Ta Dựa Vào Tiểu Đảo Phất Nhanh
Chương 33
2024-09-15 02:32:16
"Đậu Đậu làm sao vậy?" Tiểu Mộng nhanh chóng thay dép bước vào nhà.
"Vừa ngủ dậy, chị quên đóng cửa sổ phòng ngủ, nó lại bị muỗi cắn mấy nốt." Tiểu Lam than phiền.
Tiểu Mộng đi vào phòng, nhìn thấy Đậu Đậu nằm trong cũi, hai cánh tay trắng nõn mũm mĩm bị cắn mấy nốt đỏ lừ, đang khóc sụt sùi.
"Nhà chị là cửa lưới kiểu cũ, không thông thoáng lắm, trời thế này không mở cửa thì nóng bức, mà mở ra lại toàn muỗi bay vào." Tiểu Lam vừa bôi thuốc cho Đậu Đậu, vừa nhăn mặt xót con.
"Chị xem em mang đến cho chị cái gì nè, đây là cỏ bắt côn trùng đó, đặt nó vào trong phòng của Đậu Đậu, đảm bảo không còn con muỗi nào lảng vảng nữa." Tiểu Mộng hào hứng khoe chậu cây kỳ diệu với chị gái.
“Cỏ bắt côn trùng gì cơ? Không lẽ lại là mánh lới gì mới? Chị cũng từng mua cỏ bắt muỗi, kết quả chẳng ăn thua gì, hơn nữa cây cối buổi tối còn thải khí CO2, để trong phòng liệu có tốt không?” Tiểu Lam nhìn chằm chằm vào cỏ bắt côn trùng bình thường trong tay Tiểu Mộng, nghi ngờ hỏi.
“Chị có thể để nó trong nhà ban ngày, tối thì mang ra ngoài, nghe nói cỏ bắt côn trùng có phạm vi tác động khá rộng, dù có là mánh lới đi chăng nữa thì cũng phải thử xem, chứ không thì Đậu Đậu nhà mình đáng thương quá.” Tiểu Mộng cười đùa với bé con.
“Em có chắc là không có tác dụng phụ gì chứ?” Tiểu Lam hiện tại rất thận trọng với mọi thứ liên quan đến con mình.
“Không có đâu, chị yên tâm đi, chẳng phải chỉ là cây cỏ thôi sao? Chị chăm con đến phát điên rồi hả?” Tiểu Mộng liếc mắt.
Tiểu Mộng và Tiểu Lam lớn lên cùng nhau, nói chuyện rất thoải mái, ai cũng không vì đôi ba câu mà giận dỗi.
Tiểu Lam xoa trán: “Nói thật, dạo này chị chăm con đến nhức cả đầu, để chị thử xem sao. Cảm ơn em nhé, bao nhiêu tiền để chị chuyển cho.”
“Không cần đâu, em vừa nhận lương mà, số tiền nhỏ này em lo được.” Tiểu Mộng cười, “Em chỉ mang đồ đến cho chị thôi, chiều còn phải đi làm, em đi trước đây.”
Tiểu Mộng đi rồi, Tiểu Lam đặt cỏ bắt côn trùng vào phòng của Đậu Đậu.
Cỏ bắt côn trùng khua khua hai cành dài như đang thích nghi với môi trường mới.
Chẳng bao lâu, Đậu Đậu ăn sữa xong rồi ngủ, tiếng muỗi vo ve trong không gian yên tĩnh đặc biệt rõ ràng, Tiểu Lam mệt mỏi đứng dậy, chuẩn bị dùng vợt điện đập muỗi như thường lệ.
Ngay lúc đó, cỏ bắt côn trùng trên bậu cửa sổ chuyển động, cành dài của nó vươn ra cuốn lấy con muỗi gần nhất.
Sau đó, những con muỗi khác như ngửi thấy mùi gì đặc biệt, đều bay về phía cỏ bắt côn trùng.
Muỗi dâng tới miệng, cỏ bắt côn trùng cuốn lại hết đưa vào miệng mình.
Tiểu Lam đứng đờ người, cầm vợt điện đứng ngẩn ra, cây cỏ này cũng thông minh quá chứ.
Tối hôm đó, Tiểu Lam đặt cỏ bắt côn trùng ngoài cửa phòng ngủ, mấy mẹ con có một giấc ngủ yên bình, sáng thức dậy, Đậu Đậu vẫn trắng trẻo mũm mĩm, không có vết muỗi cắn nào trên người.
Tiểu Lam và chồng nhìn nhau, cả hai đều thấy ngạc nhiên trong mắt đối phương.
Sau khi Hạ Chi Đào bán cỏ bắt côn trùng, cuối cùng cô cũng có thể an tâm ăn cơm.
Ăn xong, Chu Tử Mặc thu dọn bát đũa, không rời đi mà ở lại cùng Hạ Chi Đào trông cửa hàng tạp hóa.
Lúc cửa hàng không bận, Chu Tử Mặc ngồi đánh máy trên điện thoại bận việc riêng.
Hai người chưa kịp nghỉ ngơi lại có khách đến mua bánh ngọt.
Chu Tử Mặc vội vàng đứng dậy giúp gói bánh.
"Vừa ngủ dậy, chị quên đóng cửa sổ phòng ngủ, nó lại bị muỗi cắn mấy nốt." Tiểu Lam than phiền.
Tiểu Mộng đi vào phòng, nhìn thấy Đậu Đậu nằm trong cũi, hai cánh tay trắng nõn mũm mĩm bị cắn mấy nốt đỏ lừ, đang khóc sụt sùi.
"Nhà chị là cửa lưới kiểu cũ, không thông thoáng lắm, trời thế này không mở cửa thì nóng bức, mà mở ra lại toàn muỗi bay vào." Tiểu Lam vừa bôi thuốc cho Đậu Đậu, vừa nhăn mặt xót con.
"Chị xem em mang đến cho chị cái gì nè, đây là cỏ bắt côn trùng đó, đặt nó vào trong phòng của Đậu Đậu, đảm bảo không còn con muỗi nào lảng vảng nữa." Tiểu Mộng hào hứng khoe chậu cây kỳ diệu với chị gái.
“Cỏ bắt côn trùng gì cơ? Không lẽ lại là mánh lới gì mới? Chị cũng từng mua cỏ bắt muỗi, kết quả chẳng ăn thua gì, hơn nữa cây cối buổi tối còn thải khí CO2, để trong phòng liệu có tốt không?” Tiểu Lam nhìn chằm chằm vào cỏ bắt côn trùng bình thường trong tay Tiểu Mộng, nghi ngờ hỏi.
“Chị có thể để nó trong nhà ban ngày, tối thì mang ra ngoài, nghe nói cỏ bắt côn trùng có phạm vi tác động khá rộng, dù có là mánh lới đi chăng nữa thì cũng phải thử xem, chứ không thì Đậu Đậu nhà mình đáng thương quá.” Tiểu Mộng cười đùa với bé con.
“Em có chắc là không có tác dụng phụ gì chứ?” Tiểu Lam hiện tại rất thận trọng với mọi thứ liên quan đến con mình.
“Không có đâu, chị yên tâm đi, chẳng phải chỉ là cây cỏ thôi sao? Chị chăm con đến phát điên rồi hả?” Tiểu Mộng liếc mắt.
Tiểu Mộng và Tiểu Lam lớn lên cùng nhau, nói chuyện rất thoải mái, ai cũng không vì đôi ba câu mà giận dỗi.
Tiểu Lam xoa trán: “Nói thật, dạo này chị chăm con đến nhức cả đầu, để chị thử xem sao. Cảm ơn em nhé, bao nhiêu tiền để chị chuyển cho.”
“Không cần đâu, em vừa nhận lương mà, số tiền nhỏ này em lo được.” Tiểu Mộng cười, “Em chỉ mang đồ đến cho chị thôi, chiều còn phải đi làm, em đi trước đây.”
Tiểu Mộng đi rồi, Tiểu Lam đặt cỏ bắt côn trùng vào phòng của Đậu Đậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cỏ bắt côn trùng khua khua hai cành dài như đang thích nghi với môi trường mới.
Chẳng bao lâu, Đậu Đậu ăn sữa xong rồi ngủ, tiếng muỗi vo ve trong không gian yên tĩnh đặc biệt rõ ràng, Tiểu Lam mệt mỏi đứng dậy, chuẩn bị dùng vợt điện đập muỗi như thường lệ.
Ngay lúc đó, cỏ bắt côn trùng trên bậu cửa sổ chuyển động, cành dài của nó vươn ra cuốn lấy con muỗi gần nhất.
Sau đó, những con muỗi khác như ngửi thấy mùi gì đặc biệt, đều bay về phía cỏ bắt côn trùng.
Muỗi dâng tới miệng, cỏ bắt côn trùng cuốn lại hết đưa vào miệng mình.
Tiểu Lam đứng đờ người, cầm vợt điện đứng ngẩn ra, cây cỏ này cũng thông minh quá chứ.
Tối hôm đó, Tiểu Lam đặt cỏ bắt côn trùng ngoài cửa phòng ngủ, mấy mẹ con có một giấc ngủ yên bình, sáng thức dậy, Đậu Đậu vẫn trắng trẻo mũm mĩm, không có vết muỗi cắn nào trên người.
Tiểu Lam và chồng nhìn nhau, cả hai đều thấy ngạc nhiên trong mắt đối phương.
Sau khi Hạ Chi Đào bán cỏ bắt côn trùng, cuối cùng cô cũng có thể an tâm ăn cơm.
Ăn xong, Chu Tử Mặc thu dọn bát đũa, không rời đi mà ở lại cùng Hạ Chi Đào trông cửa hàng tạp hóa.
Lúc cửa hàng không bận, Chu Tử Mặc ngồi đánh máy trên điện thoại bận việc riêng.
Hai người chưa kịp nghỉ ngơi lại có khách đến mua bánh ngọt.
Chu Tử Mặc vội vàng đứng dậy giúp gói bánh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro