Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê
Đối Lập Vả Mặt...
Bộ Nguyệt Phất Thường
2024-09-03 10:57:10
Thẩm Hoài mới lên tiếng, trái tim Hồ thị lập tức chìm xuống.
Thẩm Thanh Hi ôn nhu nói: “Vân nhi, vừa rồi trên quần áo của Nhị thiếu gia dính một ít cặn thuốc, chúng ta mời Dương đại phu đến xem thử thì phát hiện trong cặn thuốc đã bị người ta hạ độc. Vệ ma ma nói ngươi là tiểu nha đầu bên người bà ấy, là người có khả năng hạ độc nhất, ngươi tự nói một chút xem ngươi có làm việc này không.”
Đại tiểu thư hồi phủ đã được hai tháng, mặc dù ngay từ đầu bị bỏ rơi không ai quan tâm nhưng hôm nay nàng đã là người được lão phu nhân sủng ái nhất, phu nhân muốn gây chuyện hết lần này tới lần này khác đều bị Đại tiểu thư phá cục phản kích. Địa vị của Vân nhi hèn mọn, mặc dù không biết chi tiết cụ thể nhưng chỉ nghe Vệ ma ma ngày thường phàn nàn chửi mắng thì nàng ta cũng biết một hai. Hôm nay nàng ta vừa bị gọi tới đã phải đội danh giết hại chủ tử, trong lòng nàng ta hiểu rõ Hồ thị và Vệ ma ma lại đang tìm hình nhân thế mạng, muốn hại chết nàng ta!
Vân nhi rất sợ, vốn cho rằng hôm nay nàng ta sẽ bị chết bất đắc kỳ tử nhưng không ngờ Thẩm Thanh Hi còn lên tiếng ngăn cản Hồ thị.
Làm tiểu nô của Hà Hương Viên, Vân nhi biết rõ Hồ thị đứng ở phe đối lập Thẩm Thanh Hi, mà Hồ thị thủ đoạn độc ác, Kim ma ma, Trương ma ma và Xuân Mai đều là vết xe đổ, nàng ta muốn trông cậy vào việc Hồ thị tha cho nàng ta một mạng là chuyện không thể nào!
Nếu Đại tiểu thư đã lên tiếng, vậy Đại tiểu thư có thể cứu nàng ta không?”
Nghĩ vậy, Vân nhi khẩn cầu nhìn Thẩm Thanh Hi: “Đại tiểu thư, nô tỳ không có làm, nô tỳ tuyệt đối không dám hại Nhị thiếu gia. Đúng là nô tỳ từng hỏi Vệ ma ma rằng sau này bên cạnh Nhị thiếu gia sẽ giữ lại mấy đại nha đầu nào, nhưng lúc đó Vệ ma ma không có trả lời nô tỳ, nô tỳ cũng không dám hỏi nữa. Nô tỳ theo Vệ ma ma hầu hạ Nhị thiếu gia, đương nhiên cũng hi vọng Nhị thiếu gia có thể bình an lớn lên, giữ nô tỳ ở lại trong viện hầu hạ, như vậy nô tỳ cũng sẽ không còn là tiểu nô vô danh, cũng sẽ có vài phần mặt mũi, sao nô tỳ có thể hại Nhị thiếu gia được chứ? Nô tỳ có địa vị thấp nhất trong nội viện, một khi xảy ra chuyện thì người đầu tiên bị truy trách chính là nô tỳ đó…”
Tuy nói Vệ ma ma là người thân cận nhất nhưng trong phủ xảy ra chuyện, người gặp nạn lúc nào chẳng phải là hạ nhân có địa vị thấp nhất chứ?
Mặc dù lời này của Vân nhi khó nghe nhưng lão phu nhân và Thẩm Hoài đều biết đạo lý này.
Thẩm Thanh Hi nói: “Nếu đã không phải ngươi, vậy ngươi có biết ai là người muốn hại Nhị thiếu gia không? Mấy ngày nay lúc tiểu nô các ngươi và Vệ ma ma hầu hạ Nhị thiếu gia có phát hiện ra tình huống kỳ lạ nào không?”
Vân nhi nín thở, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển. Cho dù Đại tiểu thư cũng không thể nào tùy tiện cứu nàng ta nhưng Đại tiểu thư đồng ý chủ trì công đạo chính là cho nàng ta cơ hội, vậy nàng ta chỉ có thể tự cứu.
Bỗng nhiên ánh mắt Vân nhi sáng lên: “Có một chuyện nhất kỳ lạ.”
Lão phu nhân vội hỏi: “Chuyện gì?”
Vân nhi nghẹn ngào nói: “Lão phu nhân, tướng gia, Đại tiểu thư. Lúc trước Nhị thiếu gia, cặn thuốc đều được xử lý vô cùng tùy tiện, tất cả đều đổ vào trong thùng nước rửa chén của phòng bếp Hà Hương Viên. Chỉ riêng lần này, mỗi lần cặn thuốc của Nhị thiếu gia đều được dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ, không chỉ vậy mà lần nào Vệ ma ma cũng để Bảo Yến bên cạnh phu nhân đem cặn thuốc ra khỏi viện.”
Lúc không có chuyện, hành vi của Bảo Yến có lẽ không là gì, chỉ khi xảy ra chuyện, hành vi quỷ dị của Bảo Yến đã lộ ra hết sức kỳ lạ. Thẩm Thanh Huệ ở bên cạnh hơi kinh ngạc hỏi: “Tất cả đều là cặn thuốc nhưng sao lại đối đãi khác biệt như vậy? Đây là đạo lý gì?”
Thẩm Thanh Huệ xưa nay trầm mặc ít nói, nàng ấy bỗng ngơ ngác hỏi một câu đã hỏi lên tất cả nghi vấn trong lòng mọi người.
Lão phu nhân nhìn chằm chằm vào Vệ ma ma, cười lạnh một tiếng: “Đạo lý gì? Trong cặn thuốc có độc, đương nhiên không thể để lại trong viện xử lý tùy tiện, nếu không để người ta bắt được nhược điểm thì phải làm sao?”
Thẩm Thanh Hi ôn nhu nói: “Vân nhi, vừa rồi trên quần áo của Nhị thiếu gia dính một ít cặn thuốc, chúng ta mời Dương đại phu đến xem thử thì phát hiện trong cặn thuốc đã bị người ta hạ độc. Vệ ma ma nói ngươi là tiểu nha đầu bên người bà ấy, là người có khả năng hạ độc nhất, ngươi tự nói một chút xem ngươi có làm việc này không.”
Đại tiểu thư hồi phủ đã được hai tháng, mặc dù ngay từ đầu bị bỏ rơi không ai quan tâm nhưng hôm nay nàng đã là người được lão phu nhân sủng ái nhất, phu nhân muốn gây chuyện hết lần này tới lần này khác đều bị Đại tiểu thư phá cục phản kích. Địa vị của Vân nhi hèn mọn, mặc dù không biết chi tiết cụ thể nhưng chỉ nghe Vệ ma ma ngày thường phàn nàn chửi mắng thì nàng ta cũng biết một hai. Hôm nay nàng ta vừa bị gọi tới đã phải đội danh giết hại chủ tử, trong lòng nàng ta hiểu rõ Hồ thị và Vệ ma ma lại đang tìm hình nhân thế mạng, muốn hại chết nàng ta!
Vân nhi rất sợ, vốn cho rằng hôm nay nàng ta sẽ bị chết bất đắc kỳ tử nhưng không ngờ Thẩm Thanh Hi còn lên tiếng ngăn cản Hồ thị.
Làm tiểu nô của Hà Hương Viên, Vân nhi biết rõ Hồ thị đứng ở phe đối lập Thẩm Thanh Hi, mà Hồ thị thủ đoạn độc ác, Kim ma ma, Trương ma ma và Xuân Mai đều là vết xe đổ, nàng ta muốn trông cậy vào việc Hồ thị tha cho nàng ta một mạng là chuyện không thể nào!
Nếu Đại tiểu thư đã lên tiếng, vậy Đại tiểu thư có thể cứu nàng ta không?”
Nghĩ vậy, Vân nhi khẩn cầu nhìn Thẩm Thanh Hi: “Đại tiểu thư, nô tỳ không có làm, nô tỳ tuyệt đối không dám hại Nhị thiếu gia. Đúng là nô tỳ từng hỏi Vệ ma ma rằng sau này bên cạnh Nhị thiếu gia sẽ giữ lại mấy đại nha đầu nào, nhưng lúc đó Vệ ma ma không có trả lời nô tỳ, nô tỳ cũng không dám hỏi nữa. Nô tỳ theo Vệ ma ma hầu hạ Nhị thiếu gia, đương nhiên cũng hi vọng Nhị thiếu gia có thể bình an lớn lên, giữ nô tỳ ở lại trong viện hầu hạ, như vậy nô tỳ cũng sẽ không còn là tiểu nô vô danh, cũng sẽ có vài phần mặt mũi, sao nô tỳ có thể hại Nhị thiếu gia được chứ? Nô tỳ có địa vị thấp nhất trong nội viện, một khi xảy ra chuyện thì người đầu tiên bị truy trách chính là nô tỳ đó…”
Tuy nói Vệ ma ma là người thân cận nhất nhưng trong phủ xảy ra chuyện, người gặp nạn lúc nào chẳng phải là hạ nhân có địa vị thấp nhất chứ?
Mặc dù lời này của Vân nhi khó nghe nhưng lão phu nhân và Thẩm Hoài đều biết đạo lý này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Thanh Hi nói: “Nếu đã không phải ngươi, vậy ngươi có biết ai là người muốn hại Nhị thiếu gia không? Mấy ngày nay lúc tiểu nô các ngươi và Vệ ma ma hầu hạ Nhị thiếu gia có phát hiện ra tình huống kỳ lạ nào không?”
Vân nhi nín thở, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển. Cho dù Đại tiểu thư cũng không thể nào tùy tiện cứu nàng ta nhưng Đại tiểu thư đồng ý chủ trì công đạo chính là cho nàng ta cơ hội, vậy nàng ta chỉ có thể tự cứu.
Bỗng nhiên ánh mắt Vân nhi sáng lên: “Có một chuyện nhất kỳ lạ.”
Lão phu nhân vội hỏi: “Chuyện gì?”
Vân nhi nghẹn ngào nói: “Lão phu nhân, tướng gia, Đại tiểu thư. Lúc trước Nhị thiếu gia, cặn thuốc đều được xử lý vô cùng tùy tiện, tất cả đều đổ vào trong thùng nước rửa chén của phòng bếp Hà Hương Viên. Chỉ riêng lần này, mỗi lần cặn thuốc của Nhị thiếu gia đều được dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ, không chỉ vậy mà lần nào Vệ ma ma cũng để Bảo Yến bên cạnh phu nhân đem cặn thuốc ra khỏi viện.”
Lúc không có chuyện, hành vi của Bảo Yến có lẽ không là gì, chỉ khi xảy ra chuyện, hành vi quỷ dị của Bảo Yến đã lộ ra hết sức kỳ lạ. Thẩm Thanh Huệ ở bên cạnh hơi kinh ngạc hỏi: “Tất cả đều là cặn thuốc nhưng sao lại đối đãi khác biệt như vậy? Đây là đạo lý gì?”
Thẩm Thanh Huệ xưa nay trầm mặc ít nói, nàng ấy bỗng ngơ ngác hỏi một câu đã hỏi lên tất cả nghi vấn trong lòng mọi người.
Lão phu nhân nhìn chằm chằm vào Vệ ma ma, cười lạnh một tiếng: “Đạo lý gì? Trong cặn thuốc có độc, đương nhiên không thể để lại trong viện xử lý tùy tiện, nếu không để người ta bắt được nhược điểm thì phải làm sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro