được năm mươi đại bản chứ? Chỉ mới đánh 40 đại bản thì cả hai người đều tắt thở, lão phu nhân nghe xong, thở dài nặng trĩu: “Thật là nghiệp chướng mà!”
Chân mày của Thẩm Hoài nhảy dựng một cái: “Khiêng ra ngoài___”
Hạ nhân nhận lệnh mà đi, kẻ ra lệnh là Thẩm Hoài lại thấy có phần khó chịu.
Lão phu nhân thấy hắn im lặng đứng đó, cười nhạt một tiếng: “Tướng gia định cứ như vậy là hết chuyện sao?”
Thẩm Hoài ưỡn thẳng sóng lưng, nhưng lại không nói gì, chuyện này nếu tiếp tục nghiêm khắc truy cứu thì nhất định là trách nhiệm của Hồ thị, nhưng Hồ thị là phù chính của hắn, hắn cưng chiều nhiều năm không nói,Hồ thị mang trên người cái danh phu nhân của tướng gia thì không thể để gièm pha giết hại con thứ bị truyền ra ngoài. Nếu việc thế này mà truyền đi thì người ngoài sẽ bàn tán thế nào về tướng phủ đây?! những Ngự Sử kia sẽ làm một bản vạch tội hắn trước Hoàng thượng!
Nghĩ như vậy, ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Hoài rơi trên người Hồ thị.
Đến lúc này, hắn lại nghĩ tới xuất thân thấp kém của Hồ thị, là con thứ còn chưa tính, bà ta lại còn một cái xuất thân kỹ nữ thanh lâu, người bước ra từ nơi như thế, cũng biết trong lòng chứa ít nhiều chiêu thức đê tiện, Hồ thị che giấu tính nết nhiều năm như thế, bây giờ Thẩm Thanh Hi trở về, lại kích thích bà ta bộc lộ bản chất!
Thẩm Hoài không ngu xuẩn đến nỗi không nhận ra những điểm then chốt đó, nói cho cùng Thẩm Thanh Hi cũng không phải do Hồ thị sinh ra, Thẩm Hoài hơi nghĩ ngợi, nói: “Đến cả người bên cạnh mình phu nhân cũng không quản nổi, đương nhiên không kham nổi trách nhiệm chăm sóc Hoằng ca nhi, mẫu thân, Hoằng ca nhi là con trưởng cũng là con trai độc nhất, nhi tử đành phải phiền người vất vả một chút rồi.”
Thân thể Hồ thị run rẩy: “Tướng gia___”
Bà ta lắp bắp gọi một tiếng, thấy ánh mắt Thẩm Hoài không thèm động lấy một cái, Thẩm Thanh Nhu ở một bên đang định mở miệng, nhưng thấy cảnh này, lời đến bên mép liền nuốt ngược lại.
Ả ta thấy rõ ràng, lần này Thẩm Hoài đã ghét cả Hồ thị luôn rồi!
Thẩm Thanh Nhu cắn răng, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Hi.
Thẩm Thanh Hi đứng bên cạnh lão phu nhân, nhận ra ánh mắt bất thiện của Thẩm Thanh Nhu, nàng dùng vẻ mặt thanh ngạo (清傲) đối mắt với Thẩm Thanh Nhu, bốn mắt nhìn nhau, trên mặt Thẩm Thanh Hi mang ý cười vui sướng, dưới đáy mắt có cợt nhả có thích thú, nàng càng như thế, Thẩm Thanh Nhu càng tức giận, nhìn thấy Thẩm Thanh Nhi giận mà không dám làm gì, trong lòng Thẩm Thanh Hi nở một nụ cười sung sướng.
Kiếp trước Vệ ma ma vẫn là nhũ mẫu bên cạnh Thẩm Gia Hoằng, bời vì điểm này mà địa vị của bà cực cao, nàng nhớ rất rõ, lúc trước người đầu tiên ra chủ ý để nàng xuất giá thay Thẩm Thanh Nhu chính là Vệ ma ma!
Mà Bảo Yến là thân tín của Hồ thị, đương nhiên rất vênh váo hống hách, sau này Bảo Yến theo Thẩm Thanh Nhu vào cung, làm tay sai của Thẩm Thanh Nhu, không ít phi tần người hầu trong cung đã chết trong tay Bảo Yến.
Đến giờ khắc này, rốt cuộc hai người họ đã phải chịu báo ứng!
“Ta chỉ là một lão già lọm khọm, chỉ sợ không chăm sóc chu đáo cho Hoằng ca nhi được, hay là thế này, để Hoằng ca nhi ở cùng ta, mỗi ngày An di nương tới săn sóc cuộc sống hàng ngày của Hoằng ca nhi___”
Vừa nghe lời này, Hồ thị phẫn hận đến nỗi ngón tay giữa đâm sâu vào lòng bàn tay, mà An di nương ở một bên sáng mắt lên, khó tin mà nhìn lão phu nhân, lập tức quỳ xuống lạy tạ, tới Thẩm Thanh Huệ cũng kích động đến hơi thở căng thẳng. (便是沈清惠, 都呼吸一紧激动起来.)
Thẩm Hoài nghe vậy định nói gì đó, nhưng đối mặt với thần sắc chắc chắn của lão phu nhân, cuối cùng không dám mở miệng.
Sắp xếp như vậy, lão phu nhân cũng vì biết Hồ thị là phu nhân Tướng gia đại diện cho mặt mũi của tướng phủ, chuyện tới nước này, bà cũng không thể kéo mặt mũi của tướng phủ xuống: “Kể từ hôm nay, phu nhân và Nhị tiểu thư hãy đến Phật đường chép kinh một tháng.”
Dừng một chút, lão phu nhân lạnh giọng nói: “Chép cho Hoằng ca nhi!”
Vệ ma ma và Bảo Yến chỉ là hai nữa tử, làm sao chịu được năm mươi đại bản chứ? Chỉ mới đánh 40 đại bản thì cả hai người đều tắt thở, lão phu nhân nghe xong, thở dài nặng trĩu: “Thật là nghiệp chướng mà!”
Chân mày của Thẩm Hoài nhảy dựng một cái: “Khiêng ra ngoài___”
Hạ nhân nhận lệnh mà đi, kẻ ra lệnh là Thẩm Hoài lại thấy có phần khó chịu.
Lão phu nhân thấy hắn im lặng đứng đó, cười nhạt một tiếng: “Tướng gia định cứ như vậy là hết chuyện sao?”
Thẩm Hoài ưỡn thẳng sóng lưng, nhưng lại không nói gì, chuyện này nếu tiếp tục nghiêm khắc truy cứu thì nhất định là trách nhiệm của Hồ thị, nhưng Hồ thị là phù chính của hắn, hắn cưng chiều nhiều năm không nói,Hồ thị mang trên người cái danh phu nhân của tướng gia thì không thể để gièm pha giết hại con thứ bị truyền ra ngoài. Nếu việc thế này mà truyền đi thì người ngoài sẽ bàn tán thế nào về tướng phủ đây?! những Ngự Sử kia sẽ làm một bản vạch tội hắn trước Hoàng thượng!
Nghĩ như vậy, ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Hoài rơi trên người Hồ thị.
Đến lúc này, hắn lại nghĩ tới xuất thân thấp kém của Hồ thị, là con thứ còn chưa tính, bà ta lại còn một cái xuất thân kỹ nữ thanh lâu, người bước ra từ nơi như thế, cũng biết trong lòng chứa ít nhiều chiêu thức đê tiện, Hồ thị che giấu tính nết nhiều năm như thế, bây giờ Thẩm Thanh Hi trở về, lại kích thích bà ta bộc lộ bản chất!
Thẩm Hoài không ngu xuẩn đến nỗi không nhận ra những điểm then chốt đó, nói cho cùng Thẩm Thanh Hi cũng không phải do Hồ thị sinh ra, Thẩm Hoài hơi nghĩ ngợi, nói: “Đến cả người bên cạnh mình phu nhân cũng không quản nổi, đương nhiên không kham nổi trách nhiệm chăm sóc Hoằng ca nhi, mẫu thân, Hoằng ca nhi là con trưởng cũng là con trai độc nhất, nhi tử đành phải phiền người vất vả một chút rồi.”
Thân thể Hồ thị run rẩy: “Tướng gia___”
Bà ta lắp bắp gọi một tiếng, thấy ánh mắt Thẩm Hoài không thèm động lấy một cái, Thẩm Thanh Nhu ở một bên đang định mở miệng, nhưng thấy cảnh này, lời đến bên mép liền nuốt ngược lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ả ta thấy rõ ràng, lần này Thẩm Hoài đã ghét cả Hồ thị luôn rồi!
Thẩm Thanh Nhu cắn răng, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Hi.
Thẩm Thanh Hi đứng bên cạnh lão phu nhân, nhận ra ánh mắt bất thiện của Thẩm Thanh Nhu, nàng dùng vẻ mặt thanh ngạo (清傲) đối mắt với Thẩm Thanh Nhu, bốn mắt nhìn nhau, trên mặt Thẩm Thanh Hi mang ý cười vui sướng, dưới đáy mắt có cợt nhả có thích thú, nàng càng như thế, Thẩm Thanh Nhu càng tức giận, nhìn thấy Thẩm Thanh Nhi giận mà không dám làm gì, trong lòng Thẩm Thanh Hi nở một nụ cười sung sướng.
Kiếp trước Vệ ma ma vẫn là nhũ mẫu bên cạnh Thẩm Gia Hoằng, bời vì điểm này mà địa vị của bà cực cao, nàng nhớ rất rõ, lúc trước người đầu tiên ra chủ ý để nàng xuất giá thay Thẩm Thanh Nhu chính là Vệ ma ma!
Mà Bảo Yến là thân tín của Hồ thị, đương nhiên rất vênh váo hống hách, sau này Bảo Yến theo Thẩm Thanh Nhu vào cung, làm tay sai của Thẩm Thanh Nhu, không ít phi tần người hầu trong cung đã chết trong tay Bảo Yến.
Đến giờ khắc này, rốt cuộc hai người họ đã phải chịu báo ứng!
“Ta chỉ là một lão già lọm khọm, chỉ sợ không chăm sóc chu đáo cho Hoằng ca nhi được, hay là thế này, để Hoằng ca nhi ở cùng ta, mỗi ngày An di nương tới săn sóc cuộc sống hàng ngày của Hoằng ca nhi___”
Vừa nghe lời này, Hồ thị phẫn hận đến nỗi ngón tay giữa đâm sâu vào lòng bàn tay, mà An di nương ở một bên sáng mắt lên, khó tin mà nhìn lão phu nhân, lập tức quỳ xuống lạy tạ, tới Thẩm Thanh Huệ cũng kích động đến hơi thở căng thẳng. (便是沈清惠, 都呼吸一紧激动起来.)
Thẩm Hoài nghe vậy định nói gì đó, nhưng đối mặt với thần sắc chắc chắn của lão phu nhân, cuối cùng không dám mở miệng.
Sắp xếp như vậy, lão phu nhân cũng vì biết Hồ thị là phu nhân Tướng gia đại diện cho mặt mũi của tướng phủ, chuyện tới nước này, bà cũng không thể kéo mặt mũi của tướng phủ xuống: “Kể từ hôm nay, phu nhân và Nhị tiểu thư hãy đến Phật đường chép kinh một tháng.”
Dừng một chút, lão phu nhân lạnh giọng nói: “Chép cho Hoằng ca nhi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro