Ta Dưỡng Lão Cho Cả Nhà Đại Lão
Chương 48
Tam Hoa Miêu
2024-08-18 06:34:47
Đằng đồ tể thầm gật đầu, bọn trẻ tự chuẩn bị, tạm thời ông không lấy xá lợi ra, tránh cho thê tư nghi ngờ ông có tiền riêng.
Diêm bà cốt mỉm cười hài lòng, âm thầm thu lại hồn châu trong lòng bàn tay, "Ngọc sư phụ đừng chê, dù đồ vật không đáng giá, nhưng đây là tấm lòng của ba đứa nhỏ, lễ nhẹ tình nghĩa nặng mà."
Quỷ giới đều là những linh hồn phiêu bạt, thứ không thiếu nhất chính là đồ nuôi hôn, thứ này chỉ có người tu luyện mới xem là bảo bối, trong mắt bà, đại khái cũng chẳng khác gì cỏ dại mọc ở khe gạch trước cửa nhà.
Ngọc Bội: "..."
Chết lặng, chính là chết lặng.
Người phàm quả thật chất phác và lương thiện, y nhất định phải cố gắng dậy dỗ ba đồ đệ, tuyệt đối không thể phụ lòng một nhà lương thiện này!
Chờ một lát sau, Ngọc Bội lấy lại giọng nói của mình, "Giải đấu sắp tới, chúng ta tranh thủ dẫn khí nhập thể, sáng mai sẽ bắt đầu."
**
Mặt trời mọc ở phía Đông, tử khí (khí màu tím) bay lên, đúng là thời điểm linh khí nồng nặc nhất trong ngày ở nhân gian, dù môi trường tu luyện ở đây không bằng Quy Ninh, Thái An và các lục địa khác, nhưng đối với ba đồ đệ mới vào nghề thì đủ rồi.
Chào đón ánh nắng ban mai tràn đầy sức sống, Đằng Phong Khinh rót nước ấm giúp Đằng Ấu Khả rửa mặt, buộc cho nàng hai bím tóc nhỏ đáng yêu, hai tỷ muội ngồi hai cái bồ đoàn trong sân, theo lời Ngọc Bội thử ngồi thiền.
Đằng Vân Đạm không kịp chờ đợi, trời chưa sáng đã chạy nhảy khắp sân, như con khỉ, tự xưng là đang khởi động, nhưng vừa bắt đầu ngồi thiền, chưa được bao lâu đã gật gù, phát ra tiếng ngáy khẽ.
Ngọc Bội: "..."
"Phong Khinh, con là Mộc linh căn, nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận linh khí của cây cỏ xung quanh, khí tụ đan điền, hô hấp điều hòa - đúng rồi, cứ như vậy, kiên trì."
"Ấu Khả học theo đại tỷ, nhưng con là Phong linh căn*, so với cây cỏ con phải chú ý hơn đến hướng gió, mệt thì đừng cố, có thể nghỉ ngơi, sư phụ sẽ không trách con."
*Phong linh thể bao gồm cả Phong linh căn
"Đằng Vân Đạm, bảo con ngồi thiền không phải để con ngủ gật, tỉnh dậy cho ta!"
"Có! Tiên sinh đừng đánh tay, tối qua con đã học bài rồi... Ơ, sư phụ?" Lúc này cậu mới phản ứng lại được, mình không phải đang trường học, mà đang ở nhà tu luyện.
Tu tiên cầu đạo! Đánh hổ bằng nắm đấm, đá ác bá bằng chân! Làm anh hùng! Nuôi gia đình!
Đằng Vân Đạm như uống máu gà, lập tức biến thành anh hùng lao động, dồn hết sức lực, tập trung tinh thần, cảm nhận sự tồn tại của luồng linh khí hệ Kim mỏng manh trong không khí.
Cứ như vậy, sau ba ngày, Đằng Vân Đạm, người không màng ngày đêm, là người đầu tiên dẫn khí nhập thể thành công, không phụ tư chất tốt kiếm cốt trời sinh của mình.
Diêm bà cốt mỉm cười hài lòng, âm thầm thu lại hồn châu trong lòng bàn tay, "Ngọc sư phụ đừng chê, dù đồ vật không đáng giá, nhưng đây là tấm lòng của ba đứa nhỏ, lễ nhẹ tình nghĩa nặng mà."
Quỷ giới đều là những linh hồn phiêu bạt, thứ không thiếu nhất chính là đồ nuôi hôn, thứ này chỉ có người tu luyện mới xem là bảo bối, trong mắt bà, đại khái cũng chẳng khác gì cỏ dại mọc ở khe gạch trước cửa nhà.
Ngọc Bội: "..."
Chết lặng, chính là chết lặng.
Người phàm quả thật chất phác và lương thiện, y nhất định phải cố gắng dậy dỗ ba đồ đệ, tuyệt đối không thể phụ lòng một nhà lương thiện này!
Chờ một lát sau, Ngọc Bội lấy lại giọng nói của mình, "Giải đấu sắp tới, chúng ta tranh thủ dẫn khí nhập thể, sáng mai sẽ bắt đầu."
**
Mặt trời mọc ở phía Đông, tử khí (khí màu tím) bay lên, đúng là thời điểm linh khí nồng nặc nhất trong ngày ở nhân gian, dù môi trường tu luyện ở đây không bằng Quy Ninh, Thái An và các lục địa khác, nhưng đối với ba đồ đệ mới vào nghề thì đủ rồi.
Chào đón ánh nắng ban mai tràn đầy sức sống, Đằng Phong Khinh rót nước ấm giúp Đằng Ấu Khả rửa mặt, buộc cho nàng hai bím tóc nhỏ đáng yêu, hai tỷ muội ngồi hai cái bồ đoàn trong sân, theo lời Ngọc Bội thử ngồi thiền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đằng Vân Đạm không kịp chờ đợi, trời chưa sáng đã chạy nhảy khắp sân, như con khỉ, tự xưng là đang khởi động, nhưng vừa bắt đầu ngồi thiền, chưa được bao lâu đã gật gù, phát ra tiếng ngáy khẽ.
Ngọc Bội: "..."
"Phong Khinh, con là Mộc linh căn, nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận linh khí của cây cỏ xung quanh, khí tụ đan điền, hô hấp điều hòa - đúng rồi, cứ như vậy, kiên trì."
"Ấu Khả học theo đại tỷ, nhưng con là Phong linh căn*, so với cây cỏ con phải chú ý hơn đến hướng gió, mệt thì đừng cố, có thể nghỉ ngơi, sư phụ sẽ không trách con."
*Phong linh thể bao gồm cả Phong linh căn
"Đằng Vân Đạm, bảo con ngồi thiền không phải để con ngủ gật, tỉnh dậy cho ta!"
"Có! Tiên sinh đừng đánh tay, tối qua con đã học bài rồi... Ơ, sư phụ?" Lúc này cậu mới phản ứng lại được, mình không phải đang trường học, mà đang ở nhà tu luyện.
Tu tiên cầu đạo! Đánh hổ bằng nắm đấm, đá ác bá bằng chân! Làm anh hùng! Nuôi gia đình!
Đằng Vân Đạm như uống máu gà, lập tức biến thành anh hùng lao động, dồn hết sức lực, tập trung tinh thần, cảm nhận sự tồn tại của luồng linh khí hệ Kim mỏng manh trong không khí.
Cứ như vậy, sau ba ngày, Đằng Vân Đạm, người không màng ngày đêm, là người đầu tiên dẫn khí nhập thể thành công, không phụ tư chất tốt kiếm cốt trời sinh của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro