Ta Dùng Nồi Lớn Mang Bay Toàn Tiên Môn

Hôm Nay Ta Lại...

2025-01-09 23:00:13

Trong căn bếp nhỏ.

Lục Nhất Chu xông vào, lập tức nhìn thấy một bát cháo đặc được đặt bên cạnh bếp lò.

Có lẽ là chỗ cháo mà hắn đã nấu trước khi rời đi vào buổi sáng, nhờ Nhị sư tỷ hâm nóng và mang cho Tam sư huynh.

Nhưng bây giờ, trong bát lại chẳng thấy chút hơi nóng nào.

"Nhị sư tỷ, tỷ... tỷ có biết Tam sư huynh hiện giờ yếu ớt đến mức không thể đi lại, chỉ có thể dựa vào chúng ta mang đồ ăn cho huynh ấy không? Nếu chúng ta chậm trễ, huynh ấy chỉ có thể chịu đói mà thôi!"

Tô Ngư đứng bên cạnh bếp lò, tay chân luống cuống.

Nàng đã học nghề cùng ông nội từ năm năm tuổi, mười tám tuổi giúp việc trong tiệm, hai mươi tuổi tự mình mở cửa hàng... tiếp đón ít nhất cả vạn thực khách.

Thế nhưng, hiện tại nàng lại không thể nấu nổi một bát cháo.

Lục Nhất Chu vừa gấp vừa giận, thật muốn có bảo vật trời ban nào đó, có thể khiến Nhị sư tỷ tỉnh táo lại, mở mắt nhìn rõ. Giờ là lúc nào mà nàng còn tiếp tục như vậy, thậm chí oán hận Tam sư huynh? Nàng kiêu ngạo như vậy, nhưng Tam sư huynh thì ngay cả sống sót cũng khó khăn, bọn họ dù sao cũng là đồng môn của nàng, nàng thật sự nhẫn tâm đến thế sao... Nhưng bất ngờ, hắn ngẩng đầu nhìn thấy Tô Ngư đang đứng trước mặt, hai tay nắm lấy góc áo của mình, bờ vai rũ xuống, cả người đều bối rối, chán nản.

Lục Nhất Chu ngẩn người.

Nàng từ trước đến nay luôn kiêu hãnh, hai năm trước còn dùng phi kiếm trút giận lên Lục sư đệ, dù bị sư phụ phạt gậy cũng quyết không chịu khuất phục, khí phách ngút trời, không hề tỏ vẻ hối lỗi, từ đó khiến các đồng môn lạnh lòng.

Nhưng lúc này, nàng lại có vẻ hơi hối lỗi – điều mà trong mười năm Lục Nhất Chu nhập môn tại Chí Tùng Phong chưa từng thấy.

Cơn giận dữ của hắn như bị dây đàn cổ cầm gảy lên một nhịp, trong nháy mắt trở nên rối loạn.

"Nhị sư tỷ, ta không phải trách tỷ, là ta không nên giao cho tỷ những việc nhỏ nhặt như thế này..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tô Ngư khổ sở, nhưng vẫn đưa tay ngăn lại, "Trong bếp không có chuyện nhỏ. Đừng nói nữa, ngươi nghĩ cách hâm nóng cháo rồi mang cho Tam sư đệ đi."

Lục Nhất Chu lập tức gật đầu.

Phải, là hắn hồ đồ.

Nhưng lại có chút nghi ngờ, nghĩ cách hâm nóng cháo? Chuyện này khó lắm sao? Hắn liếc nhìn Tô Ngư một cái, lập tức cầm bát cháo lên, vận dụng pháp quyết gia nhiệt.

Chỉ trong thoáng chốc, cháo trong bát đã bốc khói nghi ngút.

Tô Ngư: "..."

Sao hắn không khiến hạt gạo thành bột luôn đi? Nhưng chiêu này quả thật tiện lợi, nếu nhân viên phục vụ trong tiệm của nàng đều biết chiêu này, thì món ăn có thể giữ được nhiệt độ ngon nhất khi đặt lên bàn thực khách.

Ánh mắt nàng tràn đầy ngưỡng mộ và tán thưởng, khiến Lục Nhất Chu có chút đỏ mặt.

Sau khi tâm trạng hắn thả lỏng, liền ngửi thấy một mùi hương đậm đà của ngũ cốc thoang thoảng trong bếp.

Hắn lập tức nghi ngờ nhìn bát sứ mình đang cầm, lại liếc qua cái nồi sắt trên bếp cạnh Tô Ngư.

Dường như mùi hương phát ra từ cái nồi kia.

Đó là một mùi hương thuần khiết của linh cốc, đậm đà, sánh mịn, khiến một tu sĩ đã lâu không cần ăn như hắn cũng cảm thấy bụng đói cồn cào.

Nhưng khi nhìn kỹ, hắn chỉ thấy trên nồi sắt được đậy chặt bằng một nắp gỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Dùng Nồi Lớn Mang Bay Toàn Tiên Môn

Số ký tự: 0