Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê
Phụ Thân Thiên...
Bộ Nguyệt Phất Thường
2024-09-03 10:57:10
Đôi bàn tay trắng như phấn của Thẩm Thanh Hi nắm thật chặt, trái tim của người phụ thân này đã sớm nghiêng về phía hai mẹ con Hồ thị, mình nhém chút nữa đã bị độc chết mà ông ta chỉ một câu của Hồ thị là đã tin rồi, không có chút ý định điều tra làm rõ nào. Nàng cũng sớm đã không còn ôm hi vọng với người phụ thân này rồi, một đời này, nàng muốn ông ta mở to mắt ra nhìn thử xem người mà ông ta đặt ở trong lòng là hạng người gì…
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Hi ngẩng đầu nhìn Giang thị: “Tổ mẫu, nhị đệ bị bệnh sao? Nhị đệ còn nhỏ, bị bệnh chắc chắn sẽ rất khó chịu. Tuy di nương có sơ sót việc của con nhưng dù sao con cũng là trưởng tỷ, việc này lại không có gì to tát, tổ mẫu, người không cần trách di nương.”
Lời vừa nói ra, trong lòng Thẩm Hoài cũng sinh ra mấy phần vui mừng. Ông ta tự xưng là nòng cốt trong hàng lối văn thần giữ nước, dù không phải là không có thiên vị cho hai mẹ con Hồ thị nhưng ngoài mặt vẫn đặt nặng lễ nghĩa nhân hiếu, thấy Thẩm Thanh Hi biết quan tâm đệ đệ như thế, còn biết thông cảm cho Hồ thị, trong lòng ông không kiềm được hơi hài lòng, ánh mắt khi nhìn Thẩm Thanh Hi cũng mềm hơn một chút.
Về phần hai từ di nương… Có lẽ là vì mới về lại phủ nên chưa biết rõ hết, sau này nhắc nhở một câu là được.
Hồ thị cứ cảm thấy lời này có gì đó không đúng lắm, tuy là đang nói giúp nhưng lại chỉ ra điểm sai của bà ta…
Quả nhiên, Thẩm Hoài đã quay sang nhìn bà ta một cái: “Thanh Hi là đại tiểu thư trong phủ, việc này không thể có lần sau.”
Hồ thị dù có không tình nguyện nhưng vẫn phải nghe theo liên tục nói câu vâng.
Thấy vậy thì Giang thị cũng không tiện nói thêm gì, nhưng nhìn thoáng qua căn phòng xong, Giang thị lại nói: “Tuy nói là phải tĩnh dưỡng nhưng viện này quá cũ rồi, không thì để Hi nha đầu dọn qua Vi Lan Cư đi.” Nói xong thì nhìn thoáng qua Tĩnh nương: “Bên người nàng chỉ có một mình Tĩnh nương là thế nào, đã hai ngày rồi, ngay cả nha hoàn ngươi cũng không sắp xếp cho Hi nha đầu?
Mặt Hồ thị hơi chột dạ, Giang thị nói: “Những người khác có gì thì Hi nha đầu cũng phải có cái đó, một cái cũng không được thiếu!” Nói xong bà nhìn sang Hứa ma ma: “Phu nhân không có sắp xếp thì thôi trước mắt ngươi đưa nha hoàn Ngọc Trúc của ta qua bên này đi.”
“Đa tạ tổ mẫu…” Giọng nói Thẩm Thanh Hi yếu ớt mười phần, cứ như là một con mèo khiến người ta muốn thương yêu.
Bên này Hồ thị đã chặn lại nói: “Mẫu thân yên tâm, con sẽ sắp xếp cho Hi nha đầu bốn tên đại nha hoàn, còn nhị đẳng và tam đẳng nha hoàn thì cũng sắp xếp như Nhu nhi!”
Ngoài mặt Hồ thị vẫn tươi cười nói chuyện nhưng trong lòng bà ta đã hận đến nghiến răng, Vi Lan Cư! Vi Lan Cư là viện mà lúc trước Tống thị đã ở! Cũng có thể xem là một trong những căn chủ viện, cả lại còn rất gần với Chỉ Thủy Cư. Từ khi bà ta thành chính thê của tướng phủ đã muốn chuyển qua Vi Lan cư để ở nhưng Giang thị vẫn luôn không cho phép bà ta, nói thẳng là muốn để dành sau này Hoằng ca nhi cưới vợ thì dùng. Nhưng Thẩm Thanh Hi vừa về tới là Vi Lan cư đã lập tức thành của nàng!
Hồ thị sắp siết gãy cả ngón tay, nhìn qua bóng dáng đơn bạc của Thẩm Thanh Hi, đôi mắt của bà ta sắp phun ra cả lửa, con tiện nhân này! Vừa về đã náo loạn ra chuyện lớn như vậy, khúc mắc ẩn sâu trong chuyện hạ độc thì còn chưa biết nhưng bà ta đã bị nàng làm mất đi cánh tay đắc lực là Kim ma ma, mà bây giờ đến Vi Lan Cư cũng bị nàng chiếm mất!
Ghê tởm! Thật quá ghê tởm! Dưỡng bệnh? Dưỡng khỏi bệnh rồi thì sao nữa...
Nghĩ đến đây, sâu trong mắt Hồ thị ánh lên nét ngoan độc. Dù có được lão phu nhân yêu thích thì đã sao, cũng là một con mười ba tuổi ma bệnh mà thôi. Năm đó bà ta có thể khiến nàng đi Lạc châu, chẳng lẽ bây giờ lại không thể đối phó được nàng ta hay sao?
Thẩm Thanh Hi mỉm cười: “Đa tạ Hồ di nương…” Tiếng nói vừa vang lên, Thẩm Thanh Hi mới chợt nhận ra điều gì đó: “A, không phải, bây giờ là phu nhân, đa tạ phu nhân đã sắp xếp cho Thanh Hi...”
Đã là chính thê thì đương nhiên Thẩm Mang sẽ không để nàng gọi là di nương tiếp được. Nhưng nàng hiểu Hồ thị, bà ta ghét nhất là bị người khác nói tới xuất thân, gợi lại việc bà ta từng là thiếp. Giờ đây bà ta chỉ muốn là một vị phu nhân tướng phủ cao quý hiền thục, vậy mà hôm nay nàng đã nói ra vài câu di nương, nhất định có thể cắm mạnh vài đao vào lòng bà ta!
Thẩm Hoài thấy nàng tự mình nhận ra được thì rất là hài lòng: “Đây đều là những gì bà ấy phải làm, về sau tất cả đều là người một nhà, con và các đệ đệ muội muội cũng phải sống hòa thuận với nhau mới được.”
Đương nhiên là Hồ thị muốn giả bộ rộng lượng tha thứ nên vội nói: “Tướng gia nói đúng lắm, đều là người một nhà rồi, Hi nhi còn cảm tạ làm cái gì. Sau này có thiếu thốn cái gì cứ nói với ta, trong phủ chắc chắn sẽ không để con phải chịu thiệt.”
Hai con mắt sạch sẽ của Thẩm Thanh Hi nhìn vào Hồ thị, có thể thấy được rõ ràng vẻ hung ác đang ẩn sâu dưới đáy mắt của bà ta, nàng càng cười ôn nhu đáng yêu hơn. Hồ thị chắc chắn sẽ không cam lòng, chắc chắn sẽ mang người đến tận cửa tìm đường chết, mà nàng thì chỉ đợi có vậy!
Người đầu tiên là Kim ma ma, đây xem như là tế bái cho Tĩnh Nương của kiếp trước.
Vậy, người kế tiếp sẽ là ai đây?
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Hi ngẩng đầu nhìn Giang thị: “Tổ mẫu, nhị đệ bị bệnh sao? Nhị đệ còn nhỏ, bị bệnh chắc chắn sẽ rất khó chịu. Tuy di nương có sơ sót việc của con nhưng dù sao con cũng là trưởng tỷ, việc này lại không có gì to tát, tổ mẫu, người không cần trách di nương.”
Lời vừa nói ra, trong lòng Thẩm Hoài cũng sinh ra mấy phần vui mừng. Ông ta tự xưng là nòng cốt trong hàng lối văn thần giữ nước, dù không phải là không có thiên vị cho hai mẹ con Hồ thị nhưng ngoài mặt vẫn đặt nặng lễ nghĩa nhân hiếu, thấy Thẩm Thanh Hi biết quan tâm đệ đệ như thế, còn biết thông cảm cho Hồ thị, trong lòng ông không kiềm được hơi hài lòng, ánh mắt khi nhìn Thẩm Thanh Hi cũng mềm hơn một chút.
Về phần hai từ di nương… Có lẽ là vì mới về lại phủ nên chưa biết rõ hết, sau này nhắc nhở một câu là được.
Hồ thị cứ cảm thấy lời này có gì đó không đúng lắm, tuy là đang nói giúp nhưng lại chỉ ra điểm sai của bà ta…
Quả nhiên, Thẩm Hoài đã quay sang nhìn bà ta một cái: “Thanh Hi là đại tiểu thư trong phủ, việc này không thể có lần sau.”
Hồ thị dù có không tình nguyện nhưng vẫn phải nghe theo liên tục nói câu vâng.
Thấy vậy thì Giang thị cũng không tiện nói thêm gì, nhưng nhìn thoáng qua căn phòng xong, Giang thị lại nói: “Tuy nói là phải tĩnh dưỡng nhưng viện này quá cũ rồi, không thì để Hi nha đầu dọn qua Vi Lan Cư đi.” Nói xong thì nhìn thoáng qua Tĩnh nương: “Bên người nàng chỉ có một mình Tĩnh nương là thế nào, đã hai ngày rồi, ngay cả nha hoàn ngươi cũng không sắp xếp cho Hi nha đầu?
Mặt Hồ thị hơi chột dạ, Giang thị nói: “Những người khác có gì thì Hi nha đầu cũng phải có cái đó, một cái cũng không được thiếu!” Nói xong bà nhìn sang Hứa ma ma: “Phu nhân không có sắp xếp thì thôi trước mắt ngươi đưa nha hoàn Ngọc Trúc của ta qua bên này đi.”
“Đa tạ tổ mẫu…” Giọng nói Thẩm Thanh Hi yếu ớt mười phần, cứ như là một con mèo khiến người ta muốn thương yêu.
Bên này Hồ thị đã chặn lại nói: “Mẫu thân yên tâm, con sẽ sắp xếp cho Hi nha đầu bốn tên đại nha hoàn, còn nhị đẳng và tam đẳng nha hoàn thì cũng sắp xếp như Nhu nhi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngoài mặt Hồ thị vẫn tươi cười nói chuyện nhưng trong lòng bà ta đã hận đến nghiến răng, Vi Lan Cư! Vi Lan Cư là viện mà lúc trước Tống thị đã ở! Cũng có thể xem là một trong những căn chủ viện, cả lại còn rất gần với Chỉ Thủy Cư. Từ khi bà ta thành chính thê của tướng phủ đã muốn chuyển qua Vi Lan cư để ở nhưng Giang thị vẫn luôn không cho phép bà ta, nói thẳng là muốn để dành sau này Hoằng ca nhi cưới vợ thì dùng. Nhưng Thẩm Thanh Hi vừa về tới là Vi Lan cư đã lập tức thành của nàng!
Hồ thị sắp siết gãy cả ngón tay, nhìn qua bóng dáng đơn bạc của Thẩm Thanh Hi, đôi mắt của bà ta sắp phun ra cả lửa, con tiện nhân này! Vừa về đã náo loạn ra chuyện lớn như vậy, khúc mắc ẩn sâu trong chuyện hạ độc thì còn chưa biết nhưng bà ta đã bị nàng làm mất đi cánh tay đắc lực là Kim ma ma, mà bây giờ đến Vi Lan Cư cũng bị nàng chiếm mất!
Ghê tởm! Thật quá ghê tởm! Dưỡng bệnh? Dưỡng khỏi bệnh rồi thì sao nữa...
Nghĩ đến đây, sâu trong mắt Hồ thị ánh lên nét ngoan độc. Dù có được lão phu nhân yêu thích thì đã sao, cũng là một con mười ba tuổi ma bệnh mà thôi. Năm đó bà ta có thể khiến nàng đi Lạc châu, chẳng lẽ bây giờ lại không thể đối phó được nàng ta hay sao?
Thẩm Thanh Hi mỉm cười: “Đa tạ Hồ di nương…” Tiếng nói vừa vang lên, Thẩm Thanh Hi mới chợt nhận ra điều gì đó: “A, không phải, bây giờ là phu nhân, đa tạ phu nhân đã sắp xếp cho Thanh Hi...”
Đã là chính thê thì đương nhiên Thẩm Mang sẽ không để nàng gọi là di nương tiếp được. Nhưng nàng hiểu Hồ thị, bà ta ghét nhất là bị người khác nói tới xuất thân, gợi lại việc bà ta từng là thiếp. Giờ đây bà ta chỉ muốn là một vị phu nhân tướng phủ cao quý hiền thục, vậy mà hôm nay nàng đã nói ra vài câu di nương, nhất định có thể cắm mạnh vài đao vào lòng bà ta!
Thẩm Hoài thấy nàng tự mình nhận ra được thì rất là hài lòng: “Đây đều là những gì bà ấy phải làm, về sau tất cả đều là người một nhà, con và các đệ đệ muội muội cũng phải sống hòa thuận với nhau mới được.”
Đương nhiên là Hồ thị muốn giả bộ rộng lượng tha thứ nên vội nói: “Tướng gia nói đúng lắm, đều là người một nhà rồi, Hi nhi còn cảm tạ làm cái gì. Sau này có thiếu thốn cái gì cứ nói với ta, trong phủ chắc chắn sẽ không để con phải chịu thiệt.”
Hai con mắt sạch sẽ của Thẩm Thanh Hi nhìn vào Hồ thị, có thể thấy được rõ ràng vẻ hung ác đang ẩn sâu dưới đáy mắt của bà ta, nàng càng cười ôn nhu đáng yêu hơn. Hồ thị chắc chắn sẽ không cam lòng, chắc chắn sẽ mang người đến tận cửa tìm đường chết, mà nàng thì chỉ đợi có vậy!
Người đầu tiên là Kim ma ma, đây xem như là tế bái cho Tĩnh Nương của kiếp trước.
Vậy, người kế tiếp sẽ là ai đây?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro