Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê
Kế Độc Lại Nổi...
Bộ Nguyệt Phất Thường
2024-09-03 10:57:10
Trong mộng lại là nỗi đau đớn thực cốt toàn tâm kia.
Khắp nơi trong Vị Ương đều là thi thể, mà nàng thì bị Sở Kỳ mạnh mẽ mổ bụng đoạt con! Thân sinh cốt nhục bị kéo ra khỏi bụng, máu me đầm đìa, loại đau đớn đó giống như xương cốt cả người đều bị nghiền nát, giống như da thịt bị xẻ ra, nói giống lăng trì cũng không hề nói quá.
Thẩm Thanh Hi thở nhẹ một tiếng, thở mạnh khí thô đánh thức bản thân từ trong ác mộng.
Thẩm Thanh Hi tỉnh táo lại thì sờ lên cánh tay mình theo bản năng, nàng muốn xác định chuyện mình khởi tử hoàn sinh có phải chỉ là giấc mộng hay không, có phải bây giờ nàng lại trở về địa lao dở sống dở chết kia rồi không.
Vừa sờ một chút Thẩm Thanh Hi mới an tâm. Nàng hít một hơi thật sâu, chờ trái tim đang đập cuống cuồng của mình dần bình tĩnh lại. Trên người nàng đều là mồ hôi lạnh, cuối cùng nàng không chịu được nữa nhanh chóng vén rèm lên.
Động tác này của nàng làm cho Ngọc Trúc ở ngoài kinh hãi đi vào: “Đại tiểu thư, người thức dậy làm gì vậy?”
Thẩm Thanh Hi lắc đầu, nhất thời không nói gì: “Rót cho ta chén trà.”
Thẩm Thanh Hi đi sang phòng bên cạnh rửa mắt, chờ khi nàng quay lại thì Ngọc Trúc đã nấu trà nóng xong. Thẩm Thanh Hi uống một hớp, trà nóng ấm áp truyền thẳng một được từ cổ họng xuống dạ dày, lúc này nàng mới cảm thấy mình không phải đang trong mơ.
Ngọc Trúc lo lắng nói: “Tiểu thư không sao chứ? Sắc mặt của người không tốt lắm…”
Thẩm Thanh Hi bật cười: “Không sao, ta rất khỏe.”
Thời điểm khó chịu nhất thời của nàng đã qua đi, đối với người đã chết một lần thì tất cả kiếp này giống như một lễ vật, điều này có gì không tốt chứ? Ánh mắt Thẩm Thanh Hi liếc qua một cái, nhìn về phía túi thơm đã làm được một nửa ở bên cạnh.
Túi thơm này là nàng làm cho Thẩm Gia Hoằng để hắn đựng quả ô mai, lúc trước túi thơm của nàng quá lớn, hắn cũng cần có một cái nhỏ đeo bên người. Nhưng mặc dù thứ này nhỏ nhưng hoa văn thủ công được thêu cũng không thể chênh lệch, càng nhỏ càng phải tốn nhiều tâm sức.
Thấy Thẩm Thanh Hi nhìn túi thơm, Ngọc Trúc cười nói: “Hình như Đại tiểu thư rất thích Nhị thiếu gia.”
Không một ai biết nàng là người đã từng làm mẹ, nhưng mà nàng còn chưa kịp nhìn hài tử của mình một chút thì đã bị giam vào trong địa lao tăm tối không thấy ánh mặt trời kia. Sau này gặp lại là lúc nàng tận mắt nhìn Thẩm Thanh Nhu giết chết Ngọc Ca Nhi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Thanh Hi cực kỳ đau xót: “Có lẽ là hữu duyên, ta thật sự rất thích Hoằng Ca Nhi.”
“Nửa tháng nay Nhị thiếu gia cũng ngày càng thân với Đại tiểu thư.”
Ngọc Trúc còn chưa dứt lời, không hiểu sao lời nói này làm cho trong lòng Thẩm Thanh Hi có vài phần bất an. Ngọc Trúc thấy vẻ mặt của nàng không ổn thì vội nói: “Đại tiểu thư, người sao vậy?”
Thẩm Thanh Hi suy nghĩ một chút: “Mấy ngày nay để ý nhìn chằm chằm vào bên Nhị tiểu thư, cả phu nhân nữa.”
“Không phải phu nhân vẫn đang ở trong phật đường chép sách Kinh cho Đại tiểu thư sao?”
Thẩm Thanh Hi nở nụ cười: “Phu nhân ở trong phủ nhiều năm, một cái Phật Đường sao có thể giam được bà ta chứ?”
Trong lòng Ngọc Trúc sáng tỏ, lập tức đáp lời.
Canh giờ không còn sớm nữa, Thẩm Thanh Hi ngồi một lát rồi ngủ tiếp.
Đến chiều hôm sau, Ngọc Trúc chợt nhanh chân từ ngoài đi vào: “Tiểu thư, nô tỳ nhìn thấy trưa nay lúc đưa cơm, bảo yến bên cạnh phu nhân ở lại Phật Đường rất lâu, sau khi đi ra thì đi tìm Nhị tiểu thư trước, sau đó Nhị tiểu thư gọi Vệ ma ma bên cạnh Nhị thiếu gia tới.”
Thẩm Thanh Hi nghe xong không khỏi cười lạnh một tiếng.
Đúng rồi, lợi dụng lão phu nhân không thành, bây giờ quý giá nhất trong phủ cũng chỉ còn lại Hoằng Ca Nhi, con trai độc đinh của tướng gia mà thôi. Nếu như sự tồn tại của mình uy hiếp đến Hoằng Ca Nhi thì sao bà ta có thể giữ lại trong phủ được nữa chứ?
Lúc trước Thẩm Thanh Nhu giết Ngọc Ca Nhi hai tuổi, hôm nay mẹ con các nàng cũng có thể vì hại được nàng mà không tiếc Hoằng Ca Nhi năm tuổi!
Nghĩ đến gương mặt ngọc mài của Hoằng Ca Nhi, đôi bàn tay trắng như phấn của Thẩm Thanh Hi nắm lại, nàng tuyệt đối không thể ngồi chờ chết!
Khắp nơi trong Vị Ương đều là thi thể, mà nàng thì bị Sở Kỳ mạnh mẽ mổ bụng đoạt con! Thân sinh cốt nhục bị kéo ra khỏi bụng, máu me đầm đìa, loại đau đớn đó giống như xương cốt cả người đều bị nghiền nát, giống như da thịt bị xẻ ra, nói giống lăng trì cũng không hề nói quá.
Thẩm Thanh Hi thở nhẹ một tiếng, thở mạnh khí thô đánh thức bản thân từ trong ác mộng.
Thẩm Thanh Hi tỉnh táo lại thì sờ lên cánh tay mình theo bản năng, nàng muốn xác định chuyện mình khởi tử hoàn sinh có phải chỉ là giấc mộng hay không, có phải bây giờ nàng lại trở về địa lao dở sống dở chết kia rồi không.
Vừa sờ một chút Thẩm Thanh Hi mới an tâm. Nàng hít một hơi thật sâu, chờ trái tim đang đập cuống cuồng của mình dần bình tĩnh lại. Trên người nàng đều là mồ hôi lạnh, cuối cùng nàng không chịu được nữa nhanh chóng vén rèm lên.
Động tác này của nàng làm cho Ngọc Trúc ở ngoài kinh hãi đi vào: “Đại tiểu thư, người thức dậy làm gì vậy?”
Thẩm Thanh Hi lắc đầu, nhất thời không nói gì: “Rót cho ta chén trà.”
Thẩm Thanh Hi đi sang phòng bên cạnh rửa mắt, chờ khi nàng quay lại thì Ngọc Trúc đã nấu trà nóng xong. Thẩm Thanh Hi uống một hớp, trà nóng ấm áp truyền thẳng một được từ cổ họng xuống dạ dày, lúc này nàng mới cảm thấy mình không phải đang trong mơ.
Ngọc Trúc lo lắng nói: “Tiểu thư không sao chứ? Sắc mặt của người không tốt lắm…”
Thẩm Thanh Hi bật cười: “Không sao, ta rất khỏe.”
Thời điểm khó chịu nhất thời của nàng đã qua đi, đối với người đã chết một lần thì tất cả kiếp này giống như một lễ vật, điều này có gì không tốt chứ? Ánh mắt Thẩm Thanh Hi liếc qua một cái, nhìn về phía túi thơm đã làm được một nửa ở bên cạnh.
Túi thơm này là nàng làm cho Thẩm Gia Hoằng để hắn đựng quả ô mai, lúc trước túi thơm của nàng quá lớn, hắn cũng cần có một cái nhỏ đeo bên người. Nhưng mặc dù thứ này nhỏ nhưng hoa văn thủ công được thêu cũng không thể chênh lệch, càng nhỏ càng phải tốn nhiều tâm sức.
Thấy Thẩm Thanh Hi nhìn túi thơm, Ngọc Trúc cười nói: “Hình như Đại tiểu thư rất thích Nhị thiếu gia.”
Không một ai biết nàng là người đã từng làm mẹ, nhưng mà nàng còn chưa kịp nhìn hài tử của mình một chút thì đã bị giam vào trong địa lao tăm tối không thấy ánh mặt trời kia. Sau này gặp lại là lúc nàng tận mắt nhìn Thẩm Thanh Nhu giết chết Ngọc Ca Nhi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Thanh Hi cực kỳ đau xót: “Có lẽ là hữu duyên, ta thật sự rất thích Hoằng Ca Nhi.”
“Nửa tháng nay Nhị thiếu gia cũng ngày càng thân với Đại tiểu thư.”
Ngọc Trúc còn chưa dứt lời, không hiểu sao lời nói này làm cho trong lòng Thẩm Thanh Hi có vài phần bất an. Ngọc Trúc thấy vẻ mặt của nàng không ổn thì vội nói: “Đại tiểu thư, người sao vậy?”
Thẩm Thanh Hi suy nghĩ một chút: “Mấy ngày nay để ý nhìn chằm chằm vào bên Nhị tiểu thư, cả phu nhân nữa.”
“Không phải phu nhân vẫn đang ở trong phật đường chép sách Kinh cho Đại tiểu thư sao?”
Thẩm Thanh Hi nở nụ cười: “Phu nhân ở trong phủ nhiều năm, một cái Phật Đường sao có thể giam được bà ta chứ?”
Trong lòng Ngọc Trúc sáng tỏ, lập tức đáp lời.
Canh giờ không còn sớm nữa, Thẩm Thanh Hi ngồi một lát rồi ngủ tiếp.
Đến chiều hôm sau, Ngọc Trúc chợt nhanh chân từ ngoài đi vào: “Tiểu thư, nô tỳ nhìn thấy trưa nay lúc đưa cơm, bảo yến bên cạnh phu nhân ở lại Phật Đường rất lâu, sau khi đi ra thì đi tìm Nhị tiểu thư trước, sau đó Nhị tiểu thư gọi Vệ ma ma bên cạnh Nhị thiếu gia tới.”
Thẩm Thanh Hi nghe xong không khỏi cười lạnh một tiếng.
Đúng rồi, lợi dụng lão phu nhân không thành, bây giờ quý giá nhất trong phủ cũng chỉ còn lại Hoằng Ca Nhi, con trai độc đinh của tướng gia mà thôi. Nếu như sự tồn tại của mình uy hiếp đến Hoằng Ca Nhi thì sao bà ta có thể giữ lại trong phủ được nữa chứ?
Lúc trước Thẩm Thanh Nhu giết Ngọc Ca Nhi hai tuổi, hôm nay mẹ con các nàng cũng có thể vì hại được nàng mà không tiếc Hoằng Ca Nhi năm tuổi!
Nghĩ đến gương mặt ngọc mài của Hoằng Ca Nhi, đôi bàn tay trắng như phấn của Thẩm Thanh Hi nắm lại, nàng tuyệt đối không thể ngồi chờ chết!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro