Ta Gả Cho Công Tử Mà Ta Không Thích
Chương 12
Khuyết Danh
2024-07-23 09:23:59
*
Không biết ai đã từng nói rằng ngươi vĩnh viễn sẽ không thể biết được chuyện ngoài ý muốn hay là ngày mai cái nào đến trước cái nào.
Ta cảm thấy người này thật hiểu rõ sự đời!
Ta bị thái độ dong dài của Trần Uyển Quân làm cho mất hết kiên nhẫn nên quay đầu ngựa lại chậm rãi đi về phía chuồng ngựa, nhưng đúng lúc này, Tịch Dạ vẫn luôn yên tĩnh ngoan ngoãn lại đột nhiên nâng hai chi trước lên phát ra tiếng kêu điên cuồng, không đợi ta phản ứng lại, nó đã mất khống chế lao như điên về phía trước. Trong khoảnh khắc lướt ngang qua người Trần Uyển Quân, ta quay đầu lại nhìn nàng ta một cái, mặc dù thoạt nhìn nàng ta có vẻ hoảng sợ đến mức thất thố trước sự điên cuồng bất ngờ của Tịch Dạ, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng cay độc đến mức khiến người ta sợ hãi.
Cho nên người này thực chất là một người thuộc phái hành động.
Trong tiếng la hét hoảng loạn kinh ngạc của Tiểu Trúc và những người xung quanh, Tịch Dạ dẫn theo ta lao ra khỏi đồng cỏ rồi chạy vào rừng cây bên cạnh, ta cúi xuống ghé sát gần cổ nó, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và bọt mép trào ra từ trong miệng Tịch Dạ, xem ra nó vừa mới bị người ta động tay động chân. Ngay cả một con ngựa tốt như vậy cũng có thể nhẫn tâm xuống tay, có phải ta nên cảm thán rằng giá trị con người của mình vẫn còn rất cao hay không?
Tịch Dạ chạy lung tung trong rừng cây, ta bị xóc nảy đến mức sắp nôn hết cơm trưa ra ngoài, nhất thời không thể trấn an con ngựa đang phát điên này. Nhưng ta lại thật lòng thích Tịch Dạ, không muốn làm tổn thương đến tính mạng của nó, ngay khi ta đang rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan thì lại nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa đến gần vang lên trong rừng cây.
“Đưa tay cho ta!”
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Sở Tĩnh Vận mất đi sự trầm ổn vốn có trước đó, hắn gần như gào thét lên những lời này, thậm chí còn hơi mất giọng, ta chần chừ một lát rồi mới rời khỏi bàn đạp, buông dây cương ra, bắt lấy bàn tay đang đưa về phía mình của hắn, bị hắn dùng sức kéo lên lưng ngựa của mình.
“Đừng làm tổn thương đến tính mạng của nó.”
Ta túm chặt lấy quần áo của hắn, nhanh chóng dặn dò, Sở Tĩnh Vận “ừ” một tiếng rồi móc ra một chiếc máy hình súng nho nhỏ, mấy cây ngân châm bắn trúng vào mông Tịch Dạ, nhìn Tịch Dạ dần dần chạy xa rồi biến mất trong rừng cây, lúc này Sở Tĩnh Vận mới chậm rãi dừng lại.
“Chỉ là một chút thuốc mê mà thôi.”
“Vậy là tốt rồi.” Ta phở phào nhẹ nhõm một hơi: “Cũng may chàng đến kịp thời, đa tạ.”
“Nàng không sao chứ?”
Sở Tĩnh Vận cau mày nhìn ta, vì không muốn hắn phải lo lắng, ta mỉm cười vỗ vỗ vào lồng ngực hắn.
“Yên tâm đi, không sao cả.”
Nhìn thấy sắc mặt hắn vẫn sa sầm như cũ, ta đưa tay ra kéo kéo khoé miệng của hắn.
“Ngươi đừng bày ra vẻ mặt này nữa, ta thực sự không sao mà, cười một cái đi.”
Đúng lúc này, con ngựa đột nhiên chồm lên rồi phát ra một tiếng phì phì trong mũi, ta nhanh chóng đỡ lấy bả vai hắn ổn định cơ thể.
“Cẩn thận!”
Sở Tĩnh Vận duỗi tay ra ôm lấy ta, ta dính chặt vào người hắn một chút, nửa khuôn mặt vùi vào trong vạt áo của hắn, mùi hương hoa lan nhàn nhạt ngay lập tức ập vào mặt.
“Vương gia! Vương phi! Hai người không sao chứ?”
Đám tuỳ tùng hộ vệ đang thúc ngựa chạy tới rất biết chọn thời gian xuất hiện, động tác định đẩy Sở Tĩnh Vận ra của ta hơi cứng lại, bây giờ chỉ có thể ôm chặt lấy cổ hắn vùi toàn bộ khuôn mặt vào trong lồng ngực hắn.
“Không sao cả, các ngươi đi về hướng đó tìm kiếm Tịch Dạ rồi đưa đến thú y kiểm tra kỹ càng một chút, đừng để nó bị thương.”
“Vâng.”
Sau khi nghe thấy tiếng vó ngựa dần dần đi xa, lúc này ta mới ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực Sở Tĩnh Vận.
“Lúc nãy bọn họ không nhìn thấy mặt ta đúng không?”
“Nàng đang tự lừa mình dối người sao?”
“Ôi! Mất mặt quá đi!”
Ta cảm thán một tiếng, thực sự không muốn đối mặt với hiện thực chút nào, Sở Tĩnh Vận nhỏ giọng cười một tiếng, đôi mắt cong cong giảm bớt đi sương mù lúc nãy, sáng ngời xinh đẹp.
Được rồi, có thể đổi lấy nụ cười của mỹ nhân cũng không được coi là quá thiệt thòi.
Ta cũng cười theo.
*
Sở Tĩnh Vận không trở về trại nuôi ngựa nên ta cũng không gặp lại Trần Uyển Quân, hắn để con ngựa chậm rãi lắc lư trở về hành cung. Ngoại trừ cảm giác hơi buồn nôn và có chút khó chịu khi bị Tịch Dạ làm cho xóc nảy trước đó ra thì cũng không gặp vấn đề gì to tát, nhưng hắn thậm chí còn không thèm hỏi một tiếng đã trực tiếp ôm ta xoay người xuống ngựa ngay ở trước cửa hành cung, động tác nước chảy mây trôi tiêu sái phóng khoáng xảy ra ngay trước mặt bao người khiến nhóm tiểu cung nữ phải mặt đỏ tim đập.
Tiểu tử, không nhìn ra được, thân thủ của ngươi rất không tồi.
“Không cần thiết phải như thế này, đúng không?”
Ta nhỏ giọng đặt câu hỏi, Sở Tĩnh Vận khẽ mỉm cười cúi đầu xuống, ánh mắt giải hoạt.
“Điều này có thể giúp chúng ta bớt đi không ít phiền phức.”
Hả?
Hiền vương điện hạ, hình như hình tượng của ngài không đúng lắm rồi, chẳng phải ngài nên là một vị công tử tao nhã tuấn tú sao, sao lại đột nhiên trở nên ranh mãnh thế này rồi?
Cả người run bần bật.
Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người trong hành cung đều biết Hiền vương phi trong lúc cưỡi ngựa đã phải chịu hoảng sợ, cần phải tĩnh dưỡng. Lúc Hoàng hậu đến thăm ta, trên mặt bà ấy tràn ngập sự lo lắng, lúc đó ta lại đang nằm trên chiếu vừa ăn dưa hấu vừa lật cuốn thoại bản mà Sở Tĩnh Vận đưa đến cho ta, hai người đưa mắt nhìn nhau, ta cuống quýt bò dậy hành lễ, Hoàng hậu ngay lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, bà ấy mỉm cười xoa xoa đầu ta.
“Hoàng thượng nói con khiến con ngựa sợ hãi không ít, bổn cung vốn không tin, nhưng bây giờ xem ra bổn cung đã lo lắng quá nhiều rồi.”
“Mẫu hậu… Ăn dưa không?”
Ta nghẹn họng một lúc lâu cũng không biết nên nói gì.
*
Lúc Sở Tĩnh Vận bưng một đĩa bánh hoa sen vừa mới làm xong đi vào, đúng lúc nhìn thấy ta đang cầm nửa quả dưa hấu đưa về phía Hoàng hậu, hắn bật cười thành tiếng: “Có ai cho người khác ăn dưa như nàng không?”
“Dưa hấu phải xẻ đôi ra rồi lấy muỗng ăn mới sảng khoái nhất!”
Tiểu tử này thực sự không biết cách ăn gì cả, thật đáng ghét.
Ta không để ý đến sự trêu chọc của Sở Tĩnh Vận mà cầm lấy một cái muỗng mới múc một miếng ở giữa, cẩn thận đưa đến bên miệng Hoàng hậu. Hoàng hậu sửng sốt trong chốc lát, sau đó hơi ghé đầu đến, động tác ăn uống cực kỳ tao nhã.
“Ngọt không ạ?”
Trong mắt ta tràn ngập ánh sao nhỏ lấp lánh mong chờ nhìn bà ấy.
“Ngọt!”
Nụ cười này của Hoàng hậu còn ngọt ngào hơn cả dưa hấu ướp lạnh mùa hè.
*
A! Thật vui vẻ!
Không biết ai đã từng nói rằng ngươi vĩnh viễn sẽ không thể biết được chuyện ngoài ý muốn hay là ngày mai cái nào đến trước cái nào.
Ta cảm thấy người này thật hiểu rõ sự đời!
Ta bị thái độ dong dài của Trần Uyển Quân làm cho mất hết kiên nhẫn nên quay đầu ngựa lại chậm rãi đi về phía chuồng ngựa, nhưng đúng lúc này, Tịch Dạ vẫn luôn yên tĩnh ngoan ngoãn lại đột nhiên nâng hai chi trước lên phát ra tiếng kêu điên cuồng, không đợi ta phản ứng lại, nó đã mất khống chế lao như điên về phía trước. Trong khoảnh khắc lướt ngang qua người Trần Uyển Quân, ta quay đầu lại nhìn nàng ta một cái, mặc dù thoạt nhìn nàng ta có vẻ hoảng sợ đến mức thất thố trước sự điên cuồng bất ngờ của Tịch Dạ, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng cay độc đến mức khiến người ta sợ hãi.
Cho nên người này thực chất là một người thuộc phái hành động.
Trong tiếng la hét hoảng loạn kinh ngạc của Tiểu Trúc và những người xung quanh, Tịch Dạ dẫn theo ta lao ra khỏi đồng cỏ rồi chạy vào rừng cây bên cạnh, ta cúi xuống ghé sát gần cổ nó, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và bọt mép trào ra từ trong miệng Tịch Dạ, xem ra nó vừa mới bị người ta động tay động chân. Ngay cả một con ngựa tốt như vậy cũng có thể nhẫn tâm xuống tay, có phải ta nên cảm thán rằng giá trị con người của mình vẫn còn rất cao hay không?
Tịch Dạ chạy lung tung trong rừng cây, ta bị xóc nảy đến mức sắp nôn hết cơm trưa ra ngoài, nhất thời không thể trấn an con ngựa đang phát điên này. Nhưng ta lại thật lòng thích Tịch Dạ, không muốn làm tổn thương đến tính mạng của nó, ngay khi ta đang rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan thì lại nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa đến gần vang lên trong rừng cây.
“Đưa tay cho ta!”
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Sở Tĩnh Vận mất đi sự trầm ổn vốn có trước đó, hắn gần như gào thét lên những lời này, thậm chí còn hơi mất giọng, ta chần chừ một lát rồi mới rời khỏi bàn đạp, buông dây cương ra, bắt lấy bàn tay đang đưa về phía mình của hắn, bị hắn dùng sức kéo lên lưng ngựa của mình.
“Đừng làm tổn thương đến tính mạng của nó.”
Ta túm chặt lấy quần áo của hắn, nhanh chóng dặn dò, Sở Tĩnh Vận “ừ” một tiếng rồi móc ra một chiếc máy hình súng nho nhỏ, mấy cây ngân châm bắn trúng vào mông Tịch Dạ, nhìn Tịch Dạ dần dần chạy xa rồi biến mất trong rừng cây, lúc này Sở Tĩnh Vận mới chậm rãi dừng lại.
“Chỉ là một chút thuốc mê mà thôi.”
“Vậy là tốt rồi.” Ta phở phào nhẹ nhõm một hơi: “Cũng may chàng đến kịp thời, đa tạ.”
“Nàng không sao chứ?”
Sở Tĩnh Vận cau mày nhìn ta, vì không muốn hắn phải lo lắng, ta mỉm cười vỗ vỗ vào lồng ngực hắn.
“Yên tâm đi, không sao cả.”
Nhìn thấy sắc mặt hắn vẫn sa sầm như cũ, ta đưa tay ra kéo kéo khoé miệng của hắn.
“Ngươi đừng bày ra vẻ mặt này nữa, ta thực sự không sao mà, cười một cái đi.”
Đúng lúc này, con ngựa đột nhiên chồm lên rồi phát ra một tiếng phì phì trong mũi, ta nhanh chóng đỡ lấy bả vai hắn ổn định cơ thể.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cẩn thận!”
Sở Tĩnh Vận duỗi tay ra ôm lấy ta, ta dính chặt vào người hắn một chút, nửa khuôn mặt vùi vào trong vạt áo của hắn, mùi hương hoa lan nhàn nhạt ngay lập tức ập vào mặt.
“Vương gia! Vương phi! Hai người không sao chứ?”
Đám tuỳ tùng hộ vệ đang thúc ngựa chạy tới rất biết chọn thời gian xuất hiện, động tác định đẩy Sở Tĩnh Vận ra của ta hơi cứng lại, bây giờ chỉ có thể ôm chặt lấy cổ hắn vùi toàn bộ khuôn mặt vào trong lồng ngực hắn.
“Không sao cả, các ngươi đi về hướng đó tìm kiếm Tịch Dạ rồi đưa đến thú y kiểm tra kỹ càng một chút, đừng để nó bị thương.”
“Vâng.”
Sau khi nghe thấy tiếng vó ngựa dần dần đi xa, lúc này ta mới ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực Sở Tĩnh Vận.
“Lúc nãy bọn họ không nhìn thấy mặt ta đúng không?”
“Nàng đang tự lừa mình dối người sao?”
“Ôi! Mất mặt quá đi!”
Ta cảm thán một tiếng, thực sự không muốn đối mặt với hiện thực chút nào, Sở Tĩnh Vận nhỏ giọng cười một tiếng, đôi mắt cong cong giảm bớt đi sương mù lúc nãy, sáng ngời xinh đẹp.
Được rồi, có thể đổi lấy nụ cười của mỹ nhân cũng không được coi là quá thiệt thòi.
Ta cũng cười theo.
*
Sở Tĩnh Vận không trở về trại nuôi ngựa nên ta cũng không gặp lại Trần Uyển Quân, hắn để con ngựa chậm rãi lắc lư trở về hành cung. Ngoại trừ cảm giác hơi buồn nôn và có chút khó chịu khi bị Tịch Dạ làm cho xóc nảy trước đó ra thì cũng không gặp vấn đề gì to tát, nhưng hắn thậm chí còn không thèm hỏi một tiếng đã trực tiếp ôm ta xoay người xuống ngựa ngay ở trước cửa hành cung, động tác nước chảy mây trôi tiêu sái phóng khoáng xảy ra ngay trước mặt bao người khiến nhóm tiểu cung nữ phải mặt đỏ tim đập.
Tiểu tử, không nhìn ra được, thân thủ của ngươi rất không tồi.
“Không cần thiết phải như thế này, đúng không?”
Ta nhỏ giọng đặt câu hỏi, Sở Tĩnh Vận khẽ mỉm cười cúi đầu xuống, ánh mắt giải hoạt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Điều này có thể giúp chúng ta bớt đi không ít phiền phức.”
Hả?
Hiền vương điện hạ, hình như hình tượng của ngài không đúng lắm rồi, chẳng phải ngài nên là một vị công tử tao nhã tuấn tú sao, sao lại đột nhiên trở nên ranh mãnh thế này rồi?
Cả người run bần bật.
Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người trong hành cung đều biết Hiền vương phi trong lúc cưỡi ngựa đã phải chịu hoảng sợ, cần phải tĩnh dưỡng. Lúc Hoàng hậu đến thăm ta, trên mặt bà ấy tràn ngập sự lo lắng, lúc đó ta lại đang nằm trên chiếu vừa ăn dưa hấu vừa lật cuốn thoại bản mà Sở Tĩnh Vận đưa đến cho ta, hai người đưa mắt nhìn nhau, ta cuống quýt bò dậy hành lễ, Hoàng hậu ngay lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, bà ấy mỉm cười xoa xoa đầu ta.
“Hoàng thượng nói con khiến con ngựa sợ hãi không ít, bổn cung vốn không tin, nhưng bây giờ xem ra bổn cung đã lo lắng quá nhiều rồi.”
“Mẫu hậu… Ăn dưa không?”
Ta nghẹn họng một lúc lâu cũng không biết nên nói gì.
*
Lúc Sở Tĩnh Vận bưng một đĩa bánh hoa sen vừa mới làm xong đi vào, đúng lúc nhìn thấy ta đang cầm nửa quả dưa hấu đưa về phía Hoàng hậu, hắn bật cười thành tiếng: “Có ai cho người khác ăn dưa như nàng không?”
“Dưa hấu phải xẻ đôi ra rồi lấy muỗng ăn mới sảng khoái nhất!”
Tiểu tử này thực sự không biết cách ăn gì cả, thật đáng ghét.
Ta không để ý đến sự trêu chọc của Sở Tĩnh Vận mà cầm lấy một cái muỗng mới múc một miếng ở giữa, cẩn thận đưa đến bên miệng Hoàng hậu. Hoàng hậu sửng sốt trong chốc lát, sau đó hơi ghé đầu đến, động tác ăn uống cực kỳ tao nhã.
“Ngọt không ạ?”
Trong mắt ta tràn ngập ánh sao nhỏ lấp lánh mong chờ nhìn bà ấy.
“Ngọt!”
Nụ cười này của Hoàng hậu còn ngọt ngào hơn cả dưa hấu ướp lạnh mùa hè.
*
A! Thật vui vẻ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro