Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê
Phản Kích Nhân...
Bộ Nguyệt Phất Thường
2024-09-03 10:57:10
“... Xuân Mai, bây giờ ngươi nói những lời này ta thực sự không thể tin được. Hôm đó ta đã tin ngươi, nhưng ngươi thì sao? Ngươi không biết an phận, vậy mà lại dám hại ta, Xuân Mai,…”
Thẩm Thanh Hi rất đau lòng, lão phu nhân nhíu mày: “Hi nhi, rốt cuộc là Xuân Mai đã nói cái gì thế?”
Lời vẫn chưa nói xong, Hứa ma ma và Trương ma ma đã đi ra từ trong phòng rồi. Trong mắt Hồ thị là sự ác độc thoáng qua, vội vàng nhìn sang Trương ma ma và Hứa ma ma: “Hứa ma ma, thế nào, có lục soát được gì không?”
Gương mặt Trương ma ma thì tối hẳn đi, Hứa ma ma thì vẫn như bình thường, bà ta lắc đầu: “Không lục soát được gì cả, phòng của đại tiểu thư, không phát hiện ra thứ gì liên quan đến tà ma cả.”
Hồ thị đâu có muốn tin chứ, vội vàng nhìn sang Trương ma ma, Trương ma ma gật đầu, sắc mặt hơi khó coi.
Hồ thị cắn răng, đột nhiên thấy không biết phải làm thế nào. Chuyện đến nước này mà lại không có điều gì như ý muốn của bà ta. Bọn họ đến một cách rất ồn ào, thế nhưng lại không nắm được bất cứ điểm yếu gì của Thẩm Thanh Hi cả! Thế này thì phải kết thúc thế nào đây?
Không chỉ như vậy, con ngốc Xuân Mai này cũng chẳng làm được việc!
Hồ thị cắn răng mạnh đến mức sắp rách cả môi rồi, cứ tưởng hôm nay có thể khiến Thẩm Thanh Hi chết không có chỗ chôn, thế nhưng bây giờ thể diện của bà ta để đi đâu bây giờ! Hồ thị nhìn Thẩm Thanh Hi với ánh mắt cực kỳ ác độc, bà ta mắng trong lòng! Tiện nhân! Tiện nhân!
Chấn Dương Tử đứng bên cạnh nghe xong thì cũng hoảng lên, ông ta vội vàng nhìn về phía Trương ma ma. Trương ma ma căn bản là không thèm nhìn vào mắt ông ta, Thẩm Thanh Nhu bước về trước hai bước, không tin gì cả: “Hứa ma ma! Không thể nào! Sao lại không tìm ra được chứ!”
Hứa ma ma cau mày, Thẩm Thanh Hi cười nhạt, nói: “Tam muội muội, ta đã nói từ đầu rồi là ta chưa làm gì cả, tam muội muội và nhị muội muội, còn có cả phu nhân nữa, cứ đinh ninh là có thể tìm được đồ liên quan đến tà ma ở trong nơi ở của ta, bây giờ thì thế nào? Đạo trưởng, ngươi có muốn niệm chú, thi pháp nữa không?”
Thẩm Thanh Nhu vội vàng nhìn sang Hồ thị, miệng vẫn nói: “Không đâu, không thể nào…”
Trong mắt Thẩm Thanh Hi có chút ngờ vực, “Tam muội muội tức thế này giống như đã biết sẽ có vật liên quan đến tà ma trong phòng ta vậy. Nhưng tam muội muội sao lại chắc chắn như vậy?”
Trong lời của Thẩm Thanh Hi còn có ý khác, Thẩm Thanh Nhu ưỡn ngực: “Tỷ nói gì cơ! Sao ta lại hãm hại tỷ được cơ chứ?”
Thẩm Thanh Hi cười: “Ta đâu có nói tam muội muội hãm hại ta đâu, tam muội muội sốt ruột cái gì thế?”
Thẩm Thanh Nhu tức đến mức giậm chân, nàng ta chưa bị đánh đã tự khai rồi, nàng tiếp tục nói; “Chỉ là không tìm thấy vật tà ma ở chỗ ta thì mong tam muội muội, nhị muội muội, còn có cả phu nhân nữa, phải nói được làm được, nâng trà xin lỗi!”
Trong mắt Thẩm Thanh Nhu toàn là sự không cam tâm, nhưng nàng ta làm gì có cách nào khác chứ. Trước mắt Thẩm Hoài và lão phu nhân, nàng ta càng không thể chất vấn Hồ thị được, giậm giậm chân xong, Thẩm Thanh Nhu hối hận chửi thầm một câu.
Thế nhưng đột nhiên, Trương ma ma lại rút ra một tờ giấy: “Nhưng mà lục được một phong thư!”
Sắc mặt của Trương ma ma tốt lên một chút, con ngươi của bà ta ánh lên sự lạnh lẽo: “Tuy rằng không tìm thấy đồ tà ma, thế nhưng điều viết trên phong thư này lại khiến nô tỳ kinh ngạc vô cùng.”
Tim của Hồ thị vốn đã tụt đến đáy vực rồi nhưng vừa nghe Trương ma ma nói vậy thì lại ngồi thẳng lưng lên ngay ập tức. Bà ta bước về trước mấy bước, giật bức thư trong tay Trương ma ma. Bà ta đọc nhanh bức thư, sắc mặt của Hồ thị thay đổi, biểu cảm như không dám tin vào mắt mình nhìn Thẩm Thanh Hi: “Hi Nhi! Sao con lại nghi ngờ mẫu thân như vậy, mẫu thân thương yêu con đến nhường nào, sao con có thể trách mẫu thân con vì chuyện tỷ tỷ năm đó chứ. Như vậy thì thực sự là ngỗ nghịch, bất hiếu đấy!”
Hồ thị đau lòng vô cùng, Thẩm Hoài nhìn thấy vậy, vốn thấy hôm nay Thâm Thanh Hi bị oan, thế nhưng nghe thấy lời này thì ông ta lại cau mày, còn Hồ thị thì lập tức đưa phong thư cho Thẩm Hoài. Bà ta tự tin rằng chỉ cần lật lại cục diện này thì Thẩm Thanh Hi sẽ chết, đâu có để ý đến Xuân Mai đã sợ đến mức nằm liệt ra đất rồi chứ…
Phong thư này rõ ràng đã bị đốt rồi, sao lại xuất hiện trên tay Trương ma ma chứ!
Thẩm Thanh Hi rất đau lòng, lão phu nhân nhíu mày: “Hi nhi, rốt cuộc là Xuân Mai đã nói cái gì thế?”
Lời vẫn chưa nói xong, Hứa ma ma và Trương ma ma đã đi ra từ trong phòng rồi. Trong mắt Hồ thị là sự ác độc thoáng qua, vội vàng nhìn sang Trương ma ma và Hứa ma ma: “Hứa ma ma, thế nào, có lục soát được gì không?”
Gương mặt Trương ma ma thì tối hẳn đi, Hứa ma ma thì vẫn như bình thường, bà ta lắc đầu: “Không lục soát được gì cả, phòng của đại tiểu thư, không phát hiện ra thứ gì liên quan đến tà ma cả.”
Hồ thị đâu có muốn tin chứ, vội vàng nhìn sang Trương ma ma, Trương ma ma gật đầu, sắc mặt hơi khó coi.
Hồ thị cắn răng, đột nhiên thấy không biết phải làm thế nào. Chuyện đến nước này mà lại không có điều gì như ý muốn của bà ta. Bọn họ đến một cách rất ồn ào, thế nhưng lại không nắm được bất cứ điểm yếu gì của Thẩm Thanh Hi cả! Thế này thì phải kết thúc thế nào đây?
Không chỉ như vậy, con ngốc Xuân Mai này cũng chẳng làm được việc!
Hồ thị cắn răng mạnh đến mức sắp rách cả môi rồi, cứ tưởng hôm nay có thể khiến Thẩm Thanh Hi chết không có chỗ chôn, thế nhưng bây giờ thể diện của bà ta để đi đâu bây giờ! Hồ thị nhìn Thẩm Thanh Hi với ánh mắt cực kỳ ác độc, bà ta mắng trong lòng! Tiện nhân! Tiện nhân!
Chấn Dương Tử đứng bên cạnh nghe xong thì cũng hoảng lên, ông ta vội vàng nhìn về phía Trương ma ma. Trương ma ma căn bản là không thèm nhìn vào mắt ông ta, Thẩm Thanh Nhu bước về trước hai bước, không tin gì cả: “Hứa ma ma! Không thể nào! Sao lại không tìm ra được chứ!”
Hứa ma ma cau mày, Thẩm Thanh Hi cười nhạt, nói: “Tam muội muội, ta đã nói từ đầu rồi là ta chưa làm gì cả, tam muội muội và nhị muội muội, còn có cả phu nhân nữa, cứ đinh ninh là có thể tìm được đồ liên quan đến tà ma ở trong nơi ở của ta, bây giờ thì thế nào? Đạo trưởng, ngươi có muốn niệm chú, thi pháp nữa không?”
Thẩm Thanh Nhu vội vàng nhìn sang Hồ thị, miệng vẫn nói: “Không đâu, không thể nào…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong mắt Thẩm Thanh Hi có chút ngờ vực, “Tam muội muội tức thế này giống như đã biết sẽ có vật liên quan đến tà ma trong phòng ta vậy. Nhưng tam muội muội sao lại chắc chắn như vậy?”
Trong lời của Thẩm Thanh Hi còn có ý khác, Thẩm Thanh Nhu ưỡn ngực: “Tỷ nói gì cơ! Sao ta lại hãm hại tỷ được cơ chứ?”
Thẩm Thanh Hi cười: “Ta đâu có nói tam muội muội hãm hại ta đâu, tam muội muội sốt ruột cái gì thế?”
Thẩm Thanh Nhu tức đến mức giậm chân, nàng ta chưa bị đánh đã tự khai rồi, nàng tiếp tục nói; “Chỉ là không tìm thấy vật tà ma ở chỗ ta thì mong tam muội muội, nhị muội muội, còn có cả phu nhân nữa, phải nói được làm được, nâng trà xin lỗi!”
Trong mắt Thẩm Thanh Nhu toàn là sự không cam tâm, nhưng nàng ta làm gì có cách nào khác chứ. Trước mắt Thẩm Hoài và lão phu nhân, nàng ta càng không thể chất vấn Hồ thị được, giậm giậm chân xong, Thẩm Thanh Nhu hối hận chửi thầm một câu.
Thế nhưng đột nhiên, Trương ma ma lại rút ra một tờ giấy: “Nhưng mà lục được một phong thư!”
Sắc mặt của Trương ma ma tốt lên một chút, con ngươi của bà ta ánh lên sự lạnh lẽo: “Tuy rằng không tìm thấy đồ tà ma, thế nhưng điều viết trên phong thư này lại khiến nô tỳ kinh ngạc vô cùng.”
Tim của Hồ thị vốn đã tụt đến đáy vực rồi nhưng vừa nghe Trương ma ma nói vậy thì lại ngồi thẳng lưng lên ngay ập tức. Bà ta bước về trước mấy bước, giật bức thư trong tay Trương ma ma. Bà ta đọc nhanh bức thư, sắc mặt của Hồ thị thay đổi, biểu cảm như không dám tin vào mắt mình nhìn Thẩm Thanh Hi: “Hi Nhi! Sao con lại nghi ngờ mẫu thân như vậy, mẫu thân thương yêu con đến nhường nào, sao con có thể trách mẫu thân con vì chuyện tỷ tỷ năm đó chứ. Như vậy thì thực sự là ngỗ nghịch, bất hiếu đấy!”
Hồ thị đau lòng vô cùng, Thẩm Hoài nhìn thấy vậy, vốn thấy hôm nay Thâm Thanh Hi bị oan, thế nhưng nghe thấy lời này thì ông ta lại cau mày, còn Hồ thị thì lập tức đưa phong thư cho Thẩm Hoài. Bà ta tự tin rằng chỉ cần lật lại cục diện này thì Thẩm Thanh Hi sẽ chết, đâu có để ý đến Xuân Mai đã sợ đến mức nằm liệt ra đất rồi chứ…
Phong thư này rõ ràng đã bị đốt rồi, sao lại xuất hiện trên tay Trương ma ma chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro