Ta Dưỡng Lão Cho Cả Nhà Đại Lão
Chương 474
Tam Hoa Miêu
2024-08-18 06:34:47
Đến chỗ mấu chốt, nàng ta nói lắp bắp, cuối cùng ngượng ngùng nói: "Hay là chúng ta góp chút đồ, tặng cho nàng ấy, lấy lòng người ta, ta mới có thể mở miệng hỏi chuyện?"
Bốn nam tu không muốn lắm, trong thời gian thi đấu, khó có thể bổ sung tài nguyên tu luyện, ai cũng tiếc của, chỉ muốn thu vào chứ không muốn bỏ ra.
Nhưng bọn họ cũng biết, Hồ Kiều thường ngày hay làm dáng làm điệu, trong môn phái cũng không có mấy người thích, đặc biệt là các nữ tu không ưa, tính cách cao ngạo cô độc của Diệp Chi Hàn, không thân thiết với nàng ta là chuyện bình thường.
Giới Thanh Vân của bọn họ đã bị loại khỏi top 3 vòng loại trước đó, mọi người đều chịu áp lực rất lớn, nếu có cơ hội lấy được tin tức, tất nhiên sẽ không bỏ lỡ.
Không do dự quá lâu, bốn người đau lòng mỗi người móc ra một món đồ trông có vẻ khá tốt, có phù ẩn nấp cực phẩm để chạy trốn, trận pháp phòng thủ cấp cao để bảo vệ mạng sống, một bình Bổ Linh Đan thượng phẩm, còn một khoáng thạch thương phẩm dành cho kiếm tu sử dụng.
Hồ Kiều không cho bọn họ cơ hội hối hận, một tay ôm lấy những thứ đó, nhảy một cái, giẫm lên mặt nước, nhanh chóng chạy đến con thuyền nơi Diệp Chi Hàn đang ở.
"Nè, cầm đi, tặng cho ngươi, bọn họ bảo ta đến thăm dò tin tức, ta đến nói chuyện với ngươi vài câu, nói xong là đi, thật sự xem ta là người hiền lành lắm sao, hừ hừ."
Hồ Kiều truyền âm một kiểu, miệng lại nói một kiểu, liên tục hỏi này hỏi nọ, khiến Diệp Chi Hàn cảm thấy bất lực.
Nàng ấy g truyền âm: "Những thứ này ta thực sự có thể dùng, ta nhận, cảm ơn."
Ngừng một chút, "Lúc về ngươi cứ nói Long cung ở dưới đáy biển là mảnh vỡ không gian bên ngoài, thỉnh thoảng dung hợp với vùng biển này, thỉnh thoảng lại tách ra, ta cũng đang chờ thời cơ đi vào."
Hồ Kiều trừng mắt nhìn nàng ấy, "Sao phải nói cho ta biết, ta không nói chữ nào, bọn họ có thể ăn thịt ta à?"
"Ngươi giúp ta thu thập những thứ tốt này, không thể để ngươi khó xử, mau trở về đi, đừng tiếp tục lãng phí thời gian nữa, vài câu này không thể qua loa được."
"Hừ, biết rồi, ngươi tự bảo trọng, kẻ thù lần trước, nếu mà lại đến thì nhớ gọi ta."
Hồ Kiều nói xong, chưa đợi nàng ấy từ chối, nhanh chóng quay người rời đi.
**
Ở phía trước dưới nước, bốn người Đằng gia tránh qua con thuyền bị đắm, đập vỡ một tấm ván vỡ nát phủ đầy rong biển, ánh sáng rực rỡ tỏa ra, trong nháy mắt chiếu sáng cả một vùng biển gần đó.
"Phải chăng là lối vào Long cung?" Đằng Phong Khinh thốt ra, sau đó lại lắc đầu, "Cảm giác không đúng, không giống, trông giống như ảo ảnh hơn."
Đằng Ấu Khả ném một khối san hô đi, rõ ràng lối vào Long cung đang ở ngay trước mắt, nhưng khối san hô lại không biết rơi vào đâu, kỳ lạ là biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.
Phật tử cẩn thận tiến lên vài bước, bỗng nhiên thân hình chợt lóe, nhanh chóng lùi lại, "Không chỉ có dòng chảy không gian hỗn loạn, mà còn có loạn lưu ngầm, Long cung không ở đây."
"Ý của ngươi là, nó ở một không gian khác?" Diêm Vương nghĩ đến gì đó, "Liệu có phải giống như Thôn Phệ Cốc ngày xưa, là mảnh vỡ không gian nhúng vào giới Côn Luân?"
"Ta và Diêm đạo hữu nghĩ như nhau." A, đây là sự đồng điệu của phu thê sao!
Diêm Vương: "..."
Tên kẻ thù không đội trời chung chết tiệt thật kỳ quái, nhưng bà lại không nói được cụ thể chỗ nào kỳ quái, lại càng quái đản hơn là tên này còn kỳ quái một cách nghiêm túc và lịch sự, khiến bà muốn mắng cũng không tiện.
Trước mặt hai con gái, bà cũng phải chú ý đến phong thái của bậc tiền bối chứ, không thể làm hư con gái.
Diêm Vương tập trung, không để ý đến ánh mắt dịu dàng của Phật tử nhìn bà, Đằng Phong Khinh lại vì vậy mà rơi vào bế tắc, không hiểu tại sao với thái độ của cha nàng, hai người bọn họ đời trước lại đi đến bước đường đó.
Đằng Ấu Khả chống cằm, lặng lẽ nhìn cha nương và tỷ tỷ cùng nhau ngẩn ngơ, lối vào Long cung trôi đi, ánh sáng dần mờ đi, ánh sáng dưới đáy biển lại trở nên tối tăm trở lại.
Ba người đang ngẩn ngơ đồng thời tỉnh lại.
Phật tử nói: "Chúng ta về thôi, Long cung sẽ hợp nhất hoàn toàn với vùng biển này vào một thời điểm và địa điểm cụ thể, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tiếp tục tìm kiếm."
"Chắc Ngọc sư phụ và Vân Đạm cũng sốt ruột rồi."
Diêm Vương phụ bọn họa một câu, nhận ra mình không gọi "Bùi đạo hữu" và "Đằng tiểu hữu", vội vàng liếc nhìn kẻ thù một cái, thấy ông không phát hiện gì, liền yên tâm.
"Lần này ta dẫn đầu, các ngươi theo sát." Diêm Vương dẫn đường quay trở lại.
Phật tử nhìn theo bóng lưng của bà, nụ cười trên khóe miệng không thể che giấu, ánh sáng công đức lặng lẽ lan tỏa ra xung quanh, sớm đã xua đuổi những con cá gần đó.
—- A La nhà ông mới lười để ý đến những thứ kia, dĩ nhiên là ông đã xử lý tất cả mọi thứ thay nàng ấy rồi."
Hai tỷ muội cảm thấy nước biển chẳng hề mặn, thậm chí còn hơi ngọt: ". . ."
—-----
Đằng Vân Đạm và mèo xanh đang chờ đợi trên chiếc thuyền nhỏ, chưa thấy Phật tử và những người khác quay lại, thì đã bắt gặp nhóm của Diệp Chi Hàn cùng với một đội hình hùng hậu phía sau.
"Diệp đạo hữu, bên này bên này!" Đằng Vân Đạm vui vẻ chào hỏi nàng ấy.
Diệp Chi Hàn lạnh lùng liếc nhìn cậu, làm như không quen biết, vẫy tay điều khiển mũi thuyền hướng về phía bên kia, tiếp tục di chuyển.
"Này, sao lại đi mất rồi?" Đằng Vân Đạm gãi đầu khó hiểu.
Trong mắt cậu, Diệp Chi Hàn là kiểu nữ chính điển hình bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong ấm áp trong tiểu thuyết mà cậu thường xuyên đọc, nếu không quen biết sẽ lầm tưởng nàng ấy rất kiêu ngạo, nhưng một khi đã quen thuộc, nàng ấy chắc chắn sẽ là một người bạn đáng tin cậy.
"Sư phụ, phải chăng nàng ấy lại gặp rắc rối rồi?" Giống như lần trước bị tiền bối trong môn phái ép buộc phải đóng kịch, không thể không cố ý tách biệt với bọn họ.
Bốn nam tu không muốn lắm, trong thời gian thi đấu, khó có thể bổ sung tài nguyên tu luyện, ai cũng tiếc của, chỉ muốn thu vào chứ không muốn bỏ ra.
Nhưng bọn họ cũng biết, Hồ Kiều thường ngày hay làm dáng làm điệu, trong môn phái cũng không có mấy người thích, đặc biệt là các nữ tu không ưa, tính cách cao ngạo cô độc của Diệp Chi Hàn, không thân thiết với nàng ta là chuyện bình thường.
Giới Thanh Vân của bọn họ đã bị loại khỏi top 3 vòng loại trước đó, mọi người đều chịu áp lực rất lớn, nếu có cơ hội lấy được tin tức, tất nhiên sẽ không bỏ lỡ.
Không do dự quá lâu, bốn người đau lòng mỗi người móc ra một món đồ trông có vẻ khá tốt, có phù ẩn nấp cực phẩm để chạy trốn, trận pháp phòng thủ cấp cao để bảo vệ mạng sống, một bình Bổ Linh Đan thượng phẩm, còn một khoáng thạch thương phẩm dành cho kiếm tu sử dụng.
Hồ Kiều không cho bọn họ cơ hội hối hận, một tay ôm lấy những thứ đó, nhảy một cái, giẫm lên mặt nước, nhanh chóng chạy đến con thuyền nơi Diệp Chi Hàn đang ở.
"Nè, cầm đi, tặng cho ngươi, bọn họ bảo ta đến thăm dò tin tức, ta đến nói chuyện với ngươi vài câu, nói xong là đi, thật sự xem ta là người hiền lành lắm sao, hừ hừ."
Hồ Kiều truyền âm một kiểu, miệng lại nói một kiểu, liên tục hỏi này hỏi nọ, khiến Diệp Chi Hàn cảm thấy bất lực.
Nàng ấy g truyền âm: "Những thứ này ta thực sự có thể dùng, ta nhận, cảm ơn."
Ngừng một chút, "Lúc về ngươi cứ nói Long cung ở dưới đáy biển là mảnh vỡ không gian bên ngoài, thỉnh thoảng dung hợp với vùng biển này, thỉnh thoảng lại tách ra, ta cũng đang chờ thời cơ đi vào."
Hồ Kiều trừng mắt nhìn nàng ấy, "Sao phải nói cho ta biết, ta không nói chữ nào, bọn họ có thể ăn thịt ta à?"
"Ngươi giúp ta thu thập những thứ tốt này, không thể để ngươi khó xử, mau trở về đi, đừng tiếp tục lãng phí thời gian nữa, vài câu này không thể qua loa được."
"Hừ, biết rồi, ngươi tự bảo trọng, kẻ thù lần trước, nếu mà lại đến thì nhớ gọi ta."
Hồ Kiều nói xong, chưa đợi nàng ấy từ chối, nhanh chóng quay người rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
**
Ở phía trước dưới nước, bốn người Đằng gia tránh qua con thuyền bị đắm, đập vỡ một tấm ván vỡ nát phủ đầy rong biển, ánh sáng rực rỡ tỏa ra, trong nháy mắt chiếu sáng cả một vùng biển gần đó.
"Phải chăng là lối vào Long cung?" Đằng Phong Khinh thốt ra, sau đó lại lắc đầu, "Cảm giác không đúng, không giống, trông giống như ảo ảnh hơn."
Đằng Ấu Khả ném một khối san hô đi, rõ ràng lối vào Long cung đang ở ngay trước mắt, nhưng khối san hô lại không biết rơi vào đâu, kỳ lạ là biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.
Phật tử cẩn thận tiến lên vài bước, bỗng nhiên thân hình chợt lóe, nhanh chóng lùi lại, "Không chỉ có dòng chảy không gian hỗn loạn, mà còn có loạn lưu ngầm, Long cung không ở đây."
"Ý của ngươi là, nó ở một không gian khác?" Diêm Vương nghĩ đến gì đó, "Liệu có phải giống như Thôn Phệ Cốc ngày xưa, là mảnh vỡ không gian nhúng vào giới Côn Luân?"
"Ta và Diêm đạo hữu nghĩ như nhau." A, đây là sự đồng điệu của phu thê sao!
Diêm Vương: "..."
Tên kẻ thù không đội trời chung chết tiệt thật kỳ quái, nhưng bà lại không nói được cụ thể chỗ nào kỳ quái, lại càng quái đản hơn là tên này còn kỳ quái một cách nghiêm túc và lịch sự, khiến bà muốn mắng cũng không tiện.
Trước mặt hai con gái, bà cũng phải chú ý đến phong thái của bậc tiền bối chứ, không thể làm hư con gái.
Diêm Vương tập trung, không để ý đến ánh mắt dịu dàng của Phật tử nhìn bà, Đằng Phong Khinh lại vì vậy mà rơi vào bế tắc, không hiểu tại sao với thái độ của cha nàng, hai người bọn họ đời trước lại đi đến bước đường đó.
Đằng Ấu Khả chống cằm, lặng lẽ nhìn cha nương và tỷ tỷ cùng nhau ngẩn ngơ, lối vào Long cung trôi đi, ánh sáng dần mờ đi, ánh sáng dưới đáy biển lại trở nên tối tăm trở lại.
Ba người đang ngẩn ngơ đồng thời tỉnh lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phật tử nói: "Chúng ta về thôi, Long cung sẽ hợp nhất hoàn toàn với vùng biển này vào một thời điểm và địa điểm cụ thể, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tiếp tục tìm kiếm."
"Chắc Ngọc sư phụ và Vân Đạm cũng sốt ruột rồi."
Diêm Vương phụ bọn họa một câu, nhận ra mình không gọi "Bùi đạo hữu" và "Đằng tiểu hữu", vội vàng liếc nhìn kẻ thù một cái, thấy ông không phát hiện gì, liền yên tâm.
"Lần này ta dẫn đầu, các ngươi theo sát." Diêm Vương dẫn đường quay trở lại.
Phật tử nhìn theo bóng lưng của bà, nụ cười trên khóe miệng không thể che giấu, ánh sáng công đức lặng lẽ lan tỏa ra xung quanh, sớm đã xua đuổi những con cá gần đó.
—- A La nhà ông mới lười để ý đến những thứ kia, dĩ nhiên là ông đã xử lý tất cả mọi thứ thay nàng ấy rồi."
Hai tỷ muội cảm thấy nước biển chẳng hề mặn, thậm chí còn hơi ngọt: ". . ."
—-----
Đằng Vân Đạm và mèo xanh đang chờ đợi trên chiếc thuyền nhỏ, chưa thấy Phật tử và những người khác quay lại, thì đã bắt gặp nhóm của Diệp Chi Hàn cùng với một đội hình hùng hậu phía sau.
"Diệp đạo hữu, bên này bên này!" Đằng Vân Đạm vui vẻ chào hỏi nàng ấy.
Diệp Chi Hàn lạnh lùng liếc nhìn cậu, làm như không quen biết, vẫy tay điều khiển mũi thuyền hướng về phía bên kia, tiếp tục di chuyển.
"Này, sao lại đi mất rồi?" Đằng Vân Đạm gãi đầu khó hiểu.
Trong mắt cậu, Diệp Chi Hàn là kiểu nữ chính điển hình bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong ấm áp trong tiểu thuyết mà cậu thường xuyên đọc, nếu không quen biết sẽ lầm tưởng nàng ấy rất kiêu ngạo, nhưng một khi đã quen thuộc, nàng ấy chắc chắn sẽ là một người bạn đáng tin cậy.
"Sư phụ, phải chăng nàng ấy lại gặp rắc rối rồi?" Giống như lần trước bị tiền bối trong môn phái ép buộc phải đóng kịch, không thể không cố ý tách biệt với bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro