Ta Dựa Vào Tiểu Đảo Phất Nhanh
Chương 22
2024-09-15 02:32:16
Cà rốt được bày bên cạnh ngô, còn đào thì đặt cạnh táo, mỗi quả có giá mười tệ, trông tươi ngon, mọng nước. Bên cạnh còn có nước ép cà rốt và nước ép đào, mỗi chai giá 40 tệ.
Nước ép đào thơm ngọt, là hương vị mà Hạ Chi Đào rất thích.
Cô dùng một chiếc tủ kính riêng để trưng bày các loại bánh ngọt mới ra mắt hôm nay. Dù ít loại nhưng số lượng nhiều, mỗi loại xếp một hàng trông rất đẹp mắt.
Bánh mì táo là nhỏ nhất, giá 50 tệ một chiếc, bánh mì ngô giá 55 tệ, bánh mì dừa giá 70 tệ.
Cô đặt hai mươi chậu cỏ bắt côn trùng vào các chậu hoa nhỏ rồi trưng bày ngay trước cửa.
Hạ Chi Đào quan sát một lúc, đúng lúc thấy một con muỗi bay qua, cây cỏ bắt côn trùng liền vung nhánh lá của mình cuốn lấy con muỗi vào miệng, động tác rất nhanh gọn.
Vừa qua bảy giờ, Lữ Thiến và Triệu Thanh đã đến tiệm. Bây giờ, mỗi ngày họ đều đến cửa hàng tạp hóa mua một chai nước ép hoặc táo tươi mang đến công ty ăn.
Hôm nay vừa vào, họ đã thấy có thêm vài sản phẩm mới.
“Có đào kìa, hôm nay đổi khẩu vị, uống thử một chai nước ép đào xem sao.” Lữ Thiến vui vẻ nói.
“Sao mấy loại trái cây này lại để trong tủ kính và đóng hộp lại nhỉ?” Triệu Thanh tò mò hỏi.
“Mấy thứ này là bánh mì đấy, vừa mới ra lò, ăn rất ngon, mọi người có thể mua ăn thử.” Hạ Chi Đào cười nói.
“Wow, thật sự làm thành bánh mì luôn à, khéo tay quá, nhìn y như thật vậy.” Lữ Thiến ngạc nhiên cúi sát tủ kính nhìn kỹ, không thể tin nổi đây là bánh mì.
“Cho tôi một cái bánh táo nhé.” Lữ Thiến chỉ vào bánh mì táo trong tủ kính.
“Vậy tôi cũng lấy một cái bánh táo đi, nếu ngon thì tối nay tôi lại mua thêm cho con gái ở nhà.” Triệu Thanh nói.
Hạ Chi Đào gật đầu, lấy ra hai chiếc bánh mì táo đưa cho hai người.
Nhìn gần hơn, bánh mì táo càng giống thật, ngay cả độ bóng của vỏ táo cũng được làm rất tinh tế.
Hai người nhìn thấy đều không nỡ ăn.
Hai chiếc bánh mì táo, một chai nước ép đào và một chai nước ép cà rốt, tổng cộng 180 tệ.
Gần cửa hàng tạp hóa, Châu Kiệt mặc vest chỉnh tề đang chuẩn bị đưa con trai Tiểu Béo đi học thêm.
Khi đi ngang cửa hàng tạp hóa, Châu Kiệt thấy táo trong tiệm, định mua hai quả cho Tiểu Béo mang đến lớp ăn.
Vì anh ta là ông bố đơn thân, lát nữa còn phải đi làm nên bữa sáng cho Tiểu Béo chỉ có thể là đồ mua sẵn.
Vừa vào cửa, Châu Kiệt đi thẳng đến tủ kính: “Cô chủ ơi, táo bao nhiêu tiền một cân?”
“Xin lỗi anh, cái này là bánh mì, táo ở bên kia, mười tệ một quả.” Hạ Chi Đào cười đáp.
“Bánh mì, con muốn bánh mì, bố ơi.” Tiểu Béo thấy chiếc bánh mì đẹp đẽ, bám chặt lấy tủ kính không chịu rời.
Châu Kiệt nhìn đồng hồ, đành móc 50 tệ mua một chiếc bánh mì táo, sợ con chỉ ăn bánh sẽ khô, anh ta mua thêm một chai nước ép đào.
Tổng cộng chín mươi tệ, khi trả tiền, Châu Kiệt lẩm bẩm một câu hơi đắt.
Tiểu Béo vui vẻ cầm bữa sáng đến lớp học thêm.
Lớp học bắt đầu lúc tám giờ rưỡi, Tiểu Béo chưa kịp ăn sáng, cậu bé đặt bữa sáng vào ngăn bàn, định giờ nghỉ sẽ ăn.
Cuối cùng cũng chờ đến giờ nghỉ nửa tiếng, Tiểu Béo lấy bữa sáng ra.
Lấy ra xong, cậu bé còn đắc ý nhìn xung quanh, mãi đến khi có người hỏi đây là gì, Tiểu Béo mới từ từ mở hộp nhựa bọc bánh mì ra.
Mùi thơm ngọt ngào lập tức tỏa ra khiến những đứa trẻ xung quanh không khỏi xuýt xoa.
Nước ép đào thơm ngọt, là hương vị mà Hạ Chi Đào rất thích.
Cô dùng một chiếc tủ kính riêng để trưng bày các loại bánh ngọt mới ra mắt hôm nay. Dù ít loại nhưng số lượng nhiều, mỗi loại xếp một hàng trông rất đẹp mắt.
Bánh mì táo là nhỏ nhất, giá 50 tệ một chiếc, bánh mì ngô giá 55 tệ, bánh mì dừa giá 70 tệ.
Cô đặt hai mươi chậu cỏ bắt côn trùng vào các chậu hoa nhỏ rồi trưng bày ngay trước cửa.
Hạ Chi Đào quan sát một lúc, đúng lúc thấy một con muỗi bay qua, cây cỏ bắt côn trùng liền vung nhánh lá của mình cuốn lấy con muỗi vào miệng, động tác rất nhanh gọn.
Vừa qua bảy giờ, Lữ Thiến và Triệu Thanh đã đến tiệm. Bây giờ, mỗi ngày họ đều đến cửa hàng tạp hóa mua một chai nước ép hoặc táo tươi mang đến công ty ăn.
Hôm nay vừa vào, họ đã thấy có thêm vài sản phẩm mới.
“Có đào kìa, hôm nay đổi khẩu vị, uống thử một chai nước ép đào xem sao.” Lữ Thiến vui vẻ nói.
“Sao mấy loại trái cây này lại để trong tủ kính và đóng hộp lại nhỉ?” Triệu Thanh tò mò hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mấy thứ này là bánh mì đấy, vừa mới ra lò, ăn rất ngon, mọi người có thể mua ăn thử.” Hạ Chi Đào cười nói.
“Wow, thật sự làm thành bánh mì luôn à, khéo tay quá, nhìn y như thật vậy.” Lữ Thiến ngạc nhiên cúi sát tủ kính nhìn kỹ, không thể tin nổi đây là bánh mì.
“Cho tôi một cái bánh táo nhé.” Lữ Thiến chỉ vào bánh mì táo trong tủ kính.
“Vậy tôi cũng lấy một cái bánh táo đi, nếu ngon thì tối nay tôi lại mua thêm cho con gái ở nhà.” Triệu Thanh nói.
Hạ Chi Đào gật đầu, lấy ra hai chiếc bánh mì táo đưa cho hai người.
Nhìn gần hơn, bánh mì táo càng giống thật, ngay cả độ bóng của vỏ táo cũng được làm rất tinh tế.
Hai người nhìn thấy đều không nỡ ăn.
Hai chiếc bánh mì táo, một chai nước ép đào và một chai nước ép cà rốt, tổng cộng 180 tệ.
Gần cửa hàng tạp hóa, Châu Kiệt mặc vest chỉnh tề đang chuẩn bị đưa con trai Tiểu Béo đi học thêm.
Khi đi ngang cửa hàng tạp hóa, Châu Kiệt thấy táo trong tiệm, định mua hai quả cho Tiểu Béo mang đến lớp ăn.
Vì anh ta là ông bố đơn thân, lát nữa còn phải đi làm nên bữa sáng cho Tiểu Béo chỉ có thể là đồ mua sẵn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa vào cửa, Châu Kiệt đi thẳng đến tủ kính: “Cô chủ ơi, táo bao nhiêu tiền một cân?”
“Xin lỗi anh, cái này là bánh mì, táo ở bên kia, mười tệ một quả.” Hạ Chi Đào cười đáp.
“Bánh mì, con muốn bánh mì, bố ơi.” Tiểu Béo thấy chiếc bánh mì đẹp đẽ, bám chặt lấy tủ kính không chịu rời.
Châu Kiệt nhìn đồng hồ, đành móc 50 tệ mua một chiếc bánh mì táo, sợ con chỉ ăn bánh sẽ khô, anh ta mua thêm một chai nước ép đào.
Tổng cộng chín mươi tệ, khi trả tiền, Châu Kiệt lẩm bẩm một câu hơi đắt.
Tiểu Béo vui vẻ cầm bữa sáng đến lớp học thêm.
Lớp học bắt đầu lúc tám giờ rưỡi, Tiểu Béo chưa kịp ăn sáng, cậu bé đặt bữa sáng vào ngăn bàn, định giờ nghỉ sẽ ăn.
Cuối cùng cũng chờ đến giờ nghỉ nửa tiếng, Tiểu Béo lấy bữa sáng ra.
Lấy ra xong, cậu bé còn đắc ý nhìn xung quanh, mãi đến khi có người hỏi đây là gì, Tiểu Béo mới từ từ mở hộp nhựa bọc bánh mì ra.
Mùi thơm ngọt ngào lập tức tỏa ra khiến những đứa trẻ xung quanh không khỏi xuýt xoa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro