Ta Dựa Vào Tiểu Đảo Phất Nhanh
Chương 15
2024-09-15 02:32:16
Gần tối, đột nhiên có mấy bà lớn tuổi ghé qua mua đường đỏ.
“Cái con bé Trần Nghi mỗi kỳ là đau đến chết đi sống lại, mẹ nó lo sốt vó, thế mà uống đường đỏ nhà cháu xong không đau chút nào, sáng nay còn vui vẻ đi làm.” Một người nói.
“Giờ nhà nào có con gái trẻ mà không bị đau bụng chứ, mua sẵn thì chắc chắn không sai.” Một người khác nói.
“Nhưng mà giá cũng đắt quá, lần trước siêu thị có đợt khuyến mãi, 59.9 được ba gói.” Một bà cụ bĩu môi không hài lòng, “Cô bé, không giảm giá chút hả? Bớt còn 50 tệ một gói đi.”
Hạ Chi Đào nghe thế mà phì cười, đường đỏ giá trăm tệ mà bị ép xuống một nửa.
“Xin lỗi bác, giá này không giảm được ạ.” Cô vẫn mỉm cười đáp.
“Thôi đi, mấy chục tệ có hiệu quả được vậy không? Tôi mua cho con gái đây.” Một bà đội mũ hoa phản bác, rồi tiến thẳng đến chỗ để đường đỏ.
Bà cụ bị mắng lầm bầm vài câu nhưng cũng bước theo.
“Tôi mua một gói đường đỏ với chai nước ép, hôm nay cháu tôi về ăn cơm.”
“Tôi lấy hai quả dừa, con dâu tôi thích lắm.”
“Táo này trông ngon ghê.”
Mọi người bàn tán mua đồ, bà cụ cuối cùng nhìn giá mà há hốc: “Trời ơi, chém à, sao đắt thế, quạt bán tận 199 tệ, có phải bị mẹ Trần Nghi lừa không, cửa hàng này ác thật.”
Những người khác hơi chững lại, nhưng không ai để ý bà ta. Họ vốn không muốn dẫn bà ta theo vì người này nổi tiếng tính tình khó chịu, trọng nam khinh nữ, đối xử tệ với con dâu và cháu gái, nhưng bà ta nghe thấy họ nói chuyện với mẹ Trần Nghi nên mặt dày đòi đi theo, họ cũng không tiện đuổi.
Mấy người nhanh chóng chọn xong đồ và ra thanh toán. Người đầu tiên mua một gói đường đỏ, hai chai nước ép, người thứ hai mua hai gói đường đỏ, hai quả dừa, người thứ ba mua một gói đường đỏ năm quả táo.
Ba người tiêu tổng cộng 630 tệ.
Trong lúc Hạ Chi Đào gói đồ cho họ, bà cụ lắm lời lại lò dò đến, tay cầm ba quả táo.
Bà cụ cố chấp mặc cả: “Ở ngoài khu chúng tôi, táo mười tệ năm quả, tôi cũng không muốn chiếm lợi từ cô, mười tệ ba quả nhé.”
“Thật không được đâu bác, táo nhà cháu khác hẳn, giá trị dinh dưỡng và hương vị không giống táo thông thường.” Hạ Chi Đào hít sâu, mỉm cười giải thích.
“Giá trị dinh dưỡng gì chứ, toàn là các cô bán hàng bày ra để lừa người, đừng tưởng tôi không biết.” Bà cụ ngoan cố nói, “Làm người đừng quá tham lam.”
“Bác ơi, táo nhà cháu thật sự không thể giảm giá, bác có thể ra cổng khu mua táo mười tệ năm quả được ạ.” Hạ Chi Đào thu lại nụ cười, đáp lời.
“Đừng làm khó chủ tiệm nữa, thấy đắt thì đừng mua, ai ép bác đâu, giá cả niêm yết rõ ràng mà.” Một người khác không nhịn được đứng ra.
Bà cụ sầm mặt, quay ngoắt bỏ đi, miệng lẩm bẩm: “Chờ đó, tôi sẽ báo cáo cửa hàng làm ăn gian dối này!”
Ba người còn lại không rời đi ngay, họ an ủi Hạ Chi Đào vài câu, cô cũng chân thành cảm ơn.
Nhìn theo họ đi xa, Hạ Chi Đào thở dài, tự an ủi mình rằng làm kinh doanh thì kiểu người nào cũng sẽ gặp phải.
Khi cô chuẩn bị đóng cửa thì một nhóm đàn ông mặc đồng phục công trường đứng nhìn từ ngoài cửa rồi bước vào.
Nhìn mấy người đàn ông cao to, Hạ Chi Đào có chút ngạc nhiên nhưng vẫn nở nụ cười hỏi thăm họ cần gì.
“Cô ơi, chỗ này có bán quạt gì mà quạt gió mát lắm phải không?” Một người đàn ông da ngăm hỏi.
“Cái con bé Trần Nghi mỗi kỳ là đau đến chết đi sống lại, mẹ nó lo sốt vó, thế mà uống đường đỏ nhà cháu xong không đau chút nào, sáng nay còn vui vẻ đi làm.” Một người nói.
“Giờ nhà nào có con gái trẻ mà không bị đau bụng chứ, mua sẵn thì chắc chắn không sai.” Một người khác nói.
“Nhưng mà giá cũng đắt quá, lần trước siêu thị có đợt khuyến mãi, 59.9 được ba gói.” Một bà cụ bĩu môi không hài lòng, “Cô bé, không giảm giá chút hả? Bớt còn 50 tệ một gói đi.”
Hạ Chi Đào nghe thế mà phì cười, đường đỏ giá trăm tệ mà bị ép xuống một nửa.
“Xin lỗi bác, giá này không giảm được ạ.” Cô vẫn mỉm cười đáp.
“Thôi đi, mấy chục tệ có hiệu quả được vậy không? Tôi mua cho con gái đây.” Một bà đội mũ hoa phản bác, rồi tiến thẳng đến chỗ để đường đỏ.
Bà cụ bị mắng lầm bầm vài câu nhưng cũng bước theo.
“Tôi mua một gói đường đỏ với chai nước ép, hôm nay cháu tôi về ăn cơm.”
“Tôi lấy hai quả dừa, con dâu tôi thích lắm.”
“Táo này trông ngon ghê.”
Mọi người bàn tán mua đồ, bà cụ cuối cùng nhìn giá mà há hốc: “Trời ơi, chém à, sao đắt thế, quạt bán tận 199 tệ, có phải bị mẹ Trần Nghi lừa không, cửa hàng này ác thật.”
Những người khác hơi chững lại, nhưng không ai để ý bà ta. Họ vốn không muốn dẫn bà ta theo vì người này nổi tiếng tính tình khó chịu, trọng nam khinh nữ, đối xử tệ với con dâu và cháu gái, nhưng bà ta nghe thấy họ nói chuyện với mẹ Trần Nghi nên mặt dày đòi đi theo, họ cũng không tiện đuổi.
Mấy người nhanh chóng chọn xong đồ và ra thanh toán. Người đầu tiên mua một gói đường đỏ, hai chai nước ép, người thứ hai mua hai gói đường đỏ, hai quả dừa, người thứ ba mua một gói đường đỏ năm quả táo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba người tiêu tổng cộng 630 tệ.
Trong lúc Hạ Chi Đào gói đồ cho họ, bà cụ lắm lời lại lò dò đến, tay cầm ba quả táo.
Bà cụ cố chấp mặc cả: “Ở ngoài khu chúng tôi, táo mười tệ năm quả, tôi cũng không muốn chiếm lợi từ cô, mười tệ ba quả nhé.”
“Thật không được đâu bác, táo nhà cháu khác hẳn, giá trị dinh dưỡng và hương vị không giống táo thông thường.” Hạ Chi Đào hít sâu, mỉm cười giải thích.
“Giá trị dinh dưỡng gì chứ, toàn là các cô bán hàng bày ra để lừa người, đừng tưởng tôi không biết.” Bà cụ ngoan cố nói, “Làm người đừng quá tham lam.”
“Bác ơi, táo nhà cháu thật sự không thể giảm giá, bác có thể ra cổng khu mua táo mười tệ năm quả được ạ.” Hạ Chi Đào thu lại nụ cười, đáp lời.
“Đừng làm khó chủ tiệm nữa, thấy đắt thì đừng mua, ai ép bác đâu, giá cả niêm yết rõ ràng mà.” Một người khác không nhịn được đứng ra.
Bà cụ sầm mặt, quay ngoắt bỏ đi, miệng lẩm bẩm: “Chờ đó, tôi sẽ báo cáo cửa hàng làm ăn gian dối này!”
Ba người còn lại không rời đi ngay, họ an ủi Hạ Chi Đào vài câu, cô cũng chân thành cảm ơn.
Nhìn theo họ đi xa, Hạ Chi Đào thở dài, tự an ủi mình rằng làm kinh doanh thì kiểu người nào cũng sẽ gặp phải.
Khi cô chuẩn bị đóng cửa thì một nhóm đàn ông mặc đồng phục công trường đứng nhìn từ ngoài cửa rồi bước vào.
Nhìn mấy người đàn ông cao to, Hạ Chi Đào có chút ngạc nhiên nhưng vẫn nở nụ cười hỏi thăm họ cần gì.
“Cô ơi, chỗ này có bán quạt gì mà quạt gió mát lắm phải không?” Một người đàn ông da ngăm hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro