Ta Dựa Vào Tiểu Đảo Phất Nhanh
Chương 35
2024-09-15 02:32:16
Nhưng quạt lá và cỏ bắt côn trùng không tính vào giá trị kinh nghiệm.
Hạ Chi Đào làm đủ số bánh mì Hứa Thắng yêu cầu, còn hái thêm mấy loại rau củ quả khác, sau đó mới ra khỏi đảo Chi Đào.
Về thế giới thực, cô uống thuốc, bôi thuốc vào vết thương rồi mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
Thoắt cái đã đến thứ bảy, dù vết thương ở eo chưa lành hẳn nhưng cô đã có thể làm việc bình thường, không cần Chu Tử Mặc lúc nào cũng giúp đỡ nữa.
Hôm qua cô đã làm xong hết số bánh mì Hứa Thắng cần, sáng nay nhờ đảo Chi Đào gửi tới.
Hiện trời nóng, vận chuyển bánh mì khá bất tiện, đây cũng là lý do giỏ hàng của Hạ Chi Đào chưa bao giờ có bánh mì.
Tuy nhiên, theo Tiểu Nhất nói, chỉ cần đảo Chi Đào lên cấp 10 thì sẽ mở khóa tuyến vận chuyển riêng, đến lúc đó sản phẩm từ đảo sẽ được đảm bảo nguyên vẹn tới tay người mua.
Mấy ngày nay làm nhiều bánh mì, Hạ Chi Đào chỉ còn thiếu chút nữa là lên cấp 4.
Bánh mì đến nơi, xe giao hàng cũng tới.
Xe chuyên vận chuyển thực phẩm lạnh, phía sau là khoang đông lạnh vừa đủ để vận chuyển bánh mì của Hạ Chi Đào.
Xe như vậy giá dĩ nhiên không rẻ.
Chu Tử Mặc biết hôm nay Hạ Chi Đào cần giao nhiều bánh mì nên đã đến sớm giúp đỡ, phụ cô chất bánh lên xe.
Xong việc, Hạ Chi Đào và Chu Tử Mặc cùng lên xe đi theo.
Cô phải đích thân qua đó một chuyến, Chu Tử Mặc thì không có việc gì nên đi cùng.
Nói đi cũng phải nói lại, Hạ Chi Đào là người bạn đầu tiên của Chu Tử Mặc ở thành phố này, tất nhiên là phải thân thiết một chút.
Công ty kiến trúc Tinh Không nơi Hứa Thắng làm việc nằm cách cửa hàng tạp hóa Chi Đào mấy con phố, Hạ Chi Đào đã từng nghe qua về công ty này, những tòa nhà họ xây đều bán rất chạy, gần đó là khu chung cư Dạo Bước Ngân Hà mới ra mắt, lần này là chương trình tri ân khách hàng cũ cho khu chung cư mới này.
Vì thế, hoạt động này rất quan trọng với họ.
Bánh mì cần được chuyển đến văn phòng bán hàng bên cạnh chung cư.
Khi xe tới vị trí đã định, Hạ Chi Đào và Chu Tử Mặc xuống xe, chuyển hết bánh mì trong khoang sau ra.
Hứa Thắng đã cùng đồng nghiệp đứng chờ ở cửa, chào hỏi Hạ Chi Đào rồi dẫn đồng nghiệp cùng chuyển bánh mì vào sắp xếp.
Trong văn phòng bán hàng có điều hòa, không phải lo bánh mì sẽ bị chảy.
“Chủ tiệm!” Một cô gái mặc váy công sở vẫy tay chào Hạ Chi Đào, “Cô còn nhớ tôi không? Tôi hay mua đồ ở tiệm của cô lắm.”
Hạ Chi Đào mỉm cười gật đầu, mấy cô gái này thường đến tiệm mua nước ép và bánh mì, cô tất nhiên nhớ, xem ra là họ giới thiệu Hứa Thắng đến mua bánh ngọt.
“Cảm ơn các cô nhé.”
“Không có gì, bánh mì của cô thật sự ngon mà.”
Khi đã chuyển hết bánh mì vào văn phòng, Hứa Thắng kiểm đếm số lượng rồi chuyển nốt số tiền còn lại cho Hạ Chi Đào.
Nhận được tiền, Hạ Chi Đào cũng không ở lại lâu, bảo Hứa Thắng có việc gì cứ liên lạc rồi cùng Chu Tử Mặc đi xe về.
Có tài xế nên Hạ Chi Đào giữ vẻ bình tĩnh, nhưng vừa về tới nhà, cô không kìm nổi đã bật cười lớn.
Kiếp trước cô chỉ là nhân viên văn phòng, cả đời tiền trong tài khoản ngân hàng chưa bao giờ vượt quá năm chữ số.
Bây giờ chỉ cần bán một đơn đã kiếm được mười mấy triệu, thật là điều mà trước đây cô chưa từng dám nghĩ tới.
Hạ Chi Đào làm đủ số bánh mì Hứa Thắng yêu cầu, còn hái thêm mấy loại rau củ quả khác, sau đó mới ra khỏi đảo Chi Đào.
Về thế giới thực, cô uống thuốc, bôi thuốc vào vết thương rồi mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
Thoắt cái đã đến thứ bảy, dù vết thương ở eo chưa lành hẳn nhưng cô đã có thể làm việc bình thường, không cần Chu Tử Mặc lúc nào cũng giúp đỡ nữa.
Hôm qua cô đã làm xong hết số bánh mì Hứa Thắng cần, sáng nay nhờ đảo Chi Đào gửi tới.
Hiện trời nóng, vận chuyển bánh mì khá bất tiện, đây cũng là lý do giỏ hàng của Hạ Chi Đào chưa bao giờ có bánh mì.
Tuy nhiên, theo Tiểu Nhất nói, chỉ cần đảo Chi Đào lên cấp 10 thì sẽ mở khóa tuyến vận chuyển riêng, đến lúc đó sản phẩm từ đảo sẽ được đảm bảo nguyên vẹn tới tay người mua.
Mấy ngày nay làm nhiều bánh mì, Hạ Chi Đào chỉ còn thiếu chút nữa là lên cấp 4.
Bánh mì đến nơi, xe giao hàng cũng tới.
Xe chuyên vận chuyển thực phẩm lạnh, phía sau là khoang đông lạnh vừa đủ để vận chuyển bánh mì của Hạ Chi Đào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xe như vậy giá dĩ nhiên không rẻ.
Chu Tử Mặc biết hôm nay Hạ Chi Đào cần giao nhiều bánh mì nên đã đến sớm giúp đỡ, phụ cô chất bánh lên xe.
Xong việc, Hạ Chi Đào và Chu Tử Mặc cùng lên xe đi theo.
Cô phải đích thân qua đó một chuyến, Chu Tử Mặc thì không có việc gì nên đi cùng.
Nói đi cũng phải nói lại, Hạ Chi Đào là người bạn đầu tiên của Chu Tử Mặc ở thành phố này, tất nhiên là phải thân thiết một chút.
Công ty kiến trúc Tinh Không nơi Hứa Thắng làm việc nằm cách cửa hàng tạp hóa Chi Đào mấy con phố, Hạ Chi Đào đã từng nghe qua về công ty này, những tòa nhà họ xây đều bán rất chạy, gần đó là khu chung cư Dạo Bước Ngân Hà mới ra mắt, lần này là chương trình tri ân khách hàng cũ cho khu chung cư mới này.
Vì thế, hoạt động này rất quan trọng với họ.
Bánh mì cần được chuyển đến văn phòng bán hàng bên cạnh chung cư.
Khi xe tới vị trí đã định, Hạ Chi Đào và Chu Tử Mặc xuống xe, chuyển hết bánh mì trong khoang sau ra.
Hứa Thắng đã cùng đồng nghiệp đứng chờ ở cửa, chào hỏi Hạ Chi Đào rồi dẫn đồng nghiệp cùng chuyển bánh mì vào sắp xếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong văn phòng bán hàng có điều hòa, không phải lo bánh mì sẽ bị chảy.
“Chủ tiệm!” Một cô gái mặc váy công sở vẫy tay chào Hạ Chi Đào, “Cô còn nhớ tôi không? Tôi hay mua đồ ở tiệm của cô lắm.”
Hạ Chi Đào mỉm cười gật đầu, mấy cô gái này thường đến tiệm mua nước ép và bánh mì, cô tất nhiên nhớ, xem ra là họ giới thiệu Hứa Thắng đến mua bánh ngọt.
“Cảm ơn các cô nhé.”
“Không có gì, bánh mì của cô thật sự ngon mà.”
Khi đã chuyển hết bánh mì vào văn phòng, Hứa Thắng kiểm đếm số lượng rồi chuyển nốt số tiền còn lại cho Hạ Chi Đào.
Nhận được tiền, Hạ Chi Đào cũng không ở lại lâu, bảo Hứa Thắng có việc gì cứ liên lạc rồi cùng Chu Tử Mặc đi xe về.
Có tài xế nên Hạ Chi Đào giữ vẻ bình tĩnh, nhưng vừa về tới nhà, cô không kìm nổi đã bật cười lớn.
Kiếp trước cô chỉ là nhân viên văn phòng, cả đời tiền trong tài khoản ngân hàng chưa bao giờ vượt quá năm chữ số.
Bây giờ chỉ cần bán một đơn đã kiếm được mười mấy triệu, thật là điều mà trước đây cô chưa từng dám nghĩ tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro