Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê

Trừng Trị Thứ M...

Bộ Nguyệt Phất Thường

2024-09-03 10:57:10

“Ồ, Vi Lan Cư đúng là Vi Lan Cư.”

“So với nơi chúng ta sống thì khí phái hơn nhiều!”

Dưới mái hiên Vi Lan Cư, Thẩm Thanh Hi đang thêu thùa bỗng nhiên bị một âm thanh sắc nhọn quấy nhiễu.

Nàng mở to hai mắt, ý lạnh lóe qua đáy mắt rồi biến mất.

Tĩnh Nương đang hầu hạ bên cạnh hai mắt sáng lên, năm ngày trước tiểu thư nói không sai, quả nhiên chỉ mới ngày thứ tư đã có người đến gây sự!

Người đến là Tam tiểu thư Thẩm Thanh Dung của tướng phủ, nàng ta mặc một chiếc áo choàng màu tím thêu hoa mộc lan và bướm màu xanh, đôi mắt quả hạnh và đôi má đào xinh đẹp, vốn là bộ dáng làm người ta yêu thích nhưng lại trang điểm quá dày, đuôi lông mày vẽ cao làm cho khuôn mặt trông rất chua ngoa ngang ngược.

Nàng ta đứng ở cửa viện, trào phúng nói: “Tiếc là lại cho một con ma ốm ở!”

Xuân Mai bị Thẩm Thanh Hi đuổi đi, trước mắt chỉ còn đại nha đầu Ngọc Trúc ở bên cạnh Thẩm Thanh Hi.

Nghe được lời này, thần sắc Ngọc Trúc khẽ biến, cho Thẩm Thanh Hi ở Vi Lan Cư là ý tứ của lão phu nhân, mà tam tiểu thư nói như vậy chẳng khác nào là bất kính với lão phu nhân?

Nàng ấy liếc nhìn Thẩm Thanh Hi một cái, thấy vẻ mặt dịu dàng và bình tĩnh Thẩm Thanh Hi nhưng đáy mắt hình như có chút ủy khuất, nhưng cuối cùng vẫn không tranh luận với Thẩm Thanh Dung.

Ngọc Trúc nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiểu thư, đây là Tam tiểu thư.”

Thẩm Thanh Hi dịu dàng cười: “Hóa ra là Tam muội…”

“Tam muội?” Thẩm Thanh Dung cười lạnh một tiếng, giọng nói có chút ác liệt: “Ngươi từ vùng nông thôn nào chui ra vậy? Ngươi cũng xứng làm tỷ tỷ của ta sao? Mọi người đều biết ngươi là hung thần, vậy mà ngươi còn dám đến Vi Lan Cư ở!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Thanh Dung nhìn Thẩm Thanh Hi bằng ánh mắt bất thiện giống như kiếp trước vậy, tràn đầy thù hận.

Lúc trước Thẩm Thanh Hi không hiểu vì sao Thẩm Thanh Dung lại ghét nàng như thế, lúc ấy nàng chỉ cảm thấy thương tâm khổ sở, đối với việc Thẩm Thanh Dung gây khó dễ thì nàng chỉ biết nén giận. Nhưng sau này nàng mới biết, Thẩm Thanh Dung không thể cạnh tranh được với Thẩm Thanh Nhu từ thứ nữ biến thành đích nữ, vì thế đành phải đến giẫm lên nàng - đích nữ không có mẫu thân, bị gia tộc vứt bỏ, hơn nữa có Thẩm Thanh Nhu châm ngòi nên Thẩm Thanh Dung càng trở nên trầm trọng thêm.

Tuy Thẩm Thanh Dung không có tâm cơ thâm trầm như Thẩm Thanh Nhu và Hồ thị, nhưng cũng không phải là hạng người lương thiện, dưới sự xúi giục của Thẩm Thanh Nhu, bản thân nàng ta chưa bao giờ thủ hạ lưu tình.

Thẩm Thanh Hi cười: “Để ta đến Vi Lan Cư ở là ý của tổ mẫu, chẳng lẽ tam muội cảm thấy quyết định của tổ mẫu là sai sao? Hoặc là, tam muội cảm thấy chỉ có muội mới có thể ở Vi Lan Cư?”

Cổ Thẩm Thanh Dung cứng ngắc, bị lời nói của Thẩm Thanh Hi chặn họng, sao nàng ta dám nói lão phu nhân sai chứ?

Mắt thấy Thẩm Thanh Dung phải ăn mệt, bỗng nhiên một giọng nói ôn nhu thanh lệ vang lên.

“Tam muội, đại tỷ còn đang bệnh, sao muội còn đứng đó đấu võ mồm với đại tỷ vậy?”

Giọng nói này nhẹ nhàng dễ nghe giống như âm thanh của tiên nữ, tuy rằng Thẩm Thanh Hi đã đoán trước được nhưng vẫn nhịn không được nắm chặt khăn lụa trong tay, đáy mắt nàng chợt lóe lên sự tàn khốc.

Thẩm Thanh Nhu! Cuối cùng ngươi cũng đến!

Trong ánh sáng của sớm mai, Thẩm Thanh Nhu xuất hiện như muôn vàng tia sáng.

Ả ta búi tóc hình trăng rằm, trên mái tóc đen mượt bồng bềnh như mây cài lên một cây trâm hoa mộc lan thủy tinh màu tím, trên cổ đeo một chuỗi hồng ngọc tinh xảo, trên người mặc một bộ váy gấm màu trắng như tuyết thêu hình hoa sen xanh nhạt, bên trong khoác một tấm lụa mỏng màu ngọc được dệt từ tơ gấm Yên La làm tôn thêm vẻ đẹp của chiếc eo thon như đoá hoa Thuỵ Liên của ả ta, áo lót xanh nhạt thêu hoa súng trắng như ánh sao dài đến thắt lưng, eo quấn nhẹ một sợi dây vải mềm mại màu lam nhạt thêu hình mây.

Ả ta sinh ra đã xinh đẹp thanh tú, mi như núi xa, mắt tựa như ánh sao, mũi cao thanh thoát, mặt như phù dung, cằm nhòn nhọn như cánh hoa anh đào, hiện giờ ăn mặc lộng lẫy quý phái lại càng thêm nổi bật như một nàng tiên duyên dáng và dè dặt.

Kiếp trước, khi lần đầu tiên Thẩm Thanh Hi nhìn thấy Thẩm Thanh Nhu cũng bị dung mạo tuyệt mỹ và khí chất của ả ta làm kinh diễm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê

Số ký tự: 0