Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê
Một vở kịch hay...
Bộ Nguyệt Phất Thường
2024-09-03 10:57:10
✾ Edit by Link - Beta by Thảo ✾
Một tiếng quát ngắn, người đến cùng Hồ thị đều quỳ rạp xuống đất.
Hồ thị cũng trắng mặt, Giang thị cười nhạt một chút: "Ta còn chưa có chết đâu, ở trước mặt ta mà cũng dám càn rỡ như vậy à?"
Hồ thị vội cười xòa: "Mẫu thân bớt giận, ta chỉ muốn để nàng đi xem xem vì sao tướng gia còn chưa đến..."
Vừa dứt lời, Dương đại phu nhẹ "ồ" một tiếng: "Đại tiểu thư vẫn có thể cứu được!"
Giang thị tiến lên một bước, mi tâm Hồ thị hung ác nhảy dựng, tiện nha đầu này thật sự còn chưa chết hử?
"Lão phu nhân, tuy tiểu thư khí tuyệt nhưng tâm mạch vẫn chưa dừng, bây giờ chính là thời khắc hấp hối, ta đã dùng ngân châm bảo vệ tâm mạch của nàng, cũng giúp nàng tục khí nhưng dường như nàng đã mất đi sinh niệm*, mãi vẫn không thấy hô hấp..."
*ý muốn sống
Nghe Dương đại phu nói như vậy, trái tim Giang thị lập tức siết chặt.
Thẩm Thanh Hi cũng chỉ mới mười ba tuổi, còn nhỏ như thế mà đã không có sinh niệm rồi...
Nghĩ như vậy, Giang thị nhìn cái nhà này một chút. Nàng hồi phủ được hai ngày, ở trong căn phòng lụi bại, bên người không có mấy ai hầu hạ, mẹ kế mạn đãi*, hạ nhân lại có tâm tư ngoan độc, mà cha đẻ của nàng hai ngày này cũng tránh đâu chẳng thấy, ngay cả bà cũng bởi vì Hồ thị nói sợ bị lây bệnh nên chưa từng đến thăm.
*tiếp đãi không chu đáo, chậm trễ.
Nếu không phải bọn họ làm lòng nàng lạnh lẽo thì sao nàng lại không có sinh niệm chứ?
Nhìn thoáng qua ngọc bài trên cổ Thẩm Thanh Hi, Giang thị tiến lên, cầm lấy tay Thẩm Thanh Hi: "Hi nha đầu? Hi nha đầu, tổ mẫu tới rồi, ngươi không cần phải sợ... Ngươi nhanh tỉnh lại đi, tổ mẫu tuyệt đối sẽ không để người ta khi dễ ngươi..."
"Hi nha đầu, nhiều năm như vậy các ngươi cuối cùng cũng về nhà rồi. Ngươi tỉnh lại nhìn xem, tổ mẫu ở đây, ngươi là đại tiểu thư trong phủ này, sau này tổ mẫu còn đang chờ được ngươi hiếu thuận đây..."
Giọng nói của Giang thị ôn nhu, tình cảnh như vậy, ngay cả Dương đại phu cũng cảm giác hốc mắt hơi ướt, Tĩnh Nương càng thấp giọng khóc.
"Lão phu nhân, tâm niệm của tiểu thư chính là ngài, nhiều năm như vậy, tiểu thư một mình ở Lạc Châu thật sự là quá khổ! Rõ ràng người là đại tiểu thư của tướng phủ nhưng nhiều năm như vậy, cuộc sống còn chẳng bằng một tên nô tỳ..."
Giang thị nhìn quần áo cũ trên người Thẩm Thanh Hi, vô cùng đau lòng: "Hi nha đầu, khổ cho ngươi rồi, về sau tổ mẫu chắc chắn sẽ yêu thương ngươi thật tốt, sẽ bù lại tất cả những thứ đã thiếu ngươi trong những năm này..."
"Khụ... Khụ khụ..."
Vào lúc mọi người ở đây cho là không thể gọi Thẩm Thanh Hi về được nữa thì bỗng nhiên, nàng lại ho khan một tiếng, mắt Giang thị sáng lên, trong phút chốc liền thấy Thẩm Thanh Hi chậm rãi mở mắt ra. Nàng sinh ra có một đôi mắt sáng, con ngươi đen nhánh, bên trong lại có tảng sáng triêu dương chói lóa, rất thích hợp với tên của nàng.
Trong lòng Giang thị đau xót: "Hi nha đầu, ngươi tỉnh rồi!"
"Tổ mẫu?"
Thẩm Thanh Hi nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói khàn khàn đáng thương.
Giang thị ôm chặt lấy Thẩm Thanh Hi: "Đứa trẻ ngoan, tổ mẫu tới chậm, ngươi đừng sợ, tổ mẫu ở đây."
Hốc mắt Thẩm Thanh Hi đỏ lên, trong lòng thật sự có cảm giác chua xót. Mặt Giang thị như nguyệt bàn, hai bên tóc mai hoa râm, thần thái có phần trang nghiêm, mặc dù nhìn thấy hơi cứng nhắc nhưng trong đôi mắt lành lạnh lại vô cùng từ ái.
Kiếp trước nàng đã bỏ lỡ tình bà cháu với Giang thị, kiếp này bù đắp cũng không muộn. Nghĩ như vậy, nàng chuyển mắt nhìn thấy Hồ thị đang đứng gần một bên.
Một lần nữa nhìn thấy nữ nhân này, đáy lòng đang chua xót của Thẩm Thanh Hi nhanh chóng bị cừu hận thay thế.
Vừa rồi tuy mê man nhưng nàng đều có thể nghe được tiếng nói chuyện của tất cả mọi người trong phòng, hốc mắt Hồ thị vẫn đỏ, thấy nàng tỉnh, trên mặt càng lộ ra vẻ kinh hỉ. Mặt Thẩm Thanh Hi không có biểu tình nhưng trong lòng thì đang cười lạnh.
Nữ nhân này đã quen diễn kịch, chỉ dựa vào thủ đoạn này cũng thật sự lên được chính thê của tướng phủ nhỉ!
Nhưng cho dù thần sắc trên mặt sinh động thế nào thì ánh mắt của bà ta cũng đã bán đứng chính mình, nhìn thấy ánh mắt oán hận không cam lòng của bà ta, Thẩm Thanh Hi biết, trò hay chân chính mới chỉ vừa bắt đầu!
Một tiếng quát ngắn, người đến cùng Hồ thị đều quỳ rạp xuống đất.
Hồ thị cũng trắng mặt, Giang thị cười nhạt một chút: "Ta còn chưa có chết đâu, ở trước mặt ta mà cũng dám càn rỡ như vậy à?"
Hồ thị vội cười xòa: "Mẫu thân bớt giận, ta chỉ muốn để nàng đi xem xem vì sao tướng gia còn chưa đến..."
Vừa dứt lời, Dương đại phu nhẹ "ồ" một tiếng: "Đại tiểu thư vẫn có thể cứu được!"
Giang thị tiến lên một bước, mi tâm Hồ thị hung ác nhảy dựng, tiện nha đầu này thật sự còn chưa chết hử?
"Lão phu nhân, tuy tiểu thư khí tuyệt nhưng tâm mạch vẫn chưa dừng, bây giờ chính là thời khắc hấp hối, ta đã dùng ngân châm bảo vệ tâm mạch của nàng, cũng giúp nàng tục khí nhưng dường như nàng đã mất đi sinh niệm*, mãi vẫn không thấy hô hấp..."
*ý muốn sống
Nghe Dương đại phu nói như vậy, trái tim Giang thị lập tức siết chặt.
Thẩm Thanh Hi cũng chỉ mới mười ba tuổi, còn nhỏ như thế mà đã không có sinh niệm rồi...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ như vậy, Giang thị nhìn cái nhà này một chút. Nàng hồi phủ được hai ngày, ở trong căn phòng lụi bại, bên người không có mấy ai hầu hạ, mẹ kế mạn đãi*, hạ nhân lại có tâm tư ngoan độc, mà cha đẻ của nàng hai ngày này cũng tránh đâu chẳng thấy, ngay cả bà cũng bởi vì Hồ thị nói sợ bị lây bệnh nên chưa từng đến thăm.
*tiếp đãi không chu đáo, chậm trễ.
Nếu không phải bọn họ làm lòng nàng lạnh lẽo thì sao nàng lại không có sinh niệm chứ?
Nhìn thoáng qua ngọc bài trên cổ Thẩm Thanh Hi, Giang thị tiến lên, cầm lấy tay Thẩm Thanh Hi: "Hi nha đầu? Hi nha đầu, tổ mẫu tới rồi, ngươi không cần phải sợ... Ngươi nhanh tỉnh lại đi, tổ mẫu tuyệt đối sẽ không để người ta khi dễ ngươi..."
"Hi nha đầu, nhiều năm như vậy các ngươi cuối cùng cũng về nhà rồi. Ngươi tỉnh lại nhìn xem, tổ mẫu ở đây, ngươi là đại tiểu thư trong phủ này, sau này tổ mẫu còn đang chờ được ngươi hiếu thuận đây..."
Giọng nói của Giang thị ôn nhu, tình cảnh như vậy, ngay cả Dương đại phu cũng cảm giác hốc mắt hơi ướt, Tĩnh Nương càng thấp giọng khóc.
"Lão phu nhân, tâm niệm của tiểu thư chính là ngài, nhiều năm như vậy, tiểu thư một mình ở Lạc Châu thật sự là quá khổ! Rõ ràng người là đại tiểu thư của tướng phủ nhưng nhiều năm như vậy, cuộc sống còn chẳng bằng một tên nô tỳ..."
Giang thị nhìn quần áo cũ trên người Thẩm Thanh Hi, vô cùng đau lòng: "Hi nha đầu, khổ cho ngươi rồi, về sau tổ mẫu chắc chắn sẽ yêu thương ngươi thật tốt, sẽ bù lại tất cả những thứ đã thiếu ngươi trong những năm này..."
"Khụ... Khụ khụ..."
Vào lúc mọi người ở đây cho là không thể gọi Thẩm Thanh Hi về được nữa thì bỗng nhiên, nàng lại ho khan một tiếng, mắt Giang thị sáng lên, trong phút chốc liền thấy Thẩm Thanh Hi chậm rãi mở mắt ra. Nàng sinh ra có một đôi mắt sáng, con ngươi đen nhánh, bên trong lại có tảng sáng triêu dương chói lóa, rất thích hợp với tên của nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Giang thị đau xót: "Hi nha đầu, ngươi tỉnh rồi!"
"Tổ mẫu?"
Thẩm Thanh Hi nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói khàn khàn đáng thương.
Giang thị ôm chặt lấy Thẩm Thanh Hi: "Đứa trẻ ngoan, tổ mẫu tới chậm, ngươi đừng sợ, tổ mẫu ở đây."
Hốc mắt Thẩm Thanh Hi đỏ lên, trong lòng thật sự có cảm giác chua xót. Mặt Giang thị như nguyệt bàn, hai bên tóc mai hoa râm, thần thái có phần trang nghiêm, mặc dù nhìn thấy hơi cứng nhắc nhưng trong đôi mắt lành lạnh lại vô cùng từ ái.
Kiếp trước nàng đã bỏ lỡ tình bà cháu với Giang thị, kiếp này bù đắp cũng không muộn. Nghĩ như vậy, nàng chuyển mắt nhìn thấy Hồ thị đang đứng gần một bên.
Một lần nữa nhìn thấy nữ nhân này, đáy lòng đang chua xót của Thẩm Thanh Hi nhanh chóng bị cừu hận thay thế.
Vừa rồi tuy mê man nhưng nàng đều có thể nghe được tiếng nói chuyện của tất cả mọi người trong phòng, hốc mắt Hồ thị vẫn đỏ, thấy nàng tỉnh, trên mặt càng lộ ra vẻ kinh hỉ. Mặt Thẩm Thanh Hi không có biểu tình nhưng trong lòng thì đang cười lạnh.
Nữ nhân này đã quen diễn kịch, chỉ dựa vào thủ đoạn này cũng thật sự lên được chính thê của tướng phủ nhỉ!
Nhưng cho dù thần sắc trên mặt sinh động thế nào thì ánh mắt của bà ta cũng đã bán đứng chính mình, nhìn thấy ánh mắt oán hận không cam lòng của bà ta, Thẩm Thanh Hi biết, trò hay chân chính mới chỉ vừa bắt đầu!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro